IV - Gặp lại (1)

FairyTail.

Gray ngồi một chỗ, khuôn mặt âm trầm khó đoán.

Mấy ngày nay, anh thực sự cảm thấy khó chịu quá. Lòng anh cứ thắt lại, nhịp thở nặng nề như thể có một bàn tay nào đó, mang theo sự oán hận và căm ghét, đang bóp nát trái tim anh. Anh biết, đây là hiệu ứng phụ của việc đấu tranh chống lại chứng mất trí nhớ của anh. Não anh sẽ không buông tha cho cái tâm khốn khổ này đến khi nào Gray thực sự quên hết mọi việc xảy ra trong quá khứ, khi mà cô gái ấy vẫn ở đây. Tươi cười với anh.

Không, anh không muốn! Anh phải bảo về mảnh ký ức đã vỡ vụn này thật thận trọng. Gray tin rằng, anh chỉ cần hy vọng, và cố gắng chống chọi, khuôn mặt của cô ấy nhất định sẽ quay trở lại. Và khi ấy, anh sẽ tìm thấy cô, tìm thấy bóng dáng yếu ớt ấy!

Chưa tìm được cô, anh thề, có lộn tung cả cái thế giới hỗn loạn này lên, anh cũng mặc kệ.

Cô, anh phải tìm, dù cho trái tim này có rỉ máu đi chăng nữa.

Anh thở dài, lắc đầu bất lực. Anh không biết phải làm gì để gặp cô, không biết phải đi đâu mà tìm cô, không biết vì cái gì mà phải tìm kiếm cô, cô--

Cô như một bóng ma lượn lờ trong trí óc anh, một bóng ma nhỏ bé vô cùng đang rỉ máu. Anh luôn sợ rằng khi anh thức dậy vào buổi sáng, liệu bóng ma ấy vẫn còn quanh quẩn đâu đó trong tâm hồn anh? Vì nếu không còn, anh sẽ đau lắm-- Bóng ma yếu đuối là sợi chỉ duy nhất còn lại nối trái tim anh với tâm trí cô, mất đi, cũng như mất cô rồi, anh sẽ đau lắm.

Đau lắm.

Bất chợt, anh bỗng thấy mình thật lố bịch. Tên cô, anh cũng không biết. Mặt cô, anh cũng chẳng nhớ. Vậy mà lại quyến luyến cô đến từng này. Phải chăng, chỉ vì hình bóng cô đã ăn mòn cơ thể anh, nên dù tâm trí có quên, thì ý thức cũng không cho phép? Có lẽ, không chỉ là mỗi vậy. Anh biết, trái tim anh rất yêu cô-

"Ê, Gray!"

"...?" Gray khó chịu, ngẩng đầu lên, giọng thấp, trầm, "Mày muốn gì, Natsu?"

Và đương nhiên, một giọng nói chanh chua xen vào, "Gray thật là lạnh lùng nha~" Lisanna cười cười, đôi tay trắng trẻo ôm chặt cánh tay săn chắc của Natsu, "Anh đang tương tư a?" Vừa nói, lại vừa lắc lắc cái đầu, trông cô như một thiên sứ nhỏ bé, cần được che chở và yêu thương.

"Lisanna, không được tỏ ra dễ thương như thế với Gray!! Em không được nha!"

Là dễ thương? Hay phát nôn?

Gray thấy kinh tởm. Đứng gần bọn họ, anh sẽ bị vấy bẩn mất. "Chuyện gì, phun ra, không thì cút đi."

"Ê, ê, chú mày hơi lạnh lùng quá đấy nha." Natsu nhíu chặt mày, hơi cúi xuống, "Chú mày đang yêu đấy à?"

"Không." Anh hờ hững đáp, khép hờ đôi mắt, không có hứng thú tiếp tục cuộc hội thoại. Natsu cau mày, cảm giác bực tức dâng lên đến tận cổ họng, muốn mắng chửi thằng đầu đá này cho đã! Nếu không phải vì có Lisanna ở đây, anh đã đánh cái thằng chết tiệt này một trận ra trò rồi!

Natsu hừ nhẹ, "Master muốn gặp mày, tao chỉ muốn thông báo thế thôi. Ông già bảo là muốn hỏi vì sao mày lại hay vắng mặt, lên nhanh đi."

Muốn chất vấn? Tưởng dễ vậy sao. "Xéo đi."

Gray lạnh nhạt nói, đứng dậy và đi ra khỏi hội.


oOo


Bơ vơ trên con đường đông đúc của Fiore, Lucy lơ đãng sờ lên ngực mình. Không phải là mơ rồi. Một bông hoa, thực sự mọc ở đó.

Rogue nói rằng, đó có thể chỉ là một phép thuật tự vệ nào đó mà một trong mười hai cung hoàng đạo mà cô sở hữu đã tự động cứu cô khi cô đang cận kề với cái chết. Kể ra, cũng có lí, nhưng tối hôm qua, cô đã thắc mắc rồi. Bọn họ, không ai biết cả. Bọn họ, chỉ biết rằng, muốn cứu cô khi cô bị ngã, nhưng do tâm cô đã chết và ý chí chiến đấu cũng mất, bọn họ không thể tự giải phóng sức mạnh của mình được. Một chòm sao chỉ có thể tự hóa thân khi chủ nhân của nó vẫn còn nghị lực. Lucy thì, đã chết rồi. Nhưng, bọn họ đều thấy rằng, vào cái đêm định mệnh ấy, Lucy tự hồi sinh. Lucy tự  chữa lành vết thương cho bản thân cô. Lucy tự thoát khỏi bàn tay của thần chết.

Lucy--- Phá vòng tuần hoàn của cuộc đời.

Cô bỗng cảm thấy căng thẳng. Giữ được luật lệ vĩnh hằng của cuộc sống là luật bất thành văn, không thể phá vỡ được. Cuộc đời con người cũng chỉ có thể là Sinh - Lão - Bệnh - Tử, chẳng qua, Lucy chỉ là vứt bỏ phần đời Bệnh để đến với Tử, cô cũng không mong đợi gì nhiều vào cuộc đời sau này.

Nhưng, nhưng phá quy luật ư! PHÁ Ư? Đó là một điều cấm kị, một điều cô không không không bao giờ nghĩ tới! Chỉ cần nảy lên một ý định thoáng qua, là cũng không thể nghĩ tới hậu quả của nó! KHÔNG. THỂ. NGHĨ. ĐƯỢC.

Và có lẽ, cô cũng chẳng chịu đựng được - Chẳng ai chịu đựng được hậu quả sau này, cuộc đời tàn nhẫn lắm, ai biết, nó sẽ làm gì với cô...

Còn bông hoa này nữa! Cô sẽ phải nghiên cứu kĩ hơn. Chuyện này, nghiêm trọng quá.

Lạc trong dòng suy nghĩ miên man, Lucy như mất ý thức, bước chân không vững chãi đặt trên mặt đất lạnh giá. Ngẫm nghĩ lại, mới thấy, cô cô độc quá. Mặc dù Cheney đã cho phép cô ở lại Sabertooth- Và, và có thể gia nhập hội nếu cô muốn- Hắn nói, sẽ giúp cô mạnh mẽ hơn, sẽ giúp cô vững bước trên đường đời, sẽ ở bên cô suốt đời, che chắn, bảo vệ cô..

Làm chỗ dựa vững chắc của cô. Tôi có thể tin anh không? Cô hỏi. Cô hãy tin tôi, tôi là Rogue Cheney, và tôi sẽ bảo vệ cô. Cô là người của tôi. Ai đụng vào, tôi giết. Hắn có đáp. Không hề có lấy một sự do dự nào trong lời thề nguyền ấy.

Natsu cũng từng hứa như vậy.

Rogue thủ thỉ rằng, nếu cô ở lại với hắn. Hắn sẽ vui lắm. Nực cười, hắn mà cũng có thể vui ư? Mà nếu hắn vui, cô có thể vui khi ở bên hắn không? Liệu hắn có thể hàn gắn vết thương đang hở miệng mà cô phải chịu đựng? Liệu hắn có thể cho cô một mái ấm như ở FairyTail?

Cô nhớ, hồi ở FairyTail, nhộn nhịp vô cùng. Cô nhớ ánh mắt mạnh mẽ của Erza, cô nhớ cái đập tay với Gray.. Và cô nhớ, tiếng cười như mật rót vào tai của anh ấy.

Anh- Anh có đang nhớ cô không?

Hay, có Lisanna, anh quên cô rồi?

Natsu, liệu anh có còn nghĩ đến em?

Làm ơn, hãy cho em tin tưởng vào anh.

Em không muốn- Không muốn-

Mất anh.

Đang suy nghĩ vẩn vơ, bỗng cô đập vào một ai đó, cảm nhận được một thân hình vững chãi trước cô, Lucy thấy..thấy quen vô cùng.

"X-Xin lỗi," Cô nói liến thoắng, đầu cúi rập.

"Không sao."

Giật mình. Giọng nói này, quen quá, quen đến..phát sợ!

"Ơ- Em là?"

Gray!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip