8.
Diêm Vương im lặng một lúc lâu, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm vào nơi màn hình vừa tắt. Không gian như trầm xuống một nhịp. Wangho ngồi khoanh chân trên ghế, tay chống cằm, miệng vẫn không quên buông lời chọc ngoáy:
– “Ủa anh im vậy là đang tiếc cái con mắt kia hả? Hay tại nó xấu quá, tiêu diệt rồi sợ ảnh hưởng đến mặt mũi huyết thống nhà anh?”
Diêm Vương nhắm mắt hít một hơi sâu, lồng ngực khẽ nâng rồi hạ xuống.
– “Không phải không có cách.”
Wangho ngồi thẳng lưng, mắt sáng như đèn pha xe tải:
– “Thật hả? Nói! Nói lẹ lên! Tôi đốt nhang cúng anh liền!”
Diêm Vương liếc sang cậu, mặt không đổi sắc:
– “Muốn tiêu diệt nó, cần phải gom đủ ba mảnh linh hồn của ta. Một mảnh đang ở ta. Một mảnh… trong Faker. Mảnh còn lại…”
Tố Tố chen vào, nghi hoặc:
– “Đừng nói là…”
– “…Nằm trong Wangho.”
Cả phòng chìm vào im lặng. Wangho chớp mắt.
– “Hả?? Gì?? Ủa sao tui không biết??”
Hệ thống lắp bắp:
> [HỆ THỐNG]: À thì… cái này là do lúc trước Diêm Vương từng cắt ra một phần hồn để bảo vệ linh thể cậu khỏi bị xâm nhập nên… bây giờ cậu giữ luôn phần đó.
Wangho đứng phắt dậy:
– “Vậy là tôi ôm hồn chồng từ trước khi dính líu hả??”
Tố Tố phun trà.
Diêm Vương điềm đạm gật đầu:
– “Chính xác.”
– “Trời má… vậy là ba hồn mới giết được con mắt? Vậy hợp hồn trước đi, cho xong! Tôi không sợ đâu!”
Diêm Vương bật cười, nụ cười lạnh như đá tảng tan trong giông tố:
– “Hợp hồn rồi, cậu sẽ không thể thoát khỏi tôi. Vĩnh viễn.”
Wangho ngồi phịch xuống ghế, mặt đơ như vừa bị ai tuyên án tử.
– “…Ủa vậy có cách nào khác không?”
Diêm Vương im lặng.
Wangho ngẩng đầu, đôi mắt ánh lên vẻ ranh mãnh:
– “Hay là… mình dụ con mắt đó ra. Cho nó tưởng nó sắp ăn được rồi búng tay một cái hợp hồn trong tích tắc, BOOM, chơi combo ‘3 hồn 1 nụ cười’ tiễn nó về nơi sản xuất?”
Tố Tố gật gù:
– “Nghe hợp lý đó. Nhưng nhớ, lúc dụ nó ra, phải diễn sâu. Phải khiến nó tin rằng Wangho đang bị lạc lối, yếu mềm, chuẩn bị từ bỏ. Lúc đó mới cắn câu.”
Wangho nheo mắt:
– “Yếu mềm hả? Được. Để tôi tập thử biểu cảm ‘thiên nga ngã gục giữa bầy cá mập’ liền.”
Cậu ngửa đầu, tay đặt lên trán, lẩm bẩm:
– “Ôi... cuộc đời này, sao khổ vậy nè...”
Hệ thống phun nước miếng trong đầu:
> [HỆ THỐNG]: Diễn cái kiểu gì vậy?! Thiên nga mà há miệng chửi là hết linh rồi đó!
[PHÒNG TẬP DIỄN – ĐỊA PHỦ GIẢ LẬP]
Wangho đứng giữa căn phòng trống, ánh đèn vàng nhạt hắt lên gương mặt thanh tú. Trước mặt là một tấm gương lớn. Sau lưng là Tố Tố, khoanh tay đứng giám sát. Diêm Vương ngồi trên chiếc ghế cao, tay chống cằm, ánh mắt lạnh tanh mà chăm chú.
Wangho hít một hơi thật sâu.
– “Ok. Diễn. Mình là nạn nhân. Mình là thiên nga yếu đuối. Mình là bánh bèo vô dụng...”
Cậu nghiêng đầu, mắt long lanh nước, miệng mím nhẹ, tay ôm ngực. Biểu cảm yếu đuối, ai thấy cũng muốn ôm về nuôi.
...Năm giây sau.
– “Ủa mà nhịn không chửi nó thì tức quá. Thiên nga gì mà nuốt cay nuốt đắng vô miệng vậy trời...”
Diêm Vương: “...”
Tố Tố: “Mày thở thôi, đừng nói nữa.”
Wangho quay lại, gân cổ:
– “Tôi diễn được! Tôi chỉ cần 5 phút khởi động mồm! Rồi! Làm lại!”
Cậu xoay người, ánh mắt chuyển thành u sầu, tay nhẹ nhàng vuốt bụng như đang đau khổ vì trái tim tan vỡ:
– “Tại sao chứ...? Tại sao lại là tôi...? Tôi chỉ muốn sống yên ổn, vậy mà...”
Tố Tố gật gù: “Tốt! Rồi, bây giờ... thử vừa khóc vừa gọi tên Faker.”
Wangho thở một hơi, gục đầu xuống vai, mi mắt khẽ run:
– “Sang-hyeok... sao anh lại bỏ tôi lại một mình... giữa cái thế giới này...”
Hệ thống rung bần bật:
> [HỆ THỐNG]: Cấp độ diễn sâu: 87%. Cảm xúc giả: 50%. Hiệu ứng gợi đòn: 100%. Khả năng khiến Faker đau tim: cực cao.
Diêm Vương mặt tối sầm. Tay siết nhẹ tay ghế.
– “Đủ rồi. Không cần gọi hắn. Gọi tên tôi đi.”
Wangho liếc một cái sắc như dao:
– “Kịch bản là gọi hắn. Ghen thì tự điều tiết đi cha nội.”
Diêm Vương: “…”
Tố Tố hít hà không khí căng thẳng, rồi vỗ tay:
– “Tốt! Bây giờ bắt đầu bước đầu tiên của kế hoạch: tung tin giả cho con mắt. Làm nó tin rằng Wangho sắp buông xuôi – và linh hồn đang rạn nứt!”
Wangho lập tức nằm lăn ra sàn, ôm đầu:
– “Tôi… tôi không chống nổi nữa… tôi muốn buông bỏ…”
Rồi liếc hệ thống:
– “Ê ê, chụp tấm này gửi cho con mắt quỷ đi. Nhớ chỉnh filter khóc nhẹ với ánh sáng mờ mờ u u ám ám cho tôi.”
> [HỆ THỐNG]: Đã hiểu! Đang tải gói filter “Hồn yếu – Dễ nuốt – Tự tử 80%”…
[GÓC TỐI – NGOÀI RÌA ĐỊA PHỦ]
Giữa một vùng không gian u ám như bị quên lãng, "con mắt" đang lơ lửng giữa các vệt năng lượng xoáy đen. Nó mở to, tròng mắt đỏ lòm xoay vòng đầy khát máu. Đột nhiên, từ cõi hư vô, một tấm hình rơi xuống ngay trước đồng tử.
Trong hình: Wangho nằm lăn ra sàn, mặt nhợt nhạt, đôi mắt nhắm hờ, tay nắm chặt ngực, ánh sáng mờ nhạt bao quanh khiến cậu trông như đang rơi vào tuyệt vọng sinh mệnh.
Góc ảnh hoàn hảo. Filter tuyệt vời. Diễn xuất đỉnh cao.
Con mắt run rẩy.
– “Nó… yếu rồi… linh hồn sắp tan rã. Là thời cơ!”
Từng mạch máu đen bắt đầu lan rộng trong màn không gian xám, sức mạnh dồn lại. Tròng mắt mở lớn đến cực hạn, ở giữa xuất hiện hình xoắn ốc – dấu hiệu chuẩn bị thoát khỏi phong ấn.
---
[PHÒNG TẬP – ĐỊA PHỦ]
Tố Tố cầm thiết bị theo dõi, ánh mắt nghiêm túc:
– “Tụi nó sắp đến rồi. Con mắt đó đang bị kích thích, sẽ mò tới vách phong ấn để tìm cách phá giải.”
Diêm Vương đứng bật dậy:
– “Kế hoạch chuyển sang giai đoạn hai. Triệu hồi Faker.”
Cổng dịch chuyển nứt ra, Faker bước vào với bộ hoodie đen, mặt lạnh như băng. Nhưng khi ánh mắt chạm phải Wangho đang ngồi co ro một góc, mắt long lanh – hắn cứng đờ trong ba giây.
Wangho nghiêng đầu, nhẹ giọng:
– “Anh… đến rồi à…”
Faker nuốt nước bọt, suýt gục ngay tại chỗ.
Tố Tố lập tức đẩy tay Wangho ra trước:
– “Rồi rồi, dặm thêm lớp diễn xuất. Tăng nhiệt!”
Wangho rưng rưng nói tiếp:
– “Em… em đã mệt rồi. Nếu có thể… cho em một cái ôm cuối được không…?”
Faker giơ tay như theo phản xạ, ôm lấy cậu. Tay vừa chạm vào lưng Wangho thì vù – một làn sương đen từ đâu lao tới, xuyên qua trần, đập thẳng vào cánh cổng địa phủ.
ẦM!!!
Toàn bộ không gian rung chuyển. Vách phong ấn nứt một vệt dài.
Wangho ngước lên, thì thầm:
– “Bắt đầu rồi…”
*
[ĐỊA PHỦ - VÁCH PHONG ẤN ĐỔ NÁT]
Âm thanh nứt vỡ vang lên như sấm sét. Từ khe nứt khổng lồ trên mặt đất, một làn khí đen rít gào trào ra như lũ. Những tiếng gào rú không thành tiếng vang vọng khắp cõi Âm phủ - lạnh lẽo, oán hận, điên loạn.
Rồi nó xuất hiện.
Con Mắt.
Không chỉ là một con mắt nữa. Từ trung tâm phong ấn trồi lên một thực thể hình thù kỳ dị - một thân thể lỏng lẻo quấn quanh hàng trăm dây gân như xúc tu. Giữa trán nó là con mắt đỏ máu, nay mở ra hoàn toàn. Mỗi lần nó chớp mắt, một lớp không gian vỡ nát.
Giọng nó vang vọng như xuyên thấu linh hồn:
- "Tao đến rồi, Wangho. Linh hồn mày... ngọt như lời nguyền cổ xưa."
Wangho run lẩy bẩy, quay đầu nhìn Diêm Vương:
- "Ủa anh... anh không phong ấn cho kỹ kỹ hả?! Con gì lòi ra như quỷ ăn dở giữa chừng vậy má??"
Diêm Vương siết chặt thanh Trượng Âm Hồn:
- "Ta đã dùng nửa linh hồn để phong ấn nó. Nhưng chính mảnh hồn Faker mới là chìa khóa giữ nó ngủ yên."
Tố Tố thét lên:
- "Chết rồi! Lúc nãy mày diễn sâu quá, làm Faker thật sự tin mày sắp chết, cái mảnh hồn đó bị yếu đi! Phong ấn mới bị đập tung!!"
Wangho gào lên:
- "Trời ơi!!! Lần đầu mồi chài chân thành mà lại gây đại hoạ??"
Con mắt rít lên. Một vết rách không gian xé ngang địa phủ, một cánh tay đẫm máu vươn ra từ khoảng hư không, mò về phía Wangho như muốn nuốt trọn.
Diêm Vương lao tới chắn trước, mắt đỏ rực:
- "Không ai được chạm vào em ấy!!"
Faker đứng lặng, rồi chậm rãi bước lên, áo khoác bay trong gió địa ngục, linh lực xé gió rít lên từng hồi.
- "Tao là phần linh hồn mày bỏ lại. Nhưng giờ tao không thuộc về mày nữa."
- "Tao là người của Wangho."
Cả địa phủ rung chuyển. Ba người - Diêm Vương, Faker, Wangho - đứng chặn trước thực thể vừa thoát phong ấn.
Trận chiến giành lại linh hồn bắt đầu.
[CẢNH GIỮA TRẬN PHONG ẤN RẠN NỨT - KHÍ ĐEN QUẨN QUANH]
Trong khi Diêm Vương và Faker đang nghiêm túc vận sức, chuẩn bị cho trận đánh long trời lở đất... thì Wangho bất ngờ ngồi bệt xuống đất.
Cậu rút từ đâu đó ra một lọ keo vuốt tóc, một cây gương mini, rồi gảy gảy mái tóc đã bị gió địa ngục thổi tung.
Tố Tố:
- "...Cưng đang làm cái gì vậy đó Wangho???"
Wangho bĩu môi, mắt long lanh nhìn về phía con mắt đáng sợ đang gầm gừ trước mặt.
Cậu ngước đầu, nở một nụ cười ngọt như mía lùi:
- "Ơ... đẹp trai như vậy, lại hung hăng dữ thần... mà chưa có ai thương hả?"
Diêm Vương suýt nghẹn máu, còn Faker thì... bẻ gãy kiếm trong tay vì tức.
Con mắt hơi giật mình, lần đầu tiên kể từ khi thoát phong ấn, nó im lặng.
Wangho đứng lên, phủi phủi bụi trên áo, nhẹ nhàng bước lại gần vài bước, vừa đi vừa nói:
- "Hay là... anh chỉ muốn được ai đó để mắt tới, đúng không?"
- "Bị bỏ lại trong bóng tối, ai mà không đau lòng..."
- "Tôi hiểu mà... Ở địa phủ này, tình cảm là thứ xa xỉ..."
Tố Tố bên cạnh há hốc mồm:
- "Wangho! Nó không có trái tim, cưng đang làm gì vậy?!"
- "Im. Tao đang diễn." - Wangho thì thầm.
Rồi cậu ngước lên, nhìn thẳng vào con mắt, nhẹ nhàng đưa tay ra:
- "Đừng buồn nữa. Lỡ như... tôi đồng ý 'ở lại' với anh thì sao?"
ẦM!!!
Toàn bộ địa phủ chao đảo. Con mắt đỏ máu kia... bắt đầu run lên.
Tia sáng bắn ra từ lòng đen của con mắt - không phải để công kích, mà là... hình như... xấu hổ???
Diêm Vương nghiến răng:
- "Tên khốn... nó đang hấp thụ cảm xúc!! Cậu mà làm nó yêu cậu thật thì..."
Faker bẻ luôn cái thứ ba trong tay:
- "Tôi sẽ giết cả hai."
Wangho:
- "Thôi chết. Mình trap hơi quá tay rồi..."
Wangho vừa thấy hai tên ghen sắp bốc cháy, đặc biệt là khi con mắt bắt đầu... chớp chớp đầy si tình, cậu lập tức cảm thấy sai sai.
"Ủa... hình như mình trap hơi sâu... rồi giờ trap ngược lại thiệt thì tiêu rồi má ơi!" - Cậu nghĩ, mồ hôi hột chảy thành dòng.
Ngay lúc con mắt bắt đầu phát sáng ánh đỏ mơ màng và vươn ra một xúc tu hình trái tim, chuẩn bị... "ôm" Wangho, thì cậu liếc mắt thấy Faker và Diêm Vương đang giận đến mức mặt đổi màu như đèn giao thông.
Thế là, Wangho buông một tiếng:
- "Ôi không... tôi... yếu quá... tình cảm của anh mãnh liệt quá khiến tôi... không chịu nổi..."
Nói xong cậu tự xoay cổ một phát rồi... giả vờ xỉu.
Cộp! - Người ngã xuống sàn đất âm phủ một cách rất duyên dáng. Cậu còn cố khép chân, gập tay, nghiêng đầu cho giống nữ chính ngôn tình vừa trúng tà tình.
Tố Tố đứng kế bên suýt cười sặc:
- "Con trai gì mà giả xỉu chuyên nghiệp hơn tui đóng phim ba xu hồi xưa..."
Faker lập tức chạy lại, bế cậu lên, mặt đen như đáy nồi:
- "Cậu đang làm cái gì? Định hy sinh thật đấy hả?"
Diêm Vương từ xa quát lên:
- "Dẹp! Không được để nó cảm động, không được để con mắt kia rung động! Nếu không thì..."
- "Nó sẽ nuốt luôn phần cảm xúc mới vừa hình thành giữa ta và cậu ta!"
Con mắt đứng im. Nó nhìn Wangho trong vòng tay Faker, mặt đầy tiếc nuối.
Trong khi đó, Wangho nằm yên trong tư thế "bạch liên hoa ngất", lòng gào thét:
- "Mẹ nó diễn lố quá giờ không biết tỉnh lại sao cho hợp lý nè... có ai búng nhẹ cho tỉnh không chứ ngộp thở thiệt rồi!"
Wangho vẫn nằm đó, "xỉu" đến tận tình thâm ý trọng. Cậu quyết tâm không tỉnh lại, lòng thầm rủa:
- "Đứa nào tỉnh trước là chó. Làm vợ hai thằng một lần là đủ rồi, giờ tôi làm... tử thi biết thở cho xong!"
Tố Tố thấy vậy, nghiêm túc phủ khăn lên trán cậu như đang chuẩn bị nhập liệm:
- "Tốt. Cưng ngủ đi. Ngủ cho nó tỉnh ra luôn. Đừng dây dưa với đám đàn ông ảo tưởng nữa."
- "Đời này, trừ bản thân ra, không ai cứu được cưng đâu, Wangho à."
Diêm Vương nhìn "vợ xỉu" trong vòng tay Faker, tròng mắt giật giật:
- "Hắn định dùng cái chiêu 'giả chết thoát thân' để né nghĩa vụ vợ ta à?!"
Faker thì ngồi ôm Wangho mà cảm xúc phức tạp trăm chiều, một bên nhớ lúc bị Wangho chửi sấp mặt, một bên lại thấy tiếc thương cho kẻ... "nằm sấp" đầy kiêu ngạo này.
Còn con mắt kia, sau vài giây lặng thinh, bỗng bật ra một câu khiến cả khung cảnh lặng như tờ:
- "Ngủ đẹp lắm. Có thể... liệm luôn cho tao không?"
Tố Tố lập tức rút dép cao gót, ném thẳng vô giữa con ngươi đang chớp chớp:
- "Mơ đi, mắt hột vịt lộn!"
- "Nó là của Diêm Vương thì còn có thể cứu, chứ vào tay mày là lên bàn thờ ngay đấy!"
Giữa lúc không khí còn đang căng như dây đàn, Wangho đột nhiên rùng mình một cái, rồi mở mắt ra rất chậm, rất yếu, rất... diễn.
Ánh nhìn mơ hồ, giọng thì nhỏ nhẹ, nhuốm vẻ bất lực:
- "...Tôi... đang ở đâu... đây là thiên đường hả...?"
Faker luống cuống ôm lấy cậu, giọng khàn đi vì lo lắng:
- "Wangho! Em tỉnh rồi! Không sao rồi, anh ở đây..."
Wangho nhìn Faker, đôi mắt long lanh như sắp khóc, rồi quay đầu sang nhìn Diêm Vương đang đứng gần đó, miệng khẽ mấp máy:
- "Đừng giành nhau nữa... hai người không cần phải vì tôi mà... đau khổ đâu..."
Diêm Vương cứng họng, mí mắt giật ba cái, còn con mắt quỷ phía sau như muốn đập đầu vào tường vì tức:
- "Tui đang chuẩn bị hấp linh hồn hắn mà nó còn diễn?!"
Wangho lại ngửa đầu nhìn trời, ánh mắt mơ màng như nữ chính phim Hàn Quốc thế kỷ trước:
- "Nếu... phải chọn một người... thì tôi..." ngừng một nhịp rất kịch tính, "...chọn... tôi..."
Tố Tố ở phía sau suýt nghẹn nước trà:
- "Chị thề chị chưa thấy ai vừa lật mặt vừa lẹ như cưng..."
Faker hoang mang:
- "Chọn... em hả?"
Wangho nhẹ nhàng nhắm mắt lại, thì thầm:
- "Không. Tôi chọn làm người độc thân giàu có sống lâu trăm tuổi."
Diêm Vương lập tức quát:
- "Không được! Em là vợ ta! Hợp đồng âm phủ vẫn còn hiệu lực!"
Wangho mở mắt, trợn trừng, mỏ hỗn bật mode:
- "Ủa ai ký cái hợp đồng đó giùm tôi vậy? Lúc đó tôi xỉu hay say hay đang rớt mạng? Hả?!"
Faker đỡ trán.
Tố Tố gật gù:
- "Bẻ lái cực gắt. Chị duyệt."
Wangho mỉm cười ngọt như mía lùi, nhưng ánh mắt lại đầy âm mưu:
- "Hai tên các anh cứ đấu đi. Tôi... đi ăn kem với nữ chính một chút đã."
*
Ngay khi Wangho vừa cười ngọt ngào bỏ đi, phía sau lưng cậu vang lên một tiếng sấm khô khốc — trời không mưa, không gió, chỉ có một luồng sát khí âm u lạnh lẽo kéo đến từ… địa phủ.
Diêm Vương bước ra từ làn khói đen, từng bước một dẫm xuống đất như ép tim người khác đập loạn. Hắn mặc một bộ trường bào đen ánh đỏ, tóc dài rối nhẹ như có gió lùa, đôi mắt đỏ rực hằn lên tia lửa không rõ là giận hay ghen.
Wangho nhìn hắn từ đầu tới chân, nhíu mày một cách rất thiếu nghiêm túc.
– “Ủa... anh cosplay Halloween sớm vậy?”
Cậu nghiêng đầu, chống nạnh.
– “Chơi nguyên cây đen đỏ, lấp lánh như đèn led, tóc dài rối bù, mắt đỏ máu, định đi diễn tuồng cải lương ma quái hả?”
Diêm Vương khựng bước, khóe mắt giật một cái.
Faker phía xa nghe xong, không nhịn được phì cười.
Wangho chưa dừng lại, tiếp tục buông lời mỏ hỗn không chừa ai:
– “Tui nói thiệt, ai chưa biết nhìn vô tưởng ảnh mặc đồ diễn J-Pop. Anh á, là Diêm Vương mà xuất hiện như sắp thi hóa trang ở karaoke là sao?”
Diêm vương gân nổi đầy mặt miệng giật như sắp động kinh nhưng không quan tâm tiếp tục đóng vai tổng tài bá đạo
– “Em định… chạy đến bao giờ?”
Wangho xoay người, môi cong cong nhưng ánh mắt đầy khiêu khích:
– “Tôi đâu có chạy. Tôi chỉ… tản bộ.”
Faker vừa định bước tới thì Diêm Vương vung tay chặn lại, ánh mắt lạnh băng lia sang:
– “Ngươi đã thất bại một lần. Lần này… để ta.”
Wangho nhướng mày, mỏ hỗn trỗi dậy:
– “Ủa tôi là cái bánh sinh nhật hả? Ai tới trước thổi nến trước thì được quyền làm chồng tôi à?”
Diêm Vương không nói nữa, hắn… hành động.
Một cái búng tay vang lên, thế giới xung quanh thay đổi trong chớp mắt — cả không gian bị kéo vào tầng không gian âm giới, nơi chỉ có hai người họ.
Diêm Vương tiến lại gần, từng bước ép sát, bàn tay lạnh lẽo nâng cằm Wangho lên.
– “Em có thể chửi ta. Có thể mắng ta, cào ta, đá ta… nhưng không được bỏ ta.”
Wangho hất cằm, cười nhạt:
– “Ủa sao anh không đi khóc với mẹ anh đi? Diêm Vương rồi mà càm ràm vậy?”
Diêm Vương rướn người sát bên tai cậu, giọng khàn đục như nguyền rủa:
– “Ta không có mẹ. Ta chỉ có vợ... và em là người duy nhất được định sẵn.”
Wangho thoáng khựng. Nhưng chỉ thoáng. Cậu lập tức lật mặt:
– “Ồ, định sẵn à? Vậy sao không định sẵn tôi làm chủ địa phủ luôn đi, khỏi nói nhiều?”
Diêm Vương cười nhẹ, nhưng mắt lại ánh lên tia đỏ yêu dị:
– “Nếu em muốn... ta sẵn sàng dâng cả địa phủ dưới chân em.”
Wangho im lặng. Một giây. Hai giây. Rồi—
– “Đừng tưởng nói mấy câu sến súa mà tôi mềm lòng nha. Tôi sẽ suy nghĩ. Còn giờ thì… thả tôi về cái đã.”
Diêm Vương nhìn cậu thật lâu, rồi thở dài, bàn tay chạm nhẹ lên trán cậu một cái — không gian xung quanh lập tức rạn nứt và tan biến.
Cậu về lại trần gian, nhưng tim thì… có gì đó rung nhẹ một nhịp.
Tố Tố vỗ vai Wangho một cái:
– “Cưng mà mềm lòng là tụi chị đánh hội đồng liền á. Nhớ nha?”
Dưới ánh sáng lập lòe của hoàng hôn, Wangho khoanh tay, dáng đứng nghiêng nghiêng như chán đời, miệng thì không ngừng lách chách như cắt tơ trời. Trước mặt là hai tên tình địch cùng chia sẻ một linh hồn—Faker và Diêm Vương—mỗi người một phong cách, mỗi người một kiểu… MÀU MÈ.
Faker vừa dứt câu ngôn tình đẫm lệ:
– “Chỉ cần là chính mình. Ở bên tôi.”
Wangho trợn mắt, liếc một phát từ đầu tới chân rồi bật cười như nghẹn mì cay:
– “Anh có nghe chính mình nói không vậy? Cái giọng nói đó mà tui nhắm mắt lại chắc tưởng đang nghe phát thanh tình cảm đêm khuya. Sến đến độ đường ruột tui muốn rối loạn luôn rồi đó!”
Faker nhíu mày, mắt tràn vẻ tổn thương:
– “Tôi chỉ đang nói thật lòng.”
Wangho bĩu môi:
– “Thật lòng cái đầu anh á. Anh mà không đi đánh chuyên nghiệp chắc đi làm MC đám cưới cũng hợp. Sến vậy chắc người yêu cũ nghe xong cũng đòi xóa ký ức luôn quá!”
Chưa buông tha, cậu quay sang Diêm Vương, nheo mắt soi từ cổ áo tới gót chân.
– “Còn anh nữa, cái áo choàng đỏ đen ánh kim đó là định cosplay bom nổ chậm hả? Nhìn vô là muốn chói mắt, cứ tưởng mình đang ở rạp phim chiếu bom tấn. Anh đẹp thì đẹp thật nhưng gu thời trang đúng là ẩm ương như thời tiết giao mùa!”
Faker liếc Diêm Vương, Diêm Vương liếc lại Faker, cả hai cùng hầm hầm nhìn Wangho.
Cậu thì nhướng mày khiêu khích:
– “Tui nói thẳng nha. Một người đèn LED nhấp nháy, một người sến như nước đường lâu ngày—hai người thi nhau diễn thì ai làm đạo diễn? Tui là người bình thường mà thấy hai anh thì chỉ muốn đăng ký làm người... có bệnh để trốn mấy cái drama này.”
Ở góc xa, Tố Tố lấy quạt che mặt, cười khổ:
– “Trời ơi con tui… nó vừa mồi chài vừa chặt chém, đúng là nữ chính toàn năng trong truyện máu chó bản đặc biệt…”
Trung tâm sân khấu, hai thần hồn lặng lẽ nhìn nhau. Ở giữa, một Wangho mỏ bén hơn lưỡi hái tử thần đang nở nụ cười mười phần nguy hiểm.
Chị đẹp Tố Tố vừa rút chiếc iTử Pro Max bản địa phủ, mở ngay app “Cãi Lộn Showbiz Âm Giới” và khởi động video call nhóm. Màn hình lập tức hiện ra một đám gương mặt quen thuộc: văn, võ phán quan, Hắc Bạch Vô Thường, Đầu Trâu Mặt Ngựa – tất cả đều đã chuẩn bị sẵn đồ ăn vặt, tâm lý sẵn sàng hóng trận “tam giác tình yêu máu chó”.
^Văn Phán Quan ngồi thắp nhang lặng lẽ, nhấp trà:
– “Tôi thích cái đoạn Wangho chửi ai là mất phúc ba đời. Thâm thật sự.”
^Hắc Vô Thường nằm trên võng rung đùi:
– “Lần này cải tay ba chứ không phải ve vãn đâu. Hôm qua thằng nhỏ còn gọi Faker là 'tượng sáp phát sáng' đó.”
^Bạch Vô Thường vỗ vai Đầu Trâu:
– “Cảnh Wangho chửi Diêm Vương lần đầu tao còn lưu clip. Nội tâm nó dữ thiệt.”
^Đầu Trâu đang ăn bắp rang, gật gù:
– “Đúng là có tố chất làm bà nội địa phủ.”
^Võ Phán Quan vừa nối mạng xong, vẫn mơ màng:
– “Ủa, ai làm gì ai? Cãi tay ba là sao?”
Tố Tố liếc màn hình:
– “ Ủa cưng chưa biết à, giới thiệu với cưng đây là ‘vợ chính quy bất ngờ’ của Diêm Vương tụi mình: Han Wangho. Còn gọi là ‘Vợ có mỏ bén như dao lam’, ‘Hậu cung bất đắc dĩ của Địa Phủ’, ‘Nạn nhân số một của Hệ Thống vô dụng’, và ‘Mối đe dọa lớn nhất với tâm lý Diêm Vương’.”
Võ phán quan vừa uống nước vừa sặc: – “Khụ khụ, cái gì? Diêm Vương cưới vợ hồi nào?!”
*
Màn hình chuyển cảnh: Wangho không biết móc đâu ra con gà...
Hệ thống hèn nhát:
> [HỆ THỐNG]: Ủa em lấy đâu ra con gà vậy vợ
– “ Vợ mẹ mày, tưởng ngủm luôn rồi chớ, thứ hèn nhát đòi làm chồng tao”
Wangho hếch mặt:
– “ Ở đây tao là thần, tao móc ra bom hạt nhân còn được nói gì con gà bé tí”
Đứng giữa hai chàng trai, Wangho hai tay khoanh lại, mắt liếc sang Faker rồi liếc sang Diêm Vương. Miệng nói không ngơi nghỉ:
– “Hai người rảnh không? Rảnh quá thì đi đập đầu vô tường tỉnh lại giùm tôi cái. Một người thì bám như keo con voi, người còn lại thì sến như kẹo bông. Tôi là thiên nga, không phải cá trong hồ cho mấy người thả câu!”
Faker siết tay, giọng trầm xuống:
– “Anh không thả câu. Anh thả tim.”
Wangho gắt:
– “Tim ai? Tim ai? Anh còn không có tim vì anh là bản linh hồn! Đừng có đem tim thả tầm bậy!”
Diêm Vương siết chặt gậy Phán Xét, máu dồn lên não, mắt giật giật:
– “Ta là chồng chính thống, là vua của ba cõi, mà lại bị ngươi xếp ngang hàng với bản phân thân?!”
Wangho trợn mắt:
– “Ủa vậy ai cho ông chia nhỏ ra rồi để cái bản đó đi ve vãn tôi? Có gan chia thì có gan chịu, đừng có đứng đó giãy như cá mắc cạn!”
Trong khi đó, team địa phủ bên kia gào rú như xem bóng đá:
– “Lên! Lên tiếp! Nói câu nữa đi Wangho ơi!”
– “Quăng dép vô Faker giùm chị với!”
– “Chửi thêm Diêm Vương đi! Ổng sắp nổ rồi!!”
Mọi thứ rối như mớ tóc rối sau bão, chỉ riêng Wangho vẫn đứng giữa chiến tuyến, mồm hỗn như ngày đầu tiên bước chân vào truyện.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip