Chương 17 Acnologia, hắn đến rồi


Mọi chuyện đã được giải quyết im xuôi hết rồi. Do sự việc lần này mà Kì thi thăng cấp S đã phải dời lại năm sau để thực hiện. Tất nhiên những thành viên tham gia đều hối tiếc và không cam tâm. Đặc biệt là Natsu, cậu vẫn cứ lì lợm mà muốn lên cấp S, nên hội trưởng đã đặt cách cho cậu ta. Chỉ cần đánh thắng ông, cậu ấy sẽ lên cấp S, mọi chuyện làm gì dễ dàng như vậy. Natsu thất bại chỉ trong một đòn duy nhất...

Những chuyện ấy cứ trôi êm đềm như những gì số mệnh đã đề ra. Tương lai của họ sẽ trở nên tâm tối khi hắn đến. Hiện tại, cô và mọi người đang ở trại tập trung vui đùa...

- Ngon quá đi~

Cô lấy một miếng bánh kem cho vào miệng mình. Giờ này vẫn ăn sao...

- Cậu vẫn còn hứng ăn à..

Ran khoanh tay bên cạnh nói. Cô trong hình dạng mèo vẫn OK hơn nhiều. Chỉ là không chiến đấu được thôi...

- Tớ vẫn thích ăn thôi, cậu phải để tớ hồi phục sức mạnh sau 1 thời gian chiến đấu chứ!!

- Hết cách với cậu rồi...

Một khoảng thời gian thật êm đềm của những thành viên Fairy tail. Họ đã có một cuộc chiến khốc liệt với bọn hắc hội, và giờ là thời gian để họ nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. Làm những công việc mà họ đã muốn nói ra từ lâu...

Tỷ như Cana, từ trước đến giờ, cô đã luôn muốn nói với Gildarts rằng, cô là con gái của ông. Nhưng chưa có dịp, và lúc này là cơ hội của cô. Nhưng cô lại sợ rằng ông ấy không chấp nhận cô...

Lời nói ra tưởng chừng đơn giản nhưng nó lại khó vô bờ. Nỗi lòng mà ta đã giấu kín bao lâu nay. Nó đã trở thành một bí mật, một gánh nặng, một nỗi buồn khó tả. Lúc này đây, cái cô sợ là khi nói ra sẽ như thế nào...

Cô chọn nói ra quả là một lựa chọn đúng đắn. Giờ đây cô đã cảm nhận được thế nào là tình cảm cha con. Thứ tình cảm cô luôn muốn có được sau ngần ấy thời gian...

Đôi khi thẳng thắn nói ra tâm tư của mình là một điều tốt. Dù không biết được câu trả lời của người kia là như thế nào? Nhưng ta đã giải quyết được nỗi lòng đã được giấu kĩ rất lâu rồi. Nói thật với cảm xúc của mình là một điều tốt...

- "Cảm nhận này là..."

Aoi hốt hoảng nhìn lên bầu trời, hắn đến rồi, rất gần đây. Cảm giác của cô lúc đó hoàn toàn đúng. Acnologia sẽ đến nơi này...

Nhưng lúc đó, họ đã nghe được âm thanh này,cảm nhận được, sự bất an trỗi dậy lên trong sâu tận đáy lòng...

Mọi người, ai cũng cảm nhận được nó, cảm giác này, âm thanh kì lạ này. Người biết rõ nhất chính là cô. Tuy vậy, những thành viên của Fairy tail vẫn chưa biết được, nó đã tới, ác mộng của nhân loại...

Và, tiếng gầm đó, rung chấn đó, ngày càng rõ ràng, Wendy nhanh chóng nhận ra đó là tiếng gầm của một con rồng, Giladarts cảm thấy vết thương cũ của mình đau nhói, ông chắc chắn nó đã đến đây, không sai được.

Và mọi người đã chú ý trên trời, một thứ kì lạ xuất hiện, trên bầu trời. Vô cùng to lớn, mạnh mẽ và tiếng gầm vang vọng khắp nơi, thân hình khủng bố đó, lướt ngang qua đã tạo một cơn gió mạnh mẽ.

Một con rồng, một con rồng thật sự! Loài rồng vẫn còn tồn tại, và mọi người trên Thiên Lang Đảo đã nhìn thấy được nó.

- Hắc Long trong Khải Huyền, phải chăng đây chính là Acnologia?

Makarov và những người khác cũng đã tập trung lại trại, Gildarts cũng khẳng định chính là nó. Con Rồng mà trước đây ông từng gặp.

Natsu luôn tin rằng loài rồng vẫn còn tồn tại, cậu đã gặp một con rồng, và thứ cậu muốn biết Igneel và những con rồng khác đang ở đâu, cậu lớn tiếng hỏi nó, nhưng Gildart đã ngăn lại, nó chính là con rồng đã khiến Gildarts bị mất một nửa cơ thể này.

Nó không phải là con rồng mà Natsu và mọi người yêu quý, nó là một con quỷ, là mối nguy hiểm của nhân loại.

Một người không thể hạ gục được nó, dù tất cả mọi người ở đây cũng không làm được gì nó, chẳng biết được, còn ai sống sót để rời khỏi đây.

Nó gầm lên, và chỉ với một tiếng gầm, nó thổi bay cả một cánh rừng. Một sức mạnh khủng khiếp, tất cả mọi người đều sợ hãi trước sức mạnh này, nó không phải là một thứ mà mọi người có thể đối mặt.

Fairy Tail gặp nhiều đối thủ mạnh, nhưng sau tất cả, họ đều đánh bại được chúng nhờ sức mạnh đoàn kết của mình. Nhưng đây không phải là việc mà chỉ cần đoàn kết sẽ chiến thắng, và nó cũng không phải là một con người, nó là rồng, sinh vật mạnh nhất lục địa này, thế giới này.

Mọi người phải nhanh chân lên, chạy đi! Chạy thật nhanh về phía thuyền, họ phải rời khỏi đây, nhanh nhất có thể.

Không ai biết vì sao con rồng này lại đến đây, vì sao lại tấn công họ, không thể hiểu được.

- Tại sao ngài lại tấn công chúng tôi, tại sao ngài làm vậy! Trả lời tôi đi!

- Nó sẽ không trả lời đâu, Wendy...

Aoi gương mặt vô cảm nhìn nó. Không lẽ mọi thứ sẽ kết thúc sao? Không, chắc chắn không phải như vậy! Fairy tail vẫn sẽ sống...

- Vì nó xem loài người không khác gì sâu bọ. Chúng ta không ai lại đi nói chuyện với ruồi muỗi hết, con rồng kia cũng vậy thôi. Và không ai lại dùng hết sức của mình để đập ruồi muỗi đâu.

- Trên thế giới này, còn có rất nhiều thứ mà chúng ta không thể kháng cự được. Từ bây giờ, nhân loại sẽ biết đến điều đó.

- Xem ra một cuộc hành trình dài nữa sẽ bắt đầu. Thời đại này kết thúc rồi..

Zeref đứng trên mạng tàu của Grimoire Heart nhìn về phía Thiên Lang đảo mà nói. Thời đại của Fairy tail sắp kết thúc rồi sao?

Tưởng chừng như mọi chuyện sẽ kết thúc, nhưng rồi một thân hình nhỏ bé từ từ lớn lên chắn trước mắt họ. Hội trưởng Makarov đang đứng lên chống lại tên ác long kia...

Ông nội...ông đang, dùng thân mình để ngăn nó lại. Thân hình già yếu ấy, đang phải gồng mình chiến đấu vì bảo vệ hội, bảo vệ những đứa con đang ở phía sau ông, bảo vệ chúng được an toàn. Aoi nhận ra rằng, dù có tỏ ra mạnh mẽ tới đâu, cũng chỉ là vẻ ngoài mà cô đang cố tạo ra mà thôi. Thật chất cô là con người yếu đuối, hơn bất kì ai hết, cô luôn là kẻ được mọi người bảo vệ và che chở.

Ngay giờ phút này, cô lại có thể trơ mắt nhìn ông đứng ra bảo vệ mọi người, trong khi, cô có thể có khả năng để đánh bại được hắn nhưng chỉ là làm suy giảm sức mạnh của hắn. Chứ không hoàn toàn đánh bại được hắn ta...

Nhưng làm sao được đây. Khi cô không thể nào địch lại nổi hắn. Và cả lời mệnh lệnh của ông. Cô không thể làm sao được. Cô chỉ đành ngậm ngùi chạy đi cùng mọi người để rời khỏi chỗ này...

Hắc Long mang đến sự hủy diệt. Acnologia.

Loài rồng vẫn đang tồn tại trên thế giới này, loài sinh vật mạnh nhất mang trong mình sức mạnh áp đảo, độc tôn.

Đứng trước mặt loài rồng, con người chỉ là một tồn tại nhỏ bé và không khác gì sâu bọ, dễ dàng bị bóp nát trong lòng bàn tay.

Nhưng không vì vậy mà con người sẽ bỏ cuộc, bằng chứng là lúc này đây, những con người này đang phải đối mặt với rồng, nhưng họ vẫn đang chiến đấu, vì những người mà họ yêu thương và muốn bảo vệ.

Makarov, Hội Trưởng hội Fairy Tail đời thứ ba, là một con người rất tuyệt vời, ông không chỉ là một người Hội Trưởng đầy trách nhiệm với hội, là người đỡ đầu, dẫn đường cho những đứa trẻ đi đúng con đường của chúng

Ông là một người dẫn đường, là người truyền lửa, cũng là một người cha, người ông tuyệt nhất.

Phải, là một con người tuyệt vời. Với tấm lòng yêu thương vô bờ và đầy trách nhiệm, ông dùng thân mình để làm điều này. Vì những đứa con của ông phải được sống, phải tiếp tục sống, sống cho ngày mai, cho tương lai.

Dù thân thể già cỗi này không thể đánh bại được loài sinh vật hung ác kia, nhưng bằng tất cả những gì mình có, ông sẽ kéo dài thời gian để bọn trẻ rời đi nơi này, an toàn trở về hội.
Makarov sẵn sàng hi sinh cả tính mạng mình, để bảo vệ bọn trẻ.

Mọi chuyện sẽ ổn thôi, dù không còn ông đi chăng nữa. Bọn nhỏ sẽ đau buồn, sẽ rơi nước mắt, nhưng mọi chuyện sẽ ổn thôi, vì chúng vẫn còn sống.

Ý nghĩa cũng những giọt nước mắt đó, bọn nhỏ sẽ sớm hiểu ra được...

Cái chết của một người sẽ làm cho chúng đau khổ, đau thương liệu có thể giết chết được một con người?

Hay chúng sẽ hóa thành sức mạnh, thành ý chí, để tiếp tục sống, để tiếp tục tiến lên, hướng về tương lai.

Chúng là những đứa trẻ đầy kiêu hãnh và tự hào của ông, chúng phải sống, tiếp tục sống vì tương lai.

Makarov dùng thân người ngăn cản Hắc Long, nhưng cũng không duy trì được bao lâu, ông bị đẩy lùi và ngã xuống. Bị những cái móng sắc nhọn kia đâm vào lồng ngực, đau đớn khiến ông phải hét lên. Nhưng...sau tất cả, ông đã cười, cười rất to và sảng khoái.

Vì ông cảm thấy, ông đang rất hạnh phúc vì lần đầu tiên ông đã hành động như một bậc cha mẹ đích thực.
Nhìn bầu trời xanh kia, ông không có gì phải hối tiếc nữa cả, vì ông đã bảo vệ được những đứa trẻ của ông.

Tiếng gầm vang của con rồng...

Nhưng...tiếng bước chân đang chạy tới, và ông không tin được vào mắt mình nữa. Natsu, là Natsu đang chạy tới chỗ con rồng, và bám lấy nó.

- Trả lại ông già...Cho chúng ta!

- Natsu?

Acnologia muốn hất văng Natsu ra khỏi người nó, đồng thời đánh bay cả Makarov đi, khiến ông trở lại nguyên dạng là một ông già ốm yếu.

Erza cũng xuất hiện, chắn trước mặt ông, không chỉ có Erza, mà ngay cả Laxus cũng đang đứng chắn trước ông. Còn có cả Aoi nữa...

- Nói cho ông biết là tôi phản đối họ làm việc này. Nhưng mà có thật ông nghĩ là họ sẽ đồng ý chạy trốn mà bỏ lại ông một mình ở đây không...rốt cuộc thì đó cũng là hội của ông mà, ông già ngốc.

- Cháu sẽ không để ông chiến đấu một mình đâu!

- Mọi người tấn công!

Erza chĩa kiếm về con rồng, tất cả mọi người cũng lao lên. Không ai bỏ chạy cả, họ quay lại và chiến đấu. Dù kẻ thù là ai đi nữa, chúng mạnh ra sao cũng không quan trọng, quan trọng là họ sẽ không bao giờ bỏ mặc bất kì người nào trong hội để bỏ chạy vì chính mình.

Tất cả sẽ cùng chung sức chiến đấu, nhất định, họ sẽ cùng nhau trở về nhà, trở về hội. Tất cả mọi người.
Vì vậy trước mặt Makarov, là hình ảnh những đứa trẻ của ông, chúng đang chiến đấu.

Nước mắt của ông chảy ra, xúc động không biết phải nói gì.

Đây là những đứa trẻ của ông, đây là Fairy Tail.

Laxus cả người đầy lôi điện lóe chớp, bằng tất cả sức mạnh của mình, anh hét lên.

- Nè đám ngốc kia, hãy sử dụng tất cả sức mạnh, ai mà nói tôi chỉ có chừng này thôi sẽ bị ăn đập! Kết hợp sức mạnh của Fairy Tail với đòn tấn công sấm sét này! Chúng ta sẽ cho con quái vật này biết thế nào là sức mạnh của Fairy Tail!

- Anh Laxus!

Mọi người đều cười nhìn anh, tất cả mọi người đều đã sẵn sàng.

Natsu quay lại nhìn Laxus, không hiểu sao...

- Natsu, mau tránh ra!

- Khoan đã! Đừng có hối tôi!

Natsu gấp quá sẽ loạn.

- Tấn công luôn đi Laxus!

Erza thẳng thừng nói làm Natsu hoảng lên, Laxus cũng không chần chừ mà tấn công luôn.

- Lôi Độn Khí.

- Thiên Luân, Điểu Loạn Kiếm.

- Siêu Triển Đông Kết!

- Thủy Lưu. Thủy Pháo!

- Cổ Thể Văn Tự, Hỏa!

- Hãy mở ra cánh cổng cung Nhân Mã!

- Evil Explosion!

- Đã lâu rồi Lôi Thần Tộc mới có dịp sát cánh cùng nhau.

- Cùng chung một cảm giác!

- Bom Tiên!

Tất cả mọi người đang dùng hết tất cả những gì mình có tập trung sức mạnh của nhau và tấn công hết mình vào con rồng kia, Natsu nhanh chóng được Happy cứu ra trước khi bị dính chung với con rồng đó.

Nhưng Laxus không khỏi nghiến răng.

- Con quái vật này ăn nguyên cả phát vậy mà vẫn còn nhe răng được sao?

- Mọi người à! Đây là cơ hội cuối cùng của chúng ta!

Gajeel, Wendy, Natsu, Aoi cùng bộ bốn Exceed đã bay lên và với tất cả sức mạnh của mình.

- Tiếng gầm của Thiết Long!

- Tiếng gầm của Thiên Long!

-Tiếng gầm của Hoả Long!

- Tiếng gầm của Thủy Long!

Sức manh của bốn Sát Long Ma Đạo Sĩ kết hợp lại với nhau, đẩy lùi con rồng ra xa rồi không thấy nữa. Mọi người tự hỏi đã hạ được nó chưa nhưng Gildarts là người hiểu rõ hơn ai hết, con rồng nãy chưa dùng hết sức mình đâu, nó chỉ đang chơi đùa mà thôi.

Và đúng như những gì Gildarts nói, con rồng đó chẳng hề hứng gì mà trở lại, không lấy một chút tổn thương nào.

- "Mình quá xem thường hắn rồi!"

- Không thể nào!

- Nó lại đến nữa kìa!

- Nó thậm chí không có lấy một vết xước.

- Đúng là con rồng chết tiệt mà!

- Chúng ta đã dùng tất cả những gì mình có cộng với sức mạnh của bốn Sát Long Ma Đạo Sĩ, ngay cả khi mọi người tập trung tất cả sức mạnh của mình lại cũng không làm gì được nó...

Wendy ngồi bệt xuống đất, mọi người cũng cảm thấy thất vọng. Natsu đập tay xuống đất, không cam lòng và nhiều hơn là bất lực.

- Đáng ghét thật, Sát Long Thuật đúng là vô dụng loại ma thuật gì mà không giúp được ai hết.

Natsu cảm thấy thật sự rất tệ, cậu là một Sát Long Ma Đạo Sĩ, sử dụng Sát Long Thuật để đánh bại loài rồng, nhưng mà...kẻ thù là một con rồng, dù vậy, cậu cũng không thể làm gì được nó với sức mạnh này.

Mọi thứ thật sự quá khó khăn, không hiểu sao Fairy Tail luôn phải đối mặt với những chuyện như thế này, hết tuyệt vọng này lại đến tuyệt vọng khác.

Sau tất cả cô đã hoàn toàn nghĩ thông suốt, cô không thể trơ mắt để mọi người chết được. Tuy không biết có thể đánh bại được hắn ta không! Nhưng cô không thể từ bỏ được. Có lẽ trận đấu này sẽ là trận cuối cùng của cô, sau cuộc chiến này có lẽ sẽ là một khoảng thời gian khá dài, cô sẽ không gặp lại được Aruka...

- Con rồng đáng ghét nó đang tính làm gì vậy chứ?-Lily nói.

- Có phải nó tính về nhà không?-Happy nói.

Con Hắc Long đó nó hút lấy mọi thứ vào trong miệng, Gajeel nhận ra đó là một chiêu rất quen thuộc đối với các Sát Long nhân.

- Đó là tuyệt chiêu Hơi Thở Của Rồng!

- Nó tính thổi bay hòn đảo này sao?

- Không thể nào?

- Phải làm sao đây?

Mọi người, đang ngày càng tuyệt vọng. Lucy ôm mặt bật khóc.

- Mọi chuyện không còn cứu vãn được nữa...không lẽ chúng ta...phải kết thúc ở đây sao?

Lucy không muốn mọi thứ kết thúc ở đây, mọi người cũng vậy, chẳng ai muốn mọi chuyện cứ như vậy mà kết thúc. Cuộc hành trình của họ còn rất dài.

Phải, cuộc hành trình của Fairy Tail vẫn còn rất dài, và nó không thể kết thúc như vậy được.

Aoi biết điều đó, và cô luôn tin vào điều đó. Cô sẽ không để mọi chuyện kết thúc ở đây.

- Cô đừng khóc nữa, Lucy. Tôi sẽ không để mọi thứ kết thúc ở đây đâu. Chúng ta...sẽ cùng trở về hội.

Aoi cười nói với Lucy, mọi người không biết cô đang muốn làm gì vào lúc này, nhưng mọi người, ai cũng đang nhìn Aoi.

Trong tay cô lóe lên ánh sáng xanh, một thanh kiếm xuất hiện. Thành Huyết Long Kiếm đã được cô sử dụng...

Cô ấy đang tính chiến đấu với nó sao? Không thể nào, thậm chí tất cả mọi người có hợp sức lại cũng không làm được...

Aoi Dreyar đưa nó ra trước mặt mình, khởi lên dòng chú ngữ, vòng tròn ma thuật nhanh chóng xuất hiện.

- Đó là thứ ma thuật gì vậy? sức mạnh của nó thật kinh khủng!

Freed cảm nhận được sức mạnh từ vòng tròn ma thuật mà Aoi mới vừa tạo ra, quan trọng hơn là, cô ấy chỉ tốn ít thời gian để có thể tạo ra nó, một vòng tròn phép thuật cấp bậc cao như thế này.

- Ma Pháp Trận, Ngũ Mang... Đoạ Lục Thiên...

Từ vòng tròn ma pháp, một luồng ánh sáng chói mắt bắn thẳng về phía Hắc Long, một đòn tấn công ma thuật vô cùng mạnh mẽ, bắn đi như một khẩu đạn pháo ma thuật với uy lực lớn vô cùng, cứ như khẩu pháo Jupiter loại thượng đẳng vậy.

Hắc Long dính đòn, bị đẩy lùi ra biển xa.

- Trúng rồi!

Mọi người có phần vui mừng hô lên, nhưng cũng không được bao lâu.

- Chưa đâu, chừng đó vẫn chưa đủ gây cho nó thương tổn gì.

Gildarts rất rõ điều này.

Aoi cũng biết, rõ hơn ai hết ở đây, khi đối đầu với một con rồng là như thế nào.

Khụy người lấy đà, Aoi đạp xuống một phát bay vút lên, dư trấn có chút mạnh. CÔ lấy đà mạnh để có thể nâng cao tốc độ và uy lực lên một chút.

Dù đòn tấn công kia rất mạnh, nhưng vốn dĩ ma thuật của con người không có tác dụng với loài rồng.

Vì vậy có dùng ma thuật mạnh đến đâu đi nữa, cũng chẳng giết được chúng, chỉ có hai thứ trên đời này có thể sát thương đến chúng.

Aoi nhảy lên không, áp sát Hắc Long vừa bị đẩy lùi bởi đòn khi nãy, vung lên lưỡi kiếm của mình, ánh mắt lóe lên sát khí.

- Chị ấy đang muốn làm gì vậy?

- Không phải là muốn đấu tay đôi với nó đó chứ?-Carla nói.

- Vảy rồng cứng vô cùng, không gì có thể xuyên qua nó, cô ta không phải là không biết cái này đó chứ?

Gajeel nói, cậu nhận ra Aoi muốn sát thương nó bằng cách dùng đòn tấn công vật lí đánh trực tiếp lên con rồng, đúng là cách này có thể làm chúng bị thương, nhưng mà vảy rồng là bộ giáp cứng nhất, không gì có thể phá được.

Hắc Long, à không, là Acnologia cũng cảm thấy con người này thật ngu xuẩn, chỉ với thứ nhỏ bé đó, nó không thể làm gì được .Thậm chí là nhìn nó còn chẳng đủ sắc bén để chém thứ gì.
Nhưng chỉ trong phút chốc, bản năng của loài rồng cho nó biết, thứ sát khí kia không thể xem thường., và thanh kiếm đang vung lên kia, nó có...

Xoẹt! một vết chém xẻ đôi giữa không trung như một tia sáng xé ngang bầu trời.

Aoi nhíu mày bật lại ra phía sau, không khói nghiến răng.

Nó dùng tay đỡ lại rồi...

Trên cánh tay, vảy rồng ở đó rất cứng và có sức phòng thủ khá cao, hơn nữa nó cũng dùng ma thuật tăng cường sức mạnh lên cánh tay đó. Aoi chậc lưỡi, không ngờ bản năng của nó mạnh như vậy.

Trên cánh tay của Acnologia đưa ra để cản lấy một đòn của Aoi đó, một chất lỏng chảy ra, đang rỉ xuống mặt nước biển.

Nó bị thương rồi.

- Không thể nào! nó bị thương rồi?

Mọi người chứng kiến toàn bộ, khó tin mở to mắt kinh ngạc.

- Chúng ta thậm chí không thể làm nó có một vết xước, cô ấy chỉ với một vết chém đã có thể làm nó đổ máu rồi...

-Điều này thật vô lí, vũ khí của cô ta làm sao làm được điều này chứ?

Phải, nếu nó là một thứ vũ khí thông thường thì chẳng tài nào làm được điều này, thậm chí sẽ bị vỡ nát sau đó. Nhưng thanh kiếm của Aoi được làm bằng một thứ rất không tầm thường.

Đó là một thanh kiếm được chế tạo từ loại đá ma thuật cấp cao có khả năng gia tăng sức mạnh của chủ nhân lên gấp 10 lần, với máu, và sức mạnh của hàng ngàn con rồng đã bị xuống tay bởi thanh kiếm này. Vì vậy, nó cũng giống như một Lacrima chứa sức mạnh của rồng, hoàn toàn có thể gây sát thương đến một con rồng khác.

Vì làm bằng đá, nên nhìn nó không quá sắc bén cho lắm, vì vậy sẽ làm giảm xuống sự cảnh giác của đối thủ.

Tuy nhiên...con rồng này không hề xem thường điều này, nhờ vậy nó tránh được một vết thương lớn hơn trên người.

Acnologia cũng nhận ra rằng nó đã bị thương, một điều mà đã mấy trăm năm qua, chưa một kẻ nào làm được, dù là bất kì kẻ nào, cả những con rồng đã chết dưới tay nó chứ đừng nói chỉ là một con người nhỏ bé.

Thứ vũ khí tưởng chừng vô dụng đó, nó lại có thể sát thương một con rồng.
Nhận ra điều này, xung quanh lưỡi kiếm đó, là máu, là khí của toàn bộ con rồng, lệ khí của nó bao phủ lấy lưỡi kiếm kia và kẻ đang cầm nó cũng đầy sát khí.

Một con người với sát khí cường bạo có thể đè ép lệ khí từ thứ này mới có thể dùng nó mà không bị phản phệ. Acnologia nhanh chóng nhận ra được thứ đó là gì, thứ tạo nên được vũ khí này.

Nó nghe được tiếng gầm từ lưỡi kiếm đó trong tiềm thức...không ngờ một con người nhỏ bé lại có được thứ như vậy.

Dù vậy...nó cũng chỉ là một con dao cùn không hơn mà thôi.

- Acnologia...ta biết sự tồn tại của ngươi.

Aoi mặt lạnh nhìn nó nói.

- Ta biết ngươi nghe và hiểu được ta đang nói gì. Hòn đảo này không có thứ mà ngươi muốn, ta không nghĩ ngươi có lí do gì để hủy diệt hòn đảo này.

Không có lí do, không có nghĩa là sẽ không làm.

Nó gầm lên một tiếng, như cuồng phong gào thét, biển dậy lên từng hồi sóng mạnh mẽ đánh úp tới, rung động cả bầu trời.

Nó đưa tay lên và đập xuống ngay chỗ
Aoi đang đứng, cô nhanh chóng tránh đi.

Aoi hiểu nó không muốn thỏa hiệp bỏ qua nơi này, đã vậy thì không còn cách nào khác là phải chiến đấu thôi.

Một hồi dậy sóng, mặt biển cứ bị khuấy động không ngừng, cuồng phong nổi lên, cả mây trên trời cũng tan ra, mọi thứ bị càn quét.

Những ai của ngày hôm đó có mặt trên Thiên Lang Đảo đều sẽ chứng kiến được một cảnh tượng mà ngay cả trong mơ họ cũng chưa bao giờ dám nghĩ tới, chưa bao giờ nghĩ chuyện này sẽ xảy ra.

Một cuộc chiến giữa long và nhân, khốc liệt và dữ dội.

Mọi người phải kinh hoàng không nói nên lời, chưa bao giờ, chưa bao giờ họ nghĩ đến dù chỉ một lần.

Sức mạnh của loài rồng quá kinh khủng khiến con người phải khiếp sợ. Nhưng chỉ là một con người nhỏ bé hơn rất nhiều so với loài rồng to lớn, lại có thể chiến đấu với loài rồng hùng mạnh.

Con người có thể thắng được loài rồng không?

Aoi và Acnologia, cả hai đều nhận thức được rõ đối phương mạnh như thế nào.

Aoi có thể nói là nhân loại mạnh nhất mà nó từng gặp trong suốt hàng trăm năm qua, kẻ có thể đánh với rồng bằng sức một người, và có thể làm rồng bị thương, chỉ là một nhân loại, một cô gái bé nhỏ. Có thể là vậy, nhưng thật chất nếu bảo Aoi là nhân loại thì không hợp lý cho lắm, khi cô lại là rồng...

Rất đáng nể và kinh ngạc.

Tuy vậy, cũng chỉ là vùng vẫy trước trò chơi của nó mà thôi.

Aoi cũng biết được, bản thân mình có bao nhiêu cân bao nhiêu lượng, việc đánh bại một con rồng không phải là điều dễ dàng, huống chi, đây là con rồng mạnh nhất, dễ dàng giết chết những con rồng khác.

Nếu từng nói cô là kẻ mạnh nhất vào 400 năm trước. Bảo cô và Aruka hợp sức đánh thì chắc là sẽ thắng hoặc không! Bởi sức mạnh của Acnologia là quá mạnh, huống hồ cô và nó đã ngủ một giấc khá lâu rồi! Nếu giờ nói đánh bại tên đó thì khả năng chiến thắng chỉ có 70% khi cô và Aruka kết hợp lại...

Việc bây giờ cô một mình đánh bại được nó, chẳng khác gì một điều bất khả thi, xác suất không tới 10%.

Nhưng dù vậy, cô không thể bỏ cuộc như vậy được, dù chỉ có 1% cơ hội thắng, cô cũng phải chiến đấu hết mình.

Nhưng...dù có được thứ vũ khí này trong tay và có thể sử dụng nó, nhưng đối với Acnologia, thứ này cũng chẳng khác gì một con dao cùn mà thôi...

Suy cho cùng nó chỉ còn sót lại chút sức mạnh của rồng sau một khoảng thời gian dài vô cùng, dù đã được tu sửa và củng cố ma lực rất nhiều lần, nhưng nó vẫn chưa đủ, để có thể đánh bại một con rồng nếu chỉ sử dụng sức của một mình cô...

Nó làm bị thương được Acnologia chỉ vì Aoi dùng sức của mình bổ sung vào, việc này kéo dài trong một khoảng thời gian sẽ khiến cô mất sức và sẽ sớm gục ngã thôi.

Trong khi Acnologia không hề mất quá nhiều sức khi chiến đấu với cô. Sau khi biết thứ này có thể làm nó bị thương, thứ ma lực bảo vệ cả người nó lại dày thêm một chút, Aoi muốn lại làm nó bị thương, quá khó.

Trong lúc bất cẩn, Aoi bị nó một tay úp xuống đánh bay cô xuống biển...

Mọi người lo lắng hô lên, Aoi chìm trong nước biển, lạnh buốt.

Người bình thường dính phải một đòn này, không chết đã là may mắn, cả người xương cốt gãy nát cũng là bình thường. Nhưng may mắn Aoi không sao cả, nhưng không hẳn là không bị gì.

Cô gặp nhiều bất lợi khi đấu với Acnologia.

Nó quá mạnh, mạnh không tưởng, không có cách gì một long nhân có thể đánh bại được nó.

Vũ khí của cô cũng không thể có tác dụng gì lớn, so với mấy trăm năm trước, nó đã không còn được như ban đầu rồi.

Ma thuật không có tác dụng với rồng, vì vậy có dùng ma thuật gì đi nữa cũng chỉ là lãng phí sức mình thôi. Ngoài cách dùng những đòn tấn công vật lí thì dường như chẳng còn cách nào khác cả.

Đây là kết thúc sao...

Không, không hẳn, vẫn còn một cách để có thể làm được.

Cô đã quên rằng một thứ có thể đả thương được hắn...

Nhưng...cô có chấp nhận cho cái giá phải trả sau đó?

Aoi chìm trong làn nước, nhắm mắt bất động.

___________________________

Ẻm ngu mất rồi m.n ạ!

Sát long thuật vẫn chưa xài:))

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip