CHƯƠNG I: LUCY, NATSU & HAPPY

Magnolia - một thị trấn luôn nhộn nhịp những thương gia ra vào buôn bán, bao quanh với những tòa nhà bằng đá.
Dọc theo con kênh chạy qua trung tâm thành phố, một cô gái tóc vàng với bộ ngực đầy đặn và trẻ trung đang rảo bước. Nhí nhảnh như một đứa bé đang rong chơi, cô bước chân trên con đường nhỏ trải dọc theo con kênh. Có thể hoàn toàn không đúng khi cho rằng cô nàng vẫn còn trong lứa tuổi trưởng thành bởi lẽ trông cô có vẻ già dặn hơn nhưng cũng có thể nói tâm hồn tràn đầy sức sống ấy lại khiến cô khó để trở thành một người phụ nữ chín chắn. Chiếc váy ngắn mang màu của bầu trời xanh để lộ đôi chân và vòng eo thon thả của cô luôn gây sự chú ý nhưng sẽ hấp dẫn hơn nếu ở ngay thắt lưng ấy không treo chiếc roi da và những chiếc chìa khóa vàng. Tiếng leng keng của những chiếc chìa khóa hòa nhịp vào tiếng bước chân cô.

"Mm, thời tiết hôm nay rất tốt! Chắc chắn mình sẽ kiếm được một công việc khá khẩm!"

Cô gái vươn cánh tay của mình lên phía bầu trời, để cho toàn bộ cơ thể đắm mình trong ánh mặt trời rực rỡ.

"Lucy, tinh thần cô trông rất tốt"

"Đừng có để mình gặp chuyện gì đấy!"

Những tiếng gọi cô gái từ chiếc thuyền đang xuôi dòng con kênh.

"Vâng!" - Lucy trả lời với giọng đầy nhiệt huyết, cô mỉm cười vẫy tay chào những người trên thuyền.

"Mọi người cũng nên cẩn thận!"

Dứt lời, Lucy thở dài nhìn những cánh thuyền buồm hướng ra biển.

(Lần này các bác ấy khuyên mình đừng để gặp rắc rối, thật không như những gì mình nghĩ)

Lucy hướng đôi mắt mình nhìn chằm vào tòa nhà trước mặt cô. Một tòa nhà bằng đá nằm ngay giữa đường phố trông như một pháo đài nhỏ, lá cờ đang phất phới tung bay trên đỉnh, hiện hữu trên cánh cửa chính đó là dấu hiệu tượng trưng cho một đại gia đình: "FAIRY TAIL". Đây cũng chính là hội pháp sư, nơi Lucy thuộc về.

Trong thế giới này - Earthland, có những tổ chức được gọi là các hội. Những người không thể tham gia một hội để nhận tin tức hoặc tìm kiếm việc làm, chỉ có thể được tính là một nửa người lao động. Bất kể họ có là thương gia, lính đánh thuê hay pháp sư, mọi người đều nhận được cả hai công việc và được hưởng một khoản tiền phù hợp từ hội của chính họ. Mỗi hội đều có những đặc trưng riêng tùy từng Master của hội và sẽ có những cấp độ khác nhau về sự nổi tiếng của các thành viên phụ thuộc vào những quy tắc mà hội đặt ra.

Một trong số đó đáng nói đến là hội mà Lucy đã gia nhập khá nổi tiếng và luôn là những đề tài nóng bỏng của tạp chí ma thuật "Weekly Sorcerer". Không cần biết vì sao hội pháp sư ấy làm thế nào để tạo nên danh tiếng ấy mà chỉ cần biết rằng giờ đây nó đã trở thành một hội cực kỳ "bá đạo" trong những hội "bá đạo".
Ở Fairy Tail, ngay cả những người không phải là pháp sư vẫn có thể đi vào quán bar của hội hay đến các cửa hàng bên ngoài trưng bày những mô hình nhỏ của các thành viên trong hội và những công cụ ma thuật đơn giản. Một hội luôn đón tiếp tất cả - đó là Fairy Tail. Thực sự mà nói không thể phủ nhận đây chính là bộ mặt của Magnolia.

"Lucy!"

Ngay khi vừa bước vào quầy bar của Fairy Tail với một không khí buổi sáng bận rộn đến bất thường. Tiếng một ai đó gọi Lucy, cô nhìn người con trai đang chạy về phía mình và mỉm cười.
Người này mặc trên người một chiếc áo che nửa trên của cơ thể mình và một cái quần lửng, thật ra mà nói, cậu ta nhìn không giống như bất cứ một ma đạo sĩ nào.

"Natsu, chào buổi sáng. Cậu trông có vẻ rất hăng hái..."

"Cái gì, cậu bị sao vậy?"

Cậu thiếu niên này tên là Natsu đang vươn đôi mắt xếch nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Lucy. Cái đầu bù xù màu hoa anh đào với mái tóc ngang đang vẫy trước mắt cô.

"Không..."

Khi cô vừa mở miệng, Natsu mỉm cười nhẹ nhõm.

"Chúng ta đi thôi!" - Vừa nói, cậu vừa nắm lấy cổ tay của Lucy và bắt đầu chạy.

"Hả? Đợi đã! Có chuyện gì vậy?" - Lucy nhanh chóng dừng cậu lại và nhìn với vẻ ngạc nhiên.

"Sao vậy...có việc, một công việc" - Natsu lộ gương mặt biểu cảm: "Cậu tính nói gì sao?"

(Sao hôm nay cậu ta hăng dữ vậy?)

Lucy hai tay chống nạnh, mắng thẳng vào mặt cậu: "Lần này sẵn có dịp, vì vậy hôm nay tớ muốn làm rõ một chuyện!"

"Cái gì?"

"Dù chúng ta có chung một đội, cậu cũng không nên một mình tự ý quyết định công việc như thế có được không?"

Thật vậy,

Trong một hội, những người có quan hệ tốt với nhau sẽ cũng nhau thành lập một đội. Bằng cách này, họ có thể đảm nhận công việc mà cá nhân không đủ khả năng hoàn thành được, điều đó cũng có nghĩa công việc của một nhóm làm sẽ được nhận mức tiền thưởng cao hơn. Trong số đó, phải kể đến đội của Lucy, Natsu, Happy, Gray và Erza - một nhóm gồm 5 người. Xét về sức mạnh, đây chính là đội "bá đạo" nhất hội. Tuy nhiên, ngoài Lucy ra, các thành viên còn lại luôn không ý thức được những gì họ làm. Mỗi khi hoàn thành xong công việc, thì phần tiền thưởng họ nhận được gần như để bù đắp những thiệt hại mà họ gây ra.

"Vậy cậu cũng chọn một công việc đi"

"Mặc dù vậy..."

(Mặc dù vậy...nhưng những hậu quả dù ai làm thì cả đội cũng phải dùng số tiền thưởng để bồi thường thôi)

Đang cố gắng để buộc bản thân mình không phải nói ra điều đó, Lucy và Natsu nhìn chằm chằm đối phương. Ánh mắt của Natsu cực kỳ sắc nét. Chiếc khăn choàng màu trắng cậu khoác trên cổ chính là món quà mà cha nuôi cậu - rồng lửa Igneel dành tặng cậu, dù thời tiết nóng nực đến mấy cậu cũng không bao giờ cởi nó ra.

"Vậy...?" - Natsu vội khép miệng mình lại, nhưng vẫn không chịu thua.

(Vậy tớ nên làm gì?)

Nghĩ kĩ lại nếu không có Natsu, chắc giờ này Lucy sẽ không có mặt ở đây. Và cô đành phải tiếp tục công việc với cậu ấy, chắc chắn là vậy.

(Cuối cùng thì mình vẫn là đứa vô dụng...)

Lucy đầu hàng và nói với cậu: "Được rồi, tớ chịu thua. Công việc lần này là gì?"

****

Ngồi trong xe lửa đang lăn bánh trên đường ray, khuôn mặt Natsu tái mét, cảm giác như muốn nôn mọi thứ trong người ra. Mặc dù mang trong người khả năng của một pháp sư đặc biệt, nhưng cậu hoàn toàn bó tay trước những phương tiện di chuyển. Những lúc như thế này trông cậu yếu ớt hơn bao giờ hết.

"Cậu lúc nào cũng vậy, thật đáng thương..." - Lucy ngồi cạnh Natsu lẩm bẩm nói chuyện với con mèo xanh Happy.

Happy - một Exceed có thể sử dụng một loại ma thuật gọi là "Aera". Nơi nó được sinh ra không phải là Earthland, mà là một thế giới khác, một không gian song song được gọi là Edolas, nơi mà người ta cho rằng có thể chạm đến những không gian khác thông qua các chiều lối đi Anima. Happy là một chú mèo khá đặc biệt, cậu được sinh ra từ trong quả trứng được ấp ở Earthland, vì thế nên hầu như cậu không biết nhiều về Edolas.
Xuất phát từ một biến cố, mục đích để ngăn chặn thế giới đó biến đổi ma thuật của Earthland cho riêng mình, Lucy và mọi người đã tạo nên một làn sóng nổi dậy ở nơi đó. Cuối cùng, không những Edolas mất đi toàn bộ ma thuật vốn có của nó mà họ còn mất đi một người đồng đội, một thành viên của hội - Mystogan, thế nhưng hòa bình đã được lập lại.

Sau khi đến Edolas, Happy mới biết được thân thế thực sự của bản thân, mặc dù vậy, cậu ta dường như không thay đổi dù chỉ một chút. Bởi vì các Exceed đều sở hữu ma thuật bên trong cơ thể mình nên đã đến Earthland sinh sống với năng lượng vô hạn ấy.
Mặc dù Lucy và mọi người đều không biết nơi những Exceed đang sinh sống. Thông tin về họ cũng rất ít nên nghĩ rằng họ sẽ không gặp nhiều trở ngại, vì vậy nhóm của Lucy đã không tiếp cận hay tìm kiếm họ.

"Happy, xin lỗi nhé, nhưng cậu có thể giải thích lại một lần nữa được không? Thực sự tớ không hiểu ý của Natsu"

"Aye ~!" - Happy trả lời. Sau đó, cậu suy nghĩ một chút và nói: "Thật ra tớ cũng không chắc chắn lắm, bọn tớ chỉ mới nhận được yêu cầu này lúc sáng thôi"

"Yêu cầu...từ Exceed sao?"

"Aye. Có nhiều rắc rối xảy ra lắm"
"Rắc rối...là chuyện gì? Đáng lý ra họ đã phải quen với thế giới này rồi chứ?"

Lucy vừa nghĩ vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, phong cảnh như đang tăng tốc vụt qua.

Khi đến thế giới này, các Exceed đã quyết tâm cố gắng xây dựng một cuộc sống mới ở đây. Và vì mang ma thuật trong người, họ sẽ có thể giải quyết được nhiều khó khăn. Vậy thì tại sao hôm nay họ lại gửi một yêu cầu? Tại sao họ lại không để cho bất cứ ai biết nơi họ đang định cư? Lần lượt câu hỏi này đến câu hỏi khác được đặt ra.

(Có lẽ họ đã gặp phải một vấn đề gì đó mà bản thân không thể giải quyết được, và yêu cầu này chắc là phương án cuối cùng để họ có thể giải quyết...)

Lucy nắm chặt chiếc chìa khóa vàng, một dự cảm không lành đang bám lấy tâm trí cô. Từ thị trấn đến làng mạc, mọi thứ đã dần dần biến mất khỏi khung cảnh bên ngoài. Bây giờ hiện ra trước mắt cô là một khu đất hoang vùng đồi núi.

"Đây có phải là nơi các Exceed đang sinh sống?" - Lucy tò mò hỏi.

Happy đáp: "Tớ nghe nói họ di chuyển đến một nơi ở biên giới giữa Fiore và các nước láng giềng"

"Tại sao họ di chuyển đến một vị trí bất tiện như vậy để sống chứ?" - Lucy nói trước khi cô ngăn lại sự hiếu kì của bản thân.
Exceed là một chủng loài có thể bay, khác với con người từ khi tồn tại trên mặt đất này. Nếu muốn sống ở một nơi được tự do bay lượn dưới cái nhìn của con người thì họ chỉ có duy nhất một nơi có thể đến thế nhưng điều kiện môi trường ở đây quá khắc nghiệt.

"Két!!!!!"

Sau một hồi lắc thật mạnh, tàu đột nhiên dừng lại.

"Có chuyện gì vậy?!"

Tàu vẫn chưa đến trạm dừng và quanh đây cũng chẳng có trạm để dừng. Phải chăng sắp có chuyện gì khủng khiếp thường xảy ra tại đây sao? Lucy vội đứng lên nhìn ra bên ngoài.

"!"

Khung cảnh bên ngoài kinh ngạc đến nỗi khiến cô chìm vào im lặng. Bên ngoài tàu có một đám người trang bị đầy vũ khí từ kiếm đến súng, đủ các loại vũ khí khác nhau.

(...Là bọn cướp!)

Bọn họ đều có hình xăm trên tay hoặc trên một số bộ phận khác của cơ thể, có thể là người của một hội nào đó...hay là người của hắc hội chăng?

"Natsu!" - Lucy gọi Natsu, nhưng cậu không phản ứng.

Có vẻ cậu đã ngất đi. Thậm chí có bị lay mạnh

"Uhuhuhuhu ..."
Cô chỉ có thể nghe thấy âm thanh rên rỉ của cậu ta.

(Mình nên làm gì đây...)

Những âm thanh của tiếng súng nổ xen lẫn tiếng cãi nhau, cũng như những tiếng kêu đau đớn của hành khách bắt đầu vang lên từ bên trong tàu. Có lẽ phải mất một thời gian quân đội mới có thể đến được đây.

(Natsu bây giờ tạm thời mất khả năng chiến đấu)

Tay phải Lucy nắm chặt trên bậu cửa sổ mang hội huy của Fairy Tail, nếu cô ấy bỏ mặc chạy trốn thì sẽ làm nhục danh tiếng cho cả hội.

"Không còn sự lựa chọn nào khác...Happy, có việc cho chúng ta rồi"

"Chuyện gì vậy?" - Happy ngây ngô nhìn Lucy: "Có cá bay trên trời sao?"

"Này! Nhìn kỹ xung quanh đi!"

"Sao họ trông có vẻ giận dữ quá vậy?"

"Chuyện đó thì liên quan gì!"

Happy nghiêng người lén nhìn ra ngoài cửa sổ, toàn thân như cứng lại: "Vậy là ngoài kia có cướp sao? Chúng ta phải ngăn chặn chúng thôi!"

"Đó là những gì tớ muốn nói nãy giờ đấy!"

Nắm chặt lấy dây roi của mình, Lucy liền nhảy ra khỏi cửa sổ. May mắn thay, chỉ có một vài tên cướp ở đây, không ai trong số bọn chúng nhận thấy Lucy và Happy đang tiếp cận chúng.
Lucy vội vã giơ roi lên: "Dừng lại!"

Dây roi quật mạnh vào một tên đang leo vào đầu máy. Dây roi Ngân Hà đang vươn dài ra quấn quanh cổ tay của tên cướp.

"Ối!!?"

"Được rồi!" - Lucy giật mạnh dây roi.

"Ui da!"

Tên cướp rơi từ trên tàu xuống, đập mạnh lưng hắn xuống đất một cú thật đau đớn.

"Mày là ai?"

Những tên khác trừng mắt một cách dữ tợn nhìn về phía Lucy.

"Nhìn cô ta có vẻ không phải là người của quân đội?"

"Nhìn kìa, ở tay cô ta!"

"Đó là Fairy Tail!"

Có một sự náo động giữa những tên cướp. Danh tiếng hội Fairy Tail không những lan truyền rộng rãi khắp Fiore mà còn được biết đến trên khắp lãnh thổ các nước láng giềng.

"Cám ơn vì đã nhận ra bọn ta, đừng trách ta không báo trước. Mau dừng lại những hành động ngu ngốc ấy đi!" - Lucy cầm dây roi, cao giọng nói.

(Ở đây chỉ có mình và Happy có thể chiến đấu được...sẽ tệ hơn nếu chỉ biết kéo dài thời gian)

Chỉ là vấn đề thời gian trước khi họ kịp nhận ra chính xác tình hình của mình.

(Hay có lẽ mình nên nhờ Happy sử dụng "Aera" để khuấy động mọi thứ lên thử xem sao?)

"Happy...nó...mất rồi!"

Happy bên cạnh cô đã biến mất từ lúc nào không biết.

"Trời ơi, con mèo nó chuồn đi đâu rồi?"

Lucy nhìn xung quanh nhưng vẫn không tìm thấy con mèo xanh đâu cả.

(Ôi...!)

Nhìn vào vẻ hoang mang của cô gái, bọn cướp bắt đầu buôn lời chế giễu.

"Này, chỉ có một mình cô thôi ta thôi"

"Chỉ là một con bé vô dụng, bọn bây mau xử nó!"

Bọn chúng giơ súng lên và bắt đầu bắn vào cô một cách dứt khoát.

"Ahhhh!"

Lucy lập tức cúi xuống thật nhanh đằng sau một tảng đá nhỏ.

(Mình sẽ chờ cho đến khi súng hết đạn...)

Cô gái cẩn thận nhìn xung quanh để suy tính hành động tiếp theo của quân địch nhưng âm thanh của tiếng súng vẫn không dứt, những viên đạn tiếp tục găm vào phiến đá.

(Có vẻ như bọn chúng sử dụng đạn ma thuật, mình vẫn chưa chắc chắn về loại vũ khí mà chúng đang sử dụng, vì thế mình nên tiết kiệm năng lượng hoặc là...)

Lucy cắn môi.

(Không còn cách nào khác)

Trong khi vẫn giữ ánh mắt quan sát bọn cướp, Lucy lấy ra một chiếc chìa khóa treo lủng lẳng ở thắt lưng và giơ lên cao khỏi đầu.

"Khai môn! Cung Thiên Hạt...Scorpio!"

Ngay sau tiếng gọi khai môn của cô gái là tiếng chuông ngân vang theo cùng là sự xuất hiện của vòng tròn ma thuật hiện lên ở mũi của chiếc chìa khóa vàng.

"We Are!" (Note: đơn thuần chỉ là câu cửa miệng của Scorpio)

Ở giữa con dấu ma thuật, một người đàn ông trẻ tuổi xuất hiện với tiếng hét quái dị. Với mái tóc ngắn và một nụ cười tự tin, theo sau dưới tấm lưng là cái đuôi bọ cạp dài.

"Cô em đang cần sự giúp đỡ của tôi à?"

"Đúng thế. Scorpio, mau hạ bọn chúng!"

"OK, cứ để đó cho tôi!"

Những loạt đạn liên hồi không ngừng, tảng đá mà Lucy đang ẩn đằng sau dần bị vỡ nát.

"Tôi sẽ cho anh có một ngày hẹn hò thật lãng mạn với Aquarius vì thế mau kết thúc nhanh đi!"

"ĐA TẠ CÔ ☆ Chủ nhân"

Vừa nghe Lucy nói thế, Scorpio nhảy ra phía trước tảng đá mà không một chút do dự.

"Các người can đảm lắm, có giỏi thì nhắm bắn ta nè!"

"Hả?" - Bọn cướp nhìn anh với vẻ ngạc nhiên.

Chỉ là phản ứng tự nhiên của chúng thôi bởi vì từ đầu đến giờ chỉ có một mình Lucy núp phía sau tảng đá, vậy mà bây giờ lại có thêm một tên quái nhân đột ngột xuất hiện một cách khó hiểu. Chả trách sao lũ cướp lại tỏ vẻ ngạc nhiên đến thế.

"Chuyện gì đã xảy ra vậy?"

"Có điều gì đó đã thay đổi?"
Bọn chúng ngừng bắn.

"Không!" - Một trong số chúng đột nhiên hét lê:. "Con nhỏ đó...là một tinh linh pháp sư!"

Cùng lúc hắn vừa hét lên, Scorpio đã quất cái đuôi to dài của mình vào người bọn cướp. Cái đuôi to lớn ấy trông giống như một khẩu súng khổng lồ.

"BOM SA!" - Scorpio hét lên.

Vô số hạt cát đã phụt ra khỏi cái đuôi tạo thành một cơn bão cát sa mạc hóa cả khu vực. Trong hoàn cảnh này, tầm nhìn gần như là không, súng ma thuật cũng sẽ vô dụng dù có nhiều đạn đến mấy.

"Tệ thật!"

Bọn cướp hoàn toàn bất lực chỉ có thể che miệng và hét lên: "Mau chạy thôi!"

"Rút lui! Rút rui!"

Lucy nhìn bọn cướp đang tháo chạy.

"Đủ rồi, Scorpio. Cám ơn anh!"
"We Are! Vậy tôi rút luôn đây!"
Anh chàng búng tay, lập tức cơn bão cát đã dừng lại, tầm nhìn đã trở lại như cũ. Nhưng bọn cướp đã biến đâu mất.

"Scorpio, đóng cổng!"

Lucy một lần nữa giơ chìa khóa vàng và vẫy tay, vòng tròn ma thuật xuất hiện, Scorpio từ từ biến mất.

"Haiz"
Lucy thở phào nhẹ nhõm, cô trả lại chìa khóa treo về chỗ thắt lưng. Cùng lúc đó âm thanh của tiếng vỗ tay vui mừng bỗng cất lên. Những hành khách - những người đã quan sát toàn bộ trận chiến, tất cả đều tung hô cô.

"Ah hehehe..." - Lucy cười ngượng ngùng rồi vội vã trở về bên cạnh Natsu.

"Đây là tất cả việc cậu có thể làm hay sao? Tự nhiên đột ngột biến mất! Cậu chạy đi đâu vậy?"

Happy chỉ nhún vai khi đang bị mắng: "Bởi vì có một đứa bé đang khóc, nên tớ đã đi an ủi nó, làm cho nó vui lên, chứ có chạy đi đâu"

"Nhưng thực tế cậu cũng đâu có làm gì...cậu nên ý thức lại bản thân mình một chút đi"

Sau khi mắng Happy, Lucy quay lại nhìn Natsu đang tiến lại gần mình. Bình thường cậu khá vui vẻ, nhưng ngày nay biểu hiện của cậu hoàn toàn ngược lại -
"Tôi sẽ không bao giờ đi xe lửa một lần nữa ..." - cậu lẩm bẩm.

"Nếu không đi bằng xe lửa, vậy lúc về chúng ta đi bằng gì về đây?"

"Chúng ta sẽ chạy!"

"Cậu nghĩ sẽ mất bao lâu nếu chạy..." - Lucy nhún vai bất lực. Nhưng sau đó cô đột nhiên mở to mắt.

Có mùi bánh mì nướng đâu đây, nghĩa là gần đây có người đang sinh sống.

"Có đồ ăn!"

"Ý cậu là có một ngôi làng gần đây! Nhưng nó ở đâu?"

"Không phải ý kiến đều giống nhau sao?" - Giọng Natsu tràn đầy sức sống: "Dù sao, chúng ta hãy đi lấp đầy dạ dày rỗng này trước đã!"

"Này!"

Phải chăng tiếng nói của họ đã đến được với ngôi làng hay là những người trong làng đang mỏi mòn chờ họ? Từ ngôi làng, họ nhìn thấy một con mèo đen đang chạy bằng hai chân về phía họ.

"Chúng tôi đang chờ đợi các bạn!"

"Nadi!"

Một Exceed vẫy tay chào cũng giống như cậu đã từng chào ba người lần cuối cùng khi từ biệt họ. Trước đây, cái kiểu vẫy tay theo trào lưu mà cậu đã từng nói đó chỉ là một thói quen và sẽ cảm thấy khó chịu nếu không vẫy tay như thế. Gặp lại nhau sau một thời gian dài tạo cho mỗi người một cảm giác hoài niệm khó tả.

"Được rồi, đi lối này...Chagot-sama đang chờ mọi người"

Theo sự hướng dẫn của Nadi, Lucy và mọi người bước vào làng. Toàn bộ đều là những căn nhà nhỏ bé, thỉnh thoảng lại nghe thấy giọng của một đứa trẻ đâu đây.

"Eh, âm thanh của trẻ con ư?"
Nadi mỉm cười, thấy rằng Lucy đã nhận ra điều này.

"Kể từ khi quyết định sống ở đây, chúng tôi bắt đầu suy nghĩ về thế hệ mới, vì vậy mà chúng tôi bắt đầu công cuộc tìm lại những đứa trẻ ngày xưa được gửi đến Earthland để thoát khỏi tai họa, nhưng..."

"Mọi người vẫn chưa tìm được chúng sao?"

Nadi từ từ gật đầu: "Earthland quả thật là một thế giới rộng lớn. Chúng tôi không có người dẫn đầu và cũng không biết nên bắt đầu từ đâu, vì thế việc tìm kiếm hiện đang trong tình trạng bế tắc"

"Vậy à..." - Lucy thực sự không biết phải nói gì.

(Đây không lẽ là điều mà họ muốn nhờ mình giúp sao?)

Trước đây, vì muốn thế hệ sau này của họ thoát khỏi thảm họa mất ma thuật của Edolas, các Exceed đã gửi những đứa con của mình khi còn nằm trong trứng qua các Anima để đến với Earthland. Tổng cộng có một trăm quả trứng đã được gửi xuống và Happy là một trong số đó. Ngoài Happy ra, Lucy chỉ còn biết Charle - một thành viên khác của hội cũng đã được gửi đến mảnh đất này. Càng nghĩ về những đứa trẻ còn lại trái tim cô càng quặng đau.

"Wow, thật ngạc nhiên!...cứ như là một ngôi làng thật sự vậy!" - Natsu nhìn xung quanh nói.
Bao quanh làng sum xuê những vườn cây ăn quả, trải dọc ven hai bên đường ngào ngạt hương hoa và trên những cánh đồng là những chồi non đang vươn mình đón lấy ánh sáng.

"Vẫn chưa đủ. Để khôi phục lại những gì đã từng có ở Edolas, chúng tôi cần phải tiếp tục cố gắng hơn nữa" - Tay Nadi nắm chặt lại dù cánh tay vẫn không ngừng vẫy.

"Mặc dù lực lượng phòng vệ của Nichiya tăng cường cả ngày lẫn đêm nhưng chúng tôi vẫn còn nhiều khuyết điểm trong những việc cần thiết mà mình phải làm"
"Lực lượng phòng vệ? Gần đây đang xảy ra chuyện gì sao? Ah..." - Vừa dứt lời Lucy kịp nhận ra.
Cô nhớ lại những tên cướp lúc nãy.

(Chẳng lẽ...đó là những rắc rối mà Nadi đang đề cập đến?)

"Đến rồi, chúng ta dừng ở đây"
Lucy và mọi người bước đến tòa nhà lớn nhất trong làng, nhanh chóng được dẫn đến phòng tiếp khách. Mặc dù không thể so sánh với cuộc sống xa hoa mà Chagot đã có ở Edolas - nhưng bên trong nó vẫn có đầy đủ những thức ăn ngon.

"Wow, trông thật hấp dẫn!" - Natsu vớ lấy vài món.

Cùng lúc ấy, một Exceed mang vẻ ngoài trắng tinh khiết bước vào phòng và cúi đầu trước mặt ba người. Lucy vội vã điều chỉnh lại tư thế khi ấy.

"Khoan đã!"

Natsu mải mê ngấu nghiến thưởng thức những món ăn ngon cho đến khi Lucy gõ mạnh vào đầu thì mới chịu quay sang nhìn. Khoác trên người bộ đồ trang hoàng, một thời cô đã từng là nữ hoàng của Extalia khi còn ở Edolas - Nữ hoàng Chagot. Nhưng giờ đây, Extalia đã không còn tồn tại nữa, biết có được không nếu vẫn gọi cô là Nữ hoàng.

(Có chuyện gì sao...?

Chagot có vẻ rất mệt mỏi. Trước đây, cô luôn mang một phong thái huyền bí nhưng bây giờ cô ấy đã hoàn toàn khác. Những quầng thâm dưới mắt khiến cô ấy càng tiều tụy hơn. Giờ đây, trông cô rất yếu.

"Chagot?"

"Chagot..." - Nhìn vào ánh mắt đầy những muộn phiền, Lucy không thể nói nên lời.

"Người của chúng tôi đã bị bắt và bị biến thành nô lệ" - một giọng nói cộc cằn cất lên.

Lucy quay lại nhìn thấy một Exceed đứng ngay cửa ăn mặc giống như một hiệp sĩ.

"Eh...Nichiya? Ông nói nô lệ là sao?"

"Hãy thứ lỗi cho sự xuất hiện đột ngột của tôi"

Nếu nhìn kỹ hơn, toàn thân Nichiya đầy những vết thương, ngay cả những bao kiếm ở thắt lưng ông cũng vấy đầy máu.

(Chuyện gì đã xảy ra?)

Nhìn thấy Nichiya như thế, Lucy không thể kìm chế tâm trạng lo âu. Là một đồng loại với Exceed, Happy thậm chí còn sốc hơn, cậu căng tròn đôi mắt chờ đợi câu chuyện của Nichiya.

"Mặc dù Exceed chúng tôi có ma thuật trong người, nhưng bây giờ giống như không có gì cả. Các Exceed đã bị bắt bởi một hắc hội gần đây"

Nichiya ngừng nói. Phải chăng vì cảm thấy xấu hổ? Ông cắn môi.

"Đã có rất nhiều... rất nhiều so với mọi người tưởng tượng. Ngoài bốn trưởng lão ra, ngay cả những thợ săn Salvare cũng bị bắt..." - Nadi trả lời.

"Dần dần, an ninh càng lỏng lẻo, chúng tôi không còn thời gian rảnh rỗi để đi tìm kiếm những đứa trẻ đã được gửi đến Earthland..."

"Thì ra là thế..."

"Nữ hoàng cũng đã làm hết sức trong khả năng của mình. Kể từ lúc cô ấy gặp khó khăn khi sử dụng càng nhiều năng lực tiên đoán tương lai, gần đây cô ấy đang dần mất ngủ. Sẽ rất khó khăn để đối mặt với tình hình hiện tại nếu chỉ với sức mạnh của chúng tôi"

(Mm...)

Nhưng có thực là có những việc khác nằm ngoài khả năng của họ.

Lucy đột nhiên hỏi: "Sao mọi người không di chuyển đến nơi khác?"

Đối mặt với câu hỏi này, Chagot đáp lại với giọng yếu ớt: "Đó là bởi vì ban đầu...tôi muốn sống ở đây! Nếu chúng tôi có thể trốn thoát được sớm hơn thì đã không phải lâm vào tình cảnh này..."

"Đó không phải là lỗi của ngài! Dĩ nhiên là bậc làm cha làm mẹ ai mà không muốn bảo vệ con của họ!" - Nichiya lớn tiếng trả lời: "Vì vậy, xin đừng nghiêm khắc với bản thân, thưa nữ hoàng."
(Thì ra mọi chuyện là như thế.)

Nhìn từ quan điểm của Happy và mẹ của Charle thì nơi này thực sự là khá phù hợp để sinh sống. Nó nằm gần Magnolia, nơi con cái của họ đang ở và cũng rất ít người qua lại. Dù có nảy sinh nhiều vấn đề khác nhau, các Exceed sẽ mạnh mẽ tin tưởng vào khả năng của mình có thể giải quyết những vấn đề rắc rối và chắc chắn rằng họ sẽ ở lại mãi với mảnh đất này. Bởi vì khi họ muốn gặp con mình, họ có thể bay bất cứ nơi đâu để nhìn thấy chúng. Là những đấng sinh thành, đó chính là điều khiến họ hạnh phúc hơn bao giờ hết.

"Đây là nơi duy nhất mà chúng tôi có thể nhìn thấy con trẻ của mình từng ngày trưởng thành và cũng là nơi an toàn để duy trì khoảng cách nhất định với con người..." - Chagot nói thầm.

Lucy nắm vai cô ấy thật chặt: "Sẽ không có vấn đề gì đâu! Chúng tôi chắc chắn sẽ giúp mọi người hết mình!"

"Chắc chắn chuyện này sẽ được giải quyết" - Natsu cũng lên tiếng: "Vì vậy, bây giờ điều chúng ta cần làm là phải nhanh chóng đánh bại kẻ thù?"

"Không đơn giản như cậu nghĩ đâu. Cậu thậm chí còn không biết gì về cái hội đó?"

(Nếu bất cẩn thất bại, thì các Exceed có thể bị trả thù...còn nếu đó là một hắc hội lớn, thì chúng ta sẽ bị áp đảo về lực lượng...)

Bên cạnh một Lucy đang do dự, Natsu đang háo hức cứ như không thể chờ đợi được nữa.

"Đây là một việc quan trọng!"

Không khí xung quanh Natsu đột nhiên bắt đầu ấm lên, như thể ngọn lửa đang vây lấy cậu.

"Natsu...bình tĩnh lại"

"Cậu có thể tha thứ cho bọn chúng sao?"

"Tớ cũng nghĩ như cậu! Điều đó hoàn toàn sai lầm khi một con người bắt kẻ khác làm nô lệ! Nhưng - "

"Nhưng cái gì! Chúng ta mau đi thôi!" - Natsu đá ghế đứng lên.

Cứ như đàn gảy tai trâu với một tên nóng nảy.

"Chờ một chút!" - Lucy cũng đứng dậy.

Nhìn vào đôi mắt đang rực lửa của Natsu, Lucy không thể làm chủ được bản thân.

(Sẽ vô ích nếu mình ngăn cậu ấy...)

Lucy lắc đầu tống khứ mọi suy nghĩ và hạ quyết tâm: "...Tớ hiểu rồi, chúng ta sẽ đi xem xét tình hình"

"Ơ kìa..." - Lucy thở dài, nhìn Natsu khi cậu đang lao anh dũng ra khỏi phòng.

"Um..." - Sự lo lắng xuất hiện trên khuôn mặt Chagot nhìn hai người họ nói chuyện.

Nadi đưa ánh mắt nhìn Lucy một cách tôn trọng: "Nếu mọi chuyện có thể được giải quyết thông qua biện pháp hòa bình, chúng tôi không muốn bất kỳ bạo lực nào xảy ra...chúng tôi chỉ hy vọng rằng tất cả mọi người được cứu sống"

"Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ đi ngay bây giờ"

Happy và Lucy rời khỏi phòng, theo sát phía sau Natsu.

Mặc dù Natsu trông có vẻ rất nóng nảy, không bao giờ suy nghĩ trước khi hành động, nhưng Lucy biết rằng cậu thực sự không phải như thế. Trước mặt mọi người - những Exceed, cậu không muốn bàn luận về kế hoạch nên quyết định rời đi đầu tiên. Kẻ thù của họ lần này không phải chỉ duy nhất một ma đạo sĩ mà là một hắc hội. Liều mình chiến đấu mà không có kế hoạch thì chẳng khác nào tự sát.

"Thú vị lắm, chuẩn bị rửa cổ chờ ta đến đi!"

Gần đến lối vào của ngôi làng, Lucy đã bắt kịp Natsu. Nghe giọng của cô, Natsu vẫn nhìn thẳng và tiếp tục hướng về phía khu rừng.

"Natsu, có chuyện gì vậy?" - Lucy hỏi với vẻ lo lắng, ánh mắt liếc nhìn vào biểu hiện của Natsu.

"Happy hãy ở lại làng"

Nghe thế, Happy cảm thấy không hài lòng, ánh mắt cậu căng tròn: "Tại sao? Tớ cũng muốn chiến đấu nữa!"

"Đúng vậy, Natsu! Sao không để Happy đi cùng..."

Mặc dù không phải là một pháp sư mạnh mẽ nhưng Happy luôn đồng hành trong những nhiệm vụ và là một người bạn quan trọng của họ.

(Không còn lý do nào khác ngoại trừ...)

"Tớ cũng muốn giúp đỡ làng!" - Happy hét lên.

Natsu cúi xuống cho đến khi họ chạm ánh mắt nhau: "Công việc của cậu là bảo vệ làng. Cậu không nhìn thấy sao? Lúc này Nichiya và Chagot đều đã thấm mệt"

"Tớ hiểu rồi..."

"Vì thế nếu có ai đó đến tấn công làng trong khi bọn tớ không ở đây thì chỉ mình cậu mới có thể bảo vệ được tất cả mọi người"

"Tớ sẽ bảo vệ...cả làng..."

Như một lời động viên Happy - một người bạn thân vừa có một cái nhìn hồ nghi về mình, Natsu mỉm cười: "Happy, cậu có thể làm được, đúng không? Bởi vì cậu là một thành viên của Fairy Tail mà"

Lời nói của Natsu chạm đến trái tim Happy khiến cậu cảm thấy ấm áp hơn. Nụ cười thân thương nở trên khuôn mặt đáng yêu của cậu.

"Uhm! Tôi không phải dạng vừa đâu! Cứ chờ mà xem!"

"Tốt rồi, chúng ta đi thôi, Lucy"

Happy nhìn chăm chú về hai người bạn đang tiến dần về ngọn núi.

"Làm tốt lắm, Natsu"

"Hả?" - Natsu nhìn chằm chằm vào Lucy.

"Cậu chỉ muốn người ngoài nhìn nhận chúng ta như là một chính hội sẽ tiêu diệt hắc hội, đúng không?"

"Không hẳn..."

"Hắc hội cũng giống như chính hội, từng hội có thể kết hợp với các hội khác bằng hiệp ước liên minh. Nếu cậu để Happy - một Exceed đi cùng, dù chúng ta tiêu diệt được hắc hội này, thì sau đó Chagot và mọi người có thể bị trả thù bởi các hắc hội liên minh khác. Đó là những gì cậu đã nghĩ phải không?"

"Cậu đúng là đồ lắm chuyện. Mau đi thôi!"

"Trúng tim đen rồi chứ gì. Nhìn cậu xấu hổ ra mặt"

(Đúng vậy...hãy để hận thù dành cho Fairy Tail!)

Nếu là Fairy Tail, dù đôi khi phải chịu đựng sự trả thù thì họ vẫn muốn giành chiến thắng. Đặt niềm tin của mình vào ý chí ấy, Lucy cố chạy để bắt kịp với Natsu.

* * * *

"Là nơi này ư?"

Sâu tận cuối khu rừng, có thể thấy căn cứ của bọn hắc hội một cách mơ hồ cạnh vách đá. Lá cờ đen bay trên trong không trung, mang ký hiệu của hội giống như những tên cướp trước đó.

"Natsu, khoan hả tiến vào bên trong, được không? Hãy quan sát xung quanh trước đã"

"Đúng là phiền phức"

Lucy đang nắm lấy tay Natsu, dù có muốn cậu cũng không thể đi đâu được.

(Lá cờ này...mình đã nhìn thấy ở đâu rồi...)

Lucy cảm thấy bất an. Từ khi cô gia nhập Fairy Tail đến giờ cũng gần một năm, và đã không ít lần đối mặt với thành viên của hắc hội.

(...Nhớ ra rồi!)

"Natsu, hãy nhờ cứu viện...Hả? Cậu biến đi đâu rồi?"

Natsu đã biến mất. Cô nhìn quanh và thấy một ngọn lửa đang vây lấy cậu ta trong tư thế chuẩn bị sẵn sàng để tấn công.

"Eh...!" - Lucy hét lên, nhưng cậu đã bắt đầu chiến đấu: "Natsu, đợi đã!"

Ngay khi cô vội vã ngăn chặn cậu ta, một số nhân vật bất ngờ xuất hiện phía sau cô. Cảm nhận được một ai đó sau lưng mình, Lucy nhìn lại, run rẩy cả người.

(...Ah!)

"Chào, cô em xinh đẹp đến từ đâu vậy?"

"Chẳng phải là con bé tinh linh pháp sư lúc nãy sao?"

"Cô ta còn dám vác mặt đến đây ư? Thật can đảm"

(Chết tiệt...)

Nhìn vẻ mặt sợ hãi của cô gái, những gã đàn ông bắt đầu bật cười.

"Nếu bán cô ta, có lẽ sẽ được trả giá cao lắm?"

"Đúng thế, nhưng đầu tiên chúng tôi cần là phải dạy cho cô một bài học nhớ đời..."

"Cái gì -!"

(Mình không muốn sử dụng bạo lực đâu...nhưng Natsu đã bắt đầu nghênh chiến...)

Ánh mắt của Lucy đột nhiên trở nên sắc bén.

"Hả? Hình như cái nhìn của cô ta đã thay đổi?"

"Có lẽ ta nên cho các ngươi nếm mùi thất bại một lần nữa" - Lucy giơ cao chiếc chìa khóa lập tức triệu hồi một tinh linh: "Khai môn - Hả?"

Âm thanh của một vụ nổ gần vách đá vang lên.

"Uwaaaa!"

Song hành với tiếng hét giận dữ của Natsu, mặt đất bắt đầu rung chuyển.

"Này, chúng ta phải mau xử tên tóc hồng kia! Nếu hội đồng ma thuật tìm thấy các hầm ngục bên dưới thì nguy to!"

"Nhưng còn con nhỏ này thì sao?"

"Mặc kệ nó! Nếu để bị bắt ở đây thì đời chúng ta xem như chấm dứt"

Nói rồi những tên cướp hoảng loạn lao qua các vách đá. Mặc dù mọi thứ không khả quan hơn mong đợi, nhưng cô rất vui vì đã không thực sự phải chiến đấu với chúng.

"Đau quá..." - Lucy đặt tay trước ngực rồi ngã xuống đất, nhưng nhanh chóng hồi phục.

(Có vẻ tốt rồi)

Tinh linh pháp sư không giỏi trong các trận đấu cận chiến. Lúc nãy cô và đối phương đang đứng ở cự ly gần nên cô không thực sự có bất kỳ hy vọng chiến thắng nào.

"Không ổn rồi, Natsu. Bây giờ làm cách nào để ngăn cậu ta lại được đây"

Trên thực tế cô ấy đã tiết lộ cho chúng biết mình là một thành viên của Fairy Tail khi còn trên xe lửa.

(Chẳng lẽ lại phải tiến hành kế hoạch T nữa sao) (Note: xem lại tập 3 hay 4 gì đó của anime nếu ko nhớ)

Lucy nắm chặt bàn tay thành nắm đấm. Kế hoạch T - nói thẳng ra là đánh lén

"Nếu đề cập đến việc đánh lén thì lúc nãy..."

Lucy phủi bụi ở mông và nhớ lại về những gì những tên cướp đã nói.

"...Bọn chúng lén lút thì thầm to nhỏ gì đó về căn hầm ngục...chắc đó là nơi họ đang giam giữ các Exceed, nhưng chúng cũng nói điều gì đó về hội đồng ma thuật"

Hội đồng ma thuật - là một tổ chức chi phối toàn bộ thế giới ma thuật. Họ liên kết chặt chẽ với chính quyền và có khả năng đưa các pháp sư ra tòa.

(Bên dưới hầm ngục là ở đâu đây?)

Ngọn lửa bùng nổ ra trong tầm nhìn của cô, bằng chứng cho thấy việc đó xảy ra khi Natsu khuấy động mọi rắc rối. Cô có thể thấy một số pháp sư chui ra khỏi đường hầm trong vách đá.

(Bây giờ cứ để cho Natsu làm mồi nhử...)

Lucy đột nhiên lóe lên một suy nghĩ và bắt đầu cười thầm.

(Mình vừa có một ý tưởng tuyệt vời)

Cô chọn ra một chìa khóa và giơ lên cao.

"Khai môn! Cung Trinh Nữ...Virgo!"

Con dấu ma thuật xuất hiện trong không trung, một cô gái trẻ vô cảm mặc bộ trang phục hầu gái với đôi xiềng xích trên cổ tay. Cô nhìn Lucy một cách lạnh lùng rồi nghiêng đầu kính cẩn.

"Công chúa, cô gọi tôi?"

"Tôi có việc cần nhờ cô! Hãy đào một lối đi dẫn xuống hầm ngục sâu dưới lòng đất! Có lẽ các tù binh Exceed đang ở đó"

"Hm..." - Virgo nghiêng đầu sang một bên: "Đào một đường hầm, là sự trừng phạt đúng không?"

"Không phải đâu! Làm ơn, nhanh lên!"

(Hm? Chờ một chút?)

Lucy dường như đang nghĩ đến điều gì đó. Những kẻ hồi nãy có lẽ đang đi vào hầm ngục. Tinh linh đang đứng trước mặt cô, Virgo, thật không may không phải là một tinh linh chiến đấu. Nếu bị bọn chúng bắt gặp chắc chắn cô ấy sẽ hoàn toàn bất lực.

"...Virgo, tôi sẽ đi với cô"

"Công chúa cũng đi theo sao?" - Virgo nghiêng đầu sang một bên.

"Phải, vì vậy hãy đào một lối đi ngắn nhất có thể"

"...Đã hiểu! Vậy thì -"

Cô nhảy lên và lộn vèo trong không trung rồi bay xuống mũi chạm đất đầu tiên: "Công chúa, đi theo tôi". Cô đã phá vỡ lớp đất chỉ bằng cú va chạm như thể đang đào bới một cái gì đó vô cùng mềm mại rồi từ từ đi sâu xuống mặt đất.

"Liệu đi vào có ổn không?" - Lucy nhìn xuống cái lỗ đen, cảm thấy một chút sợ hãi.

Nhưng một khi đã nói rằng cô muốn làm điều gì đó thì không thể đứng chờ đợi được.

"Hm?" - Bỗng mặt đất rung chuyển, các cây trong rừng xung quanh cô bắt đầu dao động.

Cô có thể nghe thấy tiếng hét giận dữ cùng với tiếng khóc nức nở. Không còn nhiều thời gian để đứng mãi một chỗ.

Cuộc chiến đã bắt đầu. Dù Natsu có mạnh đến đâu, cậu đang một mình đối mặt với rất nhiều người, những kẻ được xem như là một phần của một hội mà hội này được che chở dưới đôi cánh của hắc hội mạnh nhất.

"Được rồi, chúng ta đi thôi!"

Nắm dây roi Ngân Hà, Lucy nhảy vào trong đường hầm.

* * * *

"Yaaaaaa ....." - Tiếng hét của Lucy vang vọng qua đường hầm tối đen khi cô trượt xuống.

(Mình rõ ràng đã bảo cô ta đào một đường ngắn nhất cơ mà)

Đường hầm quanh co này không thể được gọi là ngắn theo bất kỳ nghĩa nào. Cho đến khi bắt đầu cảm nhận được sự quay cuồng, cô nhìn thấy ánh sáng ở phía trước.

(Là lối ra)

Cô nắm chặt dây roi.

"Ah!" - Lucy đã bay ngay vào người đàn ông đang cầm một thanh kiếm.

"Ối!"

Cô đánh thẳng trực tiếp vào mũi hắn khiến hắn gần như muốn bất tỉnh.

"Ngươi là ai?" - nhìn chằm chằm vào Lucy, gã hỏi.

Lucy điều chỉnh tư thế, đối diện trước thanh kiếm của hắn.

"Cái gì, ngươi đang nói làm gì...này!"

Ngay khi vừa nhấc roi lên, cô nhìn thấy Virgo đang bị trói chặt .

"Cô đang làm gì thế?"

"Tôi đành bó tay khi phải đối mặt một đám người"

"Cô đúng là đồ ngốc!"

Người đàn ông nhìn cô và kêu lên: "Ta sẽ chăm sóc con ả này. Còn các người mau mang lũ mèo ra khỏi đây!"

"Vâng!"

(Được rồi!)

Lucy lấy lại bình tĩnh và chú ý đến những Exceed đang được mang đi. Trông những chú mèo có vẻ đang mất dần sức lực, một số đang nặng trĩu bước đi. Điều đó khiến Lucy rất tức giận.

"Ai bảo các ngươi làm thế?"

"Hả?"

"Ta chắc chắn sẽ không tha thứ cho các ngươi!"

Lucy quất dây roi vào người đàn ông, xuất hiện vệt sáng hung tợn.

"Bọn ta thích thế, thì sao?"

Ngọn lửa bùng cháy lên từ thanh kiếm của gã.

(Hắn ta là một ma kiếm pháp sư sao?)

Không còn nhiều thời gian để lãng phí, nếu Lucy không nhanh chóng thì mọi người sẽ...Không cần xem xét hay hỏi thăm tình trạng của họ như thế nào, cô vội nắm lấy xâu chìa khóa và lấy ra hai chiếc.

"Virgo, đóng cổng!" - Lucy vẫy chiếc chìa khóa vào không khí và hét lên.

Ngay lập tức, Virgo tan biến như một làn khói.

"Chuyện gì thế này?"

Ngay khi tên cướp quay lại nhìn Virgo, Lucy vẫy chiếc chìa thứ hai trong không khí.

"Khai môn! Cung Nhân Mã, Sagittarius!"

Lại một gã dị nhân khác mặc trang phục ngựa, tay cầm cánh cung.

"Chủ nhân gọi tôi, Moshi Moshi"

"Không còn nhiều thời gian, mau tiêu diệt chúng!"

"Tuân lệnh, Moshi Moshi"

Sagittarius vươn cao cánh cung.

"Đừng có nghĩ bọn ta chỉ biết ngồi không mà không làm gì cả!"

Người đàn ông cầm thanh kiếm lao tới chỗ Lucy.

"Ngươi chỉ là một nhân vật phụ thôi, vì vậy không có đất cho ngươi diễn nhiều đâu!" - Lucy dùng dây roi của mình quấn xung quanh chân của gã. Cùng lúc đó, mũi tên của Sagittarius đang lao về phía hắn.

Sau khi đưa tên cướp vào thế mặt chạm đất, Lucy bước qua người hắn vội đuổi theo các Exceed: "Nhanh lên, Sagittarius!"

"Tuân lệnh, Moshi Moshi."

****

"Ta sẽ không bao giờ tha thứ các ngươi!" - Natsu hét lên trong tình thế bị bao vây bởi bọn pháp sư. Với tinh thần chiến đấu đến cao độ, lửa từ trong miệng phun ra, ánh mắt cậu như đang bị thiêu đốt.

"Cái...cái thằng này...có chuyện gì với nó vậy?"

Dù có sử dụng súng ma thuật thì tất cả những viên đạn đều bị đốt cháy thành tro bụi trước khi chúng kịp chạm đến gần với Natsu. Cũng rất khó khăn để bọn pháp sư tiếp cận được cậu, khả năng bay nhảy như một chú bướm, và sự liều lĩnh ấy khiến chúng hoang mang lao vào thế bị động.

"Chẳng lẽ mọi chiêu thức tấn tông đều vô dụng cả sao?"

Các pháp sư đang vây quanh Natsu bắt đầu lo sợ.

"Các người chỉ biết tấn công mà không biết làm gì..." - Natsu hít một hơi thật sâu: "Lũ chết tiệt các ngươi ồn ào quá đấy!"

Hai gò má cậu thở hỗn hển: "Hỏa Long Gầm Thét!"

Một vệt lửa nóng rực tuôn trào ra từ miệng của cậu, thiêu cháy tất cả mọi thứ xung quanh.

"Hắn là thứ gì vậy?"

Mọi loài thực vật xung quanh đều bị thiêu rụi và phía sau lưng bọn chúng chính là căn cứ nằm ngay vách đá. Đã không còn đường để lũ pháp sư ấy trốn thoát.

Trong khung cảnh địa ngục ấy, một tên thét lên: "Hắn chính là một Sát Long Nhân!"

"Các ngươi có nghĩ rằng sẽ thoát được một đối thủ mạnh như ta không?"

Natsu bước chậm rãi tiến về bọn chúng, tiếng lách tách của ngọn lửa đang bao phủ khắp người cậu xen lẫn với mỗi bước chân đi. Vầng lửa mang hình dạng của một con rồng lửa như đang gầm lên bầu trời cao.

"Ta đang hỏi, tại sao thái độ của các ngươi đột nhiên thay đổi khi phải đối mặt với một đối thủ mạnh vậy!"

Không ai trả lời, tất cả vội tháo chạy, chỉ trong chốc lát từng tên một biến mất khỏi tầm nhìn của cậu. 

"Này! Đợi đã!" - Ngay khi Natsu định đuổi theo chúng, một cánh tay từ phía sau chộp vào vai cậu.

"Cái gì vậy...Lucy"

"Kết thúc rồi, nhìn đi!"

Natsu nhìn về phía ngón tay Lucy đang chỉ và trông thấy các Exceed đã được giải thoát khỏi hầm ngục. Mặc dù trông bộ dạng của họ tuy hơi thảm hại nhưng dường như họ rất hạnh phúc.

"Điều quan trọng lúc này không phải nên để họ nghỉ ngơi hay sao?"

"Cũng phải..."

Với sự đồng ý của Natsu, Lucy dẫn các Exceed xuống núi trở về làng của họ.

Ngay lối vào làng - Happy tay cầm một khúc gậy lớn đứng đó, mắt nhìn thẳng về phía trước, toàn thân không hề nhúc nhích.

"Này ta đã bảo là cậu nên nghỉ ngơi một chút rồi mà?"

Một Exceed từ bên trong làng cất tiếng gọi như mắng cậu.

"Lucky-san...tôi không thể. Tôi là một thành viên của Fairy Tail. Ngoài kia, Natsu và Lucy cũng đang nỗ lực hết sức nên tôi không thể nghỉ ngơi trong khi hai người họ vẫn còn đang chiến đấu!" - Cậu trả lời, tay vẫn nắm chặt cây gậy không buông.

"Cái thằng này..." - Đôi mắt của Lucky đẫm lệ. Hình ảnh đứa con trai mình đứng đó đang từng ngày trưởng thành làm ông không ngăn được xúc động.

Happy quay lại nhìn chằm chằm vào ông: "...Ông...ông là..."

Nghe thấy thế, Lucky bỗng dưng cảm thấy có một sự ấm áp. Trước khi mọi người trong làng đều tìm được đứa trẻ của họ thì ông không thể nào nói ra rằng: "Tôi chính là cha của Happy", nhưng ông cũng không thể ngừng suy nghĩ mãi về điều đó. Nữ hoàng Chagot cũng như thế, cô vẫn xem mình là một trong những người chưa xứng đáng để tự cho mình là một người mẹ.

"Ông có lạnh không?"

Nghe Happy hỏi thế, Lucky không nhịn được đành nhún vai: "Ka! Cái con mèo ngốc!" - Kìm nén mọi cảm xúc phức tạp trong lòng, Lucky nhìn cậu: "Tôi hy vọng hai người bạn của cậu sẽ sớm quay lại"

"Aye!"

Cùng lúc đó - họ nghe thấy những âm thanh yếu ớt của tiếng bước chân đi từ ngoài làng.

"Ai đó?" - Happy nắm chặt thanh gỗ, toàn thân run rẩy: "Tôi sẽ bảo vệ tất cả mọi người..." - Cậu nhìn thẳng về hướng khu rừng: "Hãy lùi lại, Sir!"

Ngay khi vừa hét lên, cậu thấy Lucy và Natsu xuất hiện trước mặt đi cùng với những Exceed.

"Happy! Cậu thực sự đã bảo vệ được làng!"

Happy gãi đầu, lúng túng trước câu nói của Lucy. Các Exceed trở về làm náo động cả ngôi làng. Vừa nghe tin, Chagot cùng Nichiya và Nadi vội vàng chạy ra.

"Mọi người!" - Chagot khụy đầu gối xuống có vẻ rất yếu ớt khi nhìn thấy bộ dạng các Exceed tiều tụy và mỏi mệt sau nhiều ngày bị bắt giữ: "Tôi...tôi không biết làm thế nào để cảm ơn các bạn..."

Natsu và Lucy liếc nhìn nhau.

"Chúng tôi cũng xem mọi người như gia đình mình, nếu không phiền cứ gọi chúng tôi bất cứ khi nào mọi người cần"

"Đúng vậy, lần tới, chúng tôi sẽ giúp mọi người quét sách lũ khốn ấy!"

"Này, Lucy, hình như cậu không có làm gì hết..." - Natsu nhìn Lucy.

"Không phải tớ đã giải cứu các Exceed sao?!"

"Đó không phải là cậu mà nhờ các tinh linh đó thôi"

"Cậu thật là nhiều chuyện!!"

"Natsu, Lucy...cảm ơn các bạn rất nhiều!" - Chagot cúi đầu.

Ngôi làng đã lấy lại sức sống vốn có của nó.

"Ah, đúng rồi...có cái này." - Chàng thợ săn lành nghề Sarvale lấy một cái gì đó ra từ bên trong áo mình: "Đây là một viên đá mà tôi tìm được khi bị giam trong hầm ngục, các bạn hãy giữ lấy!"

"Viên đá gì?" - Lucy cầm nó và kiểm tra kĩ càng. Đó là một viên ngọc tròn nằm vừa vặn trong lòng bàn tay đỏ rực một màu.

"Hãy coi nó như một phần thưởng..." - Chagot nhìn lên Natsu và Lucy trong lúc đang ôm những Exceed vừa mới trở về.

"Chúng tôi xin nhận nó"

Natsu nhìn viên ngọc trong tay của Lucy: "Trông nó khá đắt tiền. Thôi được, nhiêu đây cũng đủ rồi"

"Nhưng..."

Lucy cười: "Vì Natsu nói đủ thì xem như là đủ vậy. Cô có muốn đến thăm hội chúng tôi không? Chắc chắn Charle cũng đang rất mong cô"

"Được...được sao?" - Biểu hiện của Chagot ngay lập tức như hạnh phúc lên.

Lucy đột nhiên nhận ra rằng họ có thể thực sự là mẹ con. Bởi vì Charle và Chagot đều có thể dự đoán tương lai, chắc có lẽ là một khả năng di truyền.

"Nghe được đấy" - Natsu mỉm cười nói với các Exceed.

"Chúng ta sẽ chờ đợi mọi người, đúng không?"

Happy gật đầu: "Đúng thế, chúng tôi sẽ chờ đợi các bạn!"

Nghe thấy thế, Lucky cũng mỉm cười.

(Cha mẹ và con à...)

Lucy cảm thấy bên trong ấm áp.

(Người đó...ông ấy có đang nghĩ về mình không?)

Suy nghĩ về cha mình, cô cảm thấy đau nhói trong tim.

(Sao đột nhiên mình lại để bản thân suy sụp vậy)

Lucy lắc đầu để xua đuổi những cảm xúc bất an và sau đó hét lên cùng với Natsu và Happy: "Được rồi, chúng ta cũng nên đi thôi, mọi người cần được nghỉ ngơi"

"Cái đó có ăn được không...?" - Happy nhìn chằm chằm vào viên ngọc.

"Sao cậu cái gì cũng ăn được hết vậy?" - Lucy thì thầm, mắt nhìn về phía ngôi làng đang xa dần.

"Này, Happy!"

Con mèo chuẩn bị đưa viên ngọc vào miệng mình bỗng dừng lại và nhìn Lucy.

Lucy nhìn ra ngoài cửa sổ: "Ah, xin lỗi, Happy," - cô nhìn cậu rồi nói: "Chẳng phải cậu cũng muốn tìm cha mẹ mình hay sao?"

"?" - Happy tỏ vẻ ngạc nhiên, liếc nhìn Natsu, người đang bất tỉnh nhân sự bên họ: "Nhưng tớ đã có Natsu" 

Nhìn thấy Happy quan tâm Natsu, biểu hiện của Lucy trở nên ấm áp hơn bao giờ.

"Natsu, cậu thấy thế nào? Vẫn chưa khỏi mệt ư?" - Happy đưa viên ngọc lên trên trán của Natsu.

"Này! Cậu đang sử dụng nó làm gì vậy?"

_To be continued_

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip