15.

Căn phòng bị bao phủ trong không khí trầm mặc.

Trên chiếc bàn tròn, sáu người ngồi đối diện nhau: Han Wangho – vẻ ngoài điềm tĩnh nhưng ánh mắt chất chứa ưu tư; Faker – im lặng, tay nắm chặt thành ghế; Diêm Vương – thần sắc lạnh lùng, chẳng biểu lộ lấy một chút xúc cảm; Tố Tố – lo lắng đến mức tay cứ bẻ ngón; Yurim – nhíu mày trầm ngâm; và cuối cùng là Thiên Đế – người vừa mới từ giới trên hạ phàm.

Thiên Đế vỗ nhẹ bàn, mở lời trước:
– “Cơ thể của Wangho đang dần suy kiệt. Linh hồn bên trong là của Han Wangho – kiếp trước. Nhưng thể xác này thuộc về Wangho kiếp này… tức là ‘Đậu’. Hai linh hồn vốn không tương thích, việc ép gắn lâu dài sẽ khiến cả hai tan vỡ.”

Yurim chống cằm, lắc đầu:
– “Nhưng Đậu hiện tại lại bị kẹt ở thế giới ký ức của Han Wangho – cổ đại. Tức là hai người đã tráo hồn… kiểu gì cũng không ổn.”

Tố Tố lo lắng:
– “Có cách nào để hai người… cùng tồn tại không? Giống như kiểu chung một cơ thể mà vẫn sống được…”

Faker rốt cuộc cũng cất tiếng, giọng khàn:
– “Không. Đậu không chịu nổi đâu. Cậu ấy sống vì tự do. Nhét linh hồn người khác vào cơ thể cậu ấy, giống như nhốt cậu ấy trong lồng.”

Diêm Vương liếc qua Faker, ánh nhìn lạnh như băng:
– “Thế ngươi tính làm gì? Đập vỡ thân thể này ra rồi vá lại hả?”

Faker ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn, không né tránh:
– “Nếu cần, tôi sẵn sàng làm mọi thứ… để Đậu quay về.”

Han Wangho chắp tay, ngữ điệu trầm tĩnh như làn nước mùa thu:
– “Thân xác này vốn không dành cho kẻ như ta. Dù ta có cố giữ cho nó không mục nát, thì từng mạch khí, từng nhịp đập vẫn đang gào lên rằng: kẻ nằm bên trong… không phải là chủ.”

Anh ngẩng đầu, mắt ánh lên nét u buồn sâu thẳm:
– “Thế gian này lạ kỳ. Một người có thể sống hai lần, mang theo hai định mệnh, hai trái tim, nhưng chỉ một cơ thể. Thứ gọi là ‘vận mệnh’ chẳng qua là sợi dây do tay người nắm lấy mà thắt, hay mà cắt.”

Thiên Đế khựng lại vài nhịp. Tố Tố thở nhẹ:
– “Anh… không giận sao? Bị kéo vào một thân thể lạ, còn phải gồng gánh cả phần mệnh số không phải của mình?”

Han Wangho cười khẽ, thanh âm nhẹ như gió đầu xuân:
– “Giận thì sao? Không giận thì sao? Nơi thân thể này từng thuộc về, có một người sống rất rực rỡ. Cậu ấy không giống ta – một kẻ từng ruồng bỏ phu quân, từng trộm chìa khóa luân hồi chỉ để trốn khỏi sợi dây ràng buộc. Cậu ấy sống thẳng như ngọn cỏ mùa hạ, nói năng hỗn hào nhưng chân thành… nếu hỏi, thì chính ta là kẻ không xứng.”

Faker nhìn anh, lần đầu trong mắt gợn sóng:
– “Anh nghĩ Đậu sẽ giận chứ?”

Han Wangho nhẹ nhàng lắc đầu:
– “Không. Cậu ấy sẽ chửi.”

Tố Tố bật cười, còn Yurim thì thở ra mệt mỏi:
– “Cũng đúng… Wangho mỏ hỗn đúng kiểu không biết giận lâu, chỉ biết la lên cho đã mồm rồi tha.”

Han Wangho tiếp lời, giọng như thì thầm của những kẻ đọc sách giữa đêm khuya:
– “Thời gian là thứ không đợi người. Nếu muốn cứu cả hai, ta và các vị đều phải đi trên sợi chỉ mảnh như tóc… nhưng miễn là sợi chỉ đó chưa đứt, ta vẫn có lòng tin.”

Faker ngẩng đầu, ánh mắt mang theo sự áy náy pha lẫn quyết tâm: “Phải đưa Đậu trở lại bằng mọi giá.”

– “Nhưng cụ thể phải làm gì?” Yurim hỏi, tay chống cằm. – “Chúng ta đâu có sơ đồ cổng luân hồi trong tay.”

– “Ta có,” Han Wangho đáp gọn. – “Ta từng trộm chìa khóa luân hồi. Chính việc đó tạo nên một chuỗi rối loạn dẫn đến tình trạng hôm nay.”

Thiên Đế gật đầu: – “Và ta xác nhận… không ai trong số chúng ta là nội gián. Ta đã kiểm tra. Nếu có kẻ phản bội, hắn đã không ngồi ở đây.”

Diêm Vương lúc này mới lên tiếng, giọng trầm như vực sâu: – “Tôi sẽ mở cổng. Nhưng chỉ giữ được nó trong bảy mươi bảy nhịp thở. Nếu quá thời gian đó, linh hồn Đậu không quay về… cậu ấy sẽ tan biến.”

Han Wangho quay sang Faker: – “Cậu là mảnh hồn từng liên kết với Đậu. Cậu sẽ giữ kết nối với cậu ấy, giống như một cánh tay níu lại khi linh hồn trượt khỏi vách vực.”

– “Tôi thì sao?” Yurim hỏi, tay đã cầm sẵn bảng điều tra.

– “Cô giỏi lần dấu. Cô và Thiên Đế sẽ truy tìm vị trí ba phản diện, không để chúng ngăn cản quá trình hoán đổi.”

Tố Tố cười nhạt, đấm nhẹ vào lòng bàn tay:–  “Vậy để tôi canh xác Đậu ở bên này. Đụng vào thử coi, tôi cho nổ banh xác luôn.”

Han Wangho gật đầu: – “Chúng ta không còn nhiều thời gian. Đậu đã chịu đủ rồi. Đến lúc đưa cậu ấy trở về.”

*

ĐÊM MƯA – TÀN TÍCH PHẾ XƯỞNG

Gió gào giữa những tấm tôn rỉ sét. Đêm lạnh, không một bóng người. Thời gian như ngưng đọng nơi góc thành phố bị lãng quên này.

Trong tiếng nước nhỏ giọt, một cánh cổng mỏng như lớp sương khẽ nứt toạc không gian. Một bóng người bước ra. Áo choàng đen dài quét đất, tóc buộc cao, ánh mắt âm trầm như từng chứng kiến muôn kiếp tái sinh và diệt vong.

Hắn – người giữ chìa khóa luân hồi cũ, kẻ đã bị chính Han Wangho kiếp trước đánh cắp quyền năng cốt lõi nhất.

Hắn không giận. Không phẫn nộ. Chỉ trầm mặc như đêm tối.

– “Ngươi đến rồi.” – Một giọng nói vang lên từ trong bóng tối.

Từ bức tường đổ nát, Con Mắt hiện hình. Nó không còn là vật thể tròn đơn thuần, mà là một sinh thể biết nói, mọc rễ và mạch máu lan như mạng nhện bám vào vật chất quanh mình.

– “Ngươi vẫn là một mảnh hồn bất toàn, nhưng ngươi biết Wangho ở đâu. Ta cần chìa khóa.”

Con Mắt cười khàn:
– “Chúng ta có chung kẻ địch. Ngươi cần thứ của ngươi. Ta cần linh hồn Diêm Vương còn sót lại trong cơ thể tên Wangho đó.”

Hắn không gật đầu. Cũng chẳng từ chối. Chỉ hỏi: – “Ngươi muốn gì để đổi lấy thông tin?”

– “Ngươi hợp sức với ta. Dẫn ta đến Wangho. Chúng ta chia phần. Ngươi lấy lại chìa khóa. Ta lấy linh hồn.”

Hắn trầm mặc một lúc. Rồi nói chậm rãi:

– “Ta không muốn thế giới này sụp đổ. Cũng không muốn mạng người mất đi. Nhưng nếu linh hồn kia tiếp tục bám trong thân thể sai lệch, vòng luân hồi sẽ mục ruỗng. Ta sẽ làm mọi cách để lấy lại chìa khóa.”

Con Mắt chậm rãi đưa ra bàn tay quái dị, những tơ máu quấn quanh như đang sống.
– “Thỏa thuận?”

Hắn đáp:
– “Không phải đồng minh. Chỉ là lợi dụng lẫn nhau.”

Bàn tay đen chạm nhau. Hợp tác bắt đầu.

-----------
Đêm hôm đó sau khi thoả thuận

Trên tầng mái một tòa nhà bỏ hoang nhìn thẳng vào căn biệt thự nơi Han Wangho đang tạm trú cùng nhóm Diêm Vương, Faker, Tố Tố, Yurim và Thiên Đế, gió lùa qua lớp mái xiêu vẹo, rít lên từng hồi như khóc than.

Con Mắt lơ lửng giữa không trung, mạch máu kéo dài như xúc tu cắm vào tường, lặng lẽ quan sát.

Kẻ bị trộm chìa khóa đứng im như tượng đá. Hắn nhắm mắt, trong tay là một bản khắc ký ức – mô hình luân hồi thu nhỏ. Linh khí xoay vòng trên lòng bàn tay, dò quét từng dao động tâm linh xung quanh biệt thự.

– “Có kết giới.” – Hắn mở mắt, giọng đều đều – “Là loại do Diêm Vương và Thiên Đế tạo ra. Không dễ xâm nhập.”

Con Mắt nghiến răng:–  “Không cần vào. Chỉ cần dụ hắn ra ngoài.”

Kẻ bị trộm chìa khóa trầm ngâm một khắc, rồi lạnh nhạt nói:

– “Linh hồn Han Wangho không có sức chiến đấu. Một cú cắt nhẹ là đủ. Nhưng nếu hắn chết, cơ thể kia có thể vĩnh viễn đóng lại, không thể đưa linh hồn Han Wangho mỏ hỗn trở về. Ngươi dám đánh cược?”

Con Mắt trầm lặng. Một lúc sau, nó nói:
– “Không giết. Chỉ làm tổn thương – yếu đi. Khi hắn yếu, ta có thể chen vào, nuốt phần linh hồn còn giữ mãnh hồn Diêm Vương chưa hợp nhất.”

– “Ra tay ở đâu?”

Con Mắt nhếch mép, chỉ tay xuống phố:
– “Cửa hàng trà hoa. Mỗi sáng hắn đều đi cùng Tố Tố mua bánh và trà. Không có Faker, không có kết giới.”

-----------
Trên đường đến cửa hàng trà hoa

Han Wangho nhíu mày nhìn tấm biển hiệu hơi xộc xệch. Tố Tố đi bên cạnh, đang luyên thuyên về loại trà mới. Nhưng Han Wangho chỉ lơ đãng lắng nghe. Có gì đó… là lạ.

– “Cẩn thận.” – Han Wangho khẽ đẩy Tố Tố ra một bên.

Ting! Một mũi đao chém thẳng xuống nơi cô vừa đứng. Một thân ảnh lao vút đến từ nóc nhà – không ai khác ngoài kẻ bị trộm chìa khóa, đôi mắt tím thẫm sáng rực sát khí.

Han Wangho rút quạt giấy từ tay áo, xoay người né đòn.
Khí tức luân hồi va chạm với sát khí tạo thành luồng chấn động khiến gạch đá dưới chân nứt toác.

Tố Tố la lên: – “Wangho! Là ai vậy?!”

Con Mắt từ xa lao đến, cười khẽ:
– “Chỉ là vài kẻ… muốn thứ không thuộc về họ.”

Han Wangho nhíu mày, thở ra lạnh lùng:
– “ Thì ra là vì chìa khóa. Các ngươi biết rõ trong ta chẳng còn gì nữa, mà vẫn mò tới?”

Kẻ bị trộm chìa khóa gằn giọng:
– “Ngươi từng lấy thứ không phải của mình. Ta chỉ lấy lại.”

Cuộc đấu nổ ra. Han Wangho tuy không phải chiến thần, nhưng là thư sinh sống ngàn năm, pháp trận, phong ấn, khí tức luân hồi vẫn điều khiển thành thục. Tuy vậy, hắn nhanh chóng bị thương ở vai – rõ ràng đối phương không chỉ muốn dọa.

Đúng lúc nguy hiểm nhất – một thanh kiếm đen phá không chém xuống.

Diêm Vương xuất hiện, đôi mắt đỏ rực:
– “Chạm vào hắn một lần nữa xem.”

Cùng lúc đó, Faker và Thiên Đế cũng lao tới, khí thế chấn động.

Con Mắt và kẻ bị trộm chìa khóa lập tức rút lui, xé không gian bỏ chạy.

-------
Trong màn đêm đặc quánh của lãnh địa Huyết Giác, Con Mắt lơ lửng giữa không trung, đồng tử đỏ ngầu xoay cuồng điên dại. Tên bị trộm chìa khóa, toàn thân xộc xệch, quần áo tơi tả vì cuộc ám sát thất bại, bước vào, giận dữ gào lên:

– “Ngươi nói không có kết giới! Vậy cái thứ vừa đánh ta suýt rớt hồn là cái quái gì?”

Con Mắt phát ra một tiếng rít chói tai, quanh thân bốc lên khí đen:
– “Ta đã kiểm tra từ đầu. Han Wangho không có kết giới! Nếu có, thì là do… một thứ gì khác.”

Tên bị trộm chìa khóa gầm lên:
– “Chắc chắn có người bảo vệ hắn! Không phải hắn… vậy ai có thể dựng kết giới linh hồn mạnh đến vậy chứ?”

Không khí lặng ngắt. Không ai trả lời. Bởi không ai trong ba kẻ phản diện biết rằng chìa khóa luân hồi đã sớm không còn ở trong tay Han Wangho.

Nội Gián từ bóng tối bước ra, áo choàng đen gọn ghẽ, ánh mắt sắc lạnh như một kẻ chuyên dùng đầu óc để thao túng cả ván cờ. Hắn khẽ nói:

– “Điều đó không quan trọng. Quan trọng là chúng ta đã sai lầm ở bước đánh giá. Nếu Han Wangho không có chìa khóa, thì thứ chúng ta cần phải tìm… là kẻ đang giữ nó.”

Tên bị trộm chìa khóa nghiến răng:
– “Ngươi nghĩ ai giữ?”

Con Mắt rít lên, giọng méo mó:
– “Có thể là Faker – mảnh hồn Diêm Vương trong người hắn đủ để gắn kết với chìa khóa. Hoặc… là một kẻ thứ ba.”

Nội Gián trầm ngâm:
– “Hoặc là Diêm Vương kiếp này, hoặc... một kẻ không ngờ tới. Nhưng nếu chúng ta tỏ ra biết quá nhiều, rất có thể bọn chúng sẽ cảnh giác. Phải để chúng tự đưa chìa khóa ra.”

Tên bị trộm chìa khóa cười lạnh, nhưng không nói gì thêm. Hắn quay người, lặng lẽ biến vào màn đêm, ánh mắt như một kẻ thợ săn chờ mồi.

Không ai trong ba kẻ ấy biết rằng — người đang nắm giữ chìa khóa thật sự, là Diêm Vương của thế giới cổ đại, chồng hiện tại của Han Wangho kiếp trước.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip