CHAP 1
Hiện tại Lee Sang Hyuk đang cảm thấy vô cùng hối hận chỉ vì một giây yếu lòng chớp nhoáng của mình trước thằng cháu trời đánh mà giờ đây anh đang bị bao vây bởi vô số fan hâm mộ.
"Chú ơi, chúng ta solo đi, người thua phải đến làm nhân viên partime ở Base Camp trong nửa buổi."
Và kết quả là bây giờ anh đang phải bưng ramen đến từng máy trong những tiếng tách tách không ngừng nghỉ của người hâm mộ. Khóe miệng anh mỏi nhừ vì phải cười hơn hai tiếng đồng hồ mà vẫn chưa có dấu hiệu kết thúc. Mặc dù quản lý ở đây cũng không dám bắt anh làm việc nhiều. Nhưng với tính cách có phần cầu toàn, Lee Sang Hyuk vẫn chăm chỉ làm việc theo đúng thỏa thuận của anh và thằng cháu Lee Min Hyung. Người quản lý mang theo tâm trạng lo lắng đi theo phía sau. Anh ta chỉ sợ một phút sơ sẩy khiến vị thần duy ngã độc tôn của Liên minh huyền thoại bị thương thì cái danh "tội đồ thiên cổ" này anh ta gánh không nổi.
Khi đồng hồ điểm mười hai giờ trưa, kết thúc ca làm việc buổi sáng. Cả quản lý cả nhân viên của Base Camp đều thở phào nhẹ nhõm khi chức nghiệp bảo vệ đôi tay vàng ngọc của Quỷ Vương Bất Tử đã hoàn thành xuất sắc. Gánh nặng ngàn cân đè lên vai bọn họ cũng được trút bỏ. Quản lý của Base Camp còn thầm cảm ơn tuyển thủ Gumayusi vì chỉ cá cược nửa ngày chứ nếu chú cháu họ cá cược cả một ngày công thì có lẽ anh ta đã sớm được đưa vào bệnh viên cấp cứu vì bị ép tim mất.
Trong giờ nghỉ trưa, Lee Sang Hyuk rất ra dáng một vị chủ tịch khi đãi mọi người ở đây một chầu gà rán cùng trà sữa. Là một người hướng nội, khi ngồi ăn chung cùng nhưng người không thân thiết anh rất kiệm lời. Chỉ đáp lại mọi người khi cần thiết, phần lớn thời gian anh đều yên lặng lắng nghe và ăn phần của mình. Buổi trưa ở Base Camp cũng ít khách nên không gian yên tĩnh hẵn. Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng hú hét rất lớn, nghe ra thì có vẻ là một đám thanh niên mười sáu mười bảy tuổi đang hưng phấn. Lee Sang Hyuk tò mò ngó đầu ra bên ngoài. Thấy vậy quản lý bên cạnh giải thích.
"À, gần đây có một trường cấp ba, đám nam sinh này học ở đó, vào giờ nghỉ trưa thường kéo đến đây để solo với nhau."
Lee Sang Hyuk gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Khoảng mười phút sau anh đứng dậy, lịch sự chào mọi người rồi rời đi. Mở cửa bước ra bên ngoài đám nam sinh kia vẫn đang hò reo phấn khích. Có vẻ đó là một pha cướp rồng.
"Ya ya ya tên nhóc này mày đúng là điên rồi, sao có thể cướp được trong khi chả có một chút tầm nhìn nào thế."
"Thằng chết tiết này mày từ đâu chui ra vậy."
"Không phải là tuyển thủ chuyên nghiệp đấy chứ."
Câu nói này thành công thu hút sự chú ý của Lee Sang Hyuk anh thả chậm tốc độ nhìn về phía đám nam sinh kia. Anh nhìn thấy người thiếu niên ngồi ở máy số 197 được bao quanh bởi một đám nam sinh. Mái tóc màu vàng óng vô cùng nổi bật, cậu ta nhỏ bé lọt thỏm giữa một đám người cao lớn.
"Hahaha lại đây nào tao tiễn từng đứa một lên bảng."
Cậu thanh niên có mái tóc vàng hoe phấn khích nói. Giọng cậu ta khi nói chuyện rất lớn vang vọng khắp không gian yên tĩnh buổi trưa. Lee Sang Hyuk chỉ nhìn thấy một bên sườn mặt nghiêng nghiêng của cậu ta. Ma xui quỷ khiến thế nào anh lại tiến về phía đó. Lee Sang Hyuk kéo thấp chiếc mũ lưỡi trai xuống, lại trùm thêm chiếc mũ của áo hoodie lên, khẩu trang che kín khuôn mặt anh, chỉ lộ ra hai con mắt ti hí sau gọng kính. Khi anh tiến đến đám nam sinh kia vẫn đang bị trận chiến trên màn hình thu hút không mảy may để ý đến một bóng đen lù lù xuất hiện phía sau chúng. Lee Sang Hyuk dời tầm mắt lên màn hình. Lee sin trên màn hình đang thực hiện cú nộ long cước đá bay rừng của đối phương ra khỏi hang baron. Sau đó thực hiện cú trừng phạt trong tiếng hò reo của đám nam sinh.
"Ya Kang Min Hyun mày có phải thách đấu thật không đấy có mỗi con baron cũng cướp không xong."
"Người ta rank vàng đó hahaha. Trừng phạt thua cả rank vàng thì đủ hiểu phế như nào."
Người đứng sau lưng cậu thanh niên tóc vàng đang chế giễu cậu bạn ở máy đối diện. Khuôn mặt của nam sinh tên Kang Min Hyun đen như cái đít nồi. Cùng lúc đó trên màn hình Lee sin của cậu nhóc tóc vàng cùng team đỏ đã tiêu diệt sạch toàn bộ đội hình đối thủ ngay tại trụ hai đường giữa. Sau đó là tiến vào nhà chính, khi bùa lợi baron còn năm giây thì nhà chính của đội xanh cũng nổ tung. Màn hình hiện "chiến thắng". Lee Sang Hyuk liếc nhìn KDA của Lee Sin 10/1/8.
"Không tệ" Anh tán thưởng ở trong lòng.
Lúc nãy anh đã quan sát cậu nhóc tóc vàng. Phòng cách đánh của cậu ta rất hổ báo. Thao tác tay nhanh, kỹ năng đúng là không thua kém gì game thủ chuyên nghiệp. Tuy có vài chỗ macro vẫn còn nghiệp dư nhưng đều đó cũng dễ hiểu với một người không được đào tạo bài bản như cậu. Nhưng một người có kỹ năng tốt như thế cấp bậc chỉ dừng ở mức rank vàng thì thật kỳ lạ. Trong lúc anh đang miên man suy nghĩ thì người thiếu niên tóc vàng kia đã đứng dậy. Dù thế, chiều cao khiêm tốn của cậu ta dù có đứng lên vẫn thấp hơn những người xung quanh nửa cái đầu.
Cậu ta đập bàn huých cằm về nam sinh đối diện.
"Ya thua rồi, trả tiền đây."
Những người xung quanh cũng hùa theo.
"Đúng vậy trả tiền đi."
"Đại thiếu gia Kang Min Hyun không phải tính quỵt đấy chứ."
"Làm người ai làm thế."
"Làm thế mới làm người. Hahahaha"
Đám nam sinh phía sau người tung kẻ hứng trêu chọc khiến người tên Kang Min Hyun đỏ mặt tía tai tức tối nhưng không làm gì được. Còn cậu nhóc tóc vàng thì vẫn đứng đó tay phải chìa về phía người đối diện, tay trái chóng hông. Trên mặt hiện lên nụ cười tự mãn của kẻ chiến thắng. Trong một tích tắc đó Lee Sang Hyuk như bị thôi miên. Anh bị nụ cười xấu xa của cậu thiếu niên tóc vàng xa lạ kia thu hút. Loại thu hút giống như hai cực của một thỏi nam châm khiến anh không thể rời mắt.
"Tao có nói là không trả ư. Nè cầm lấy đi tên ăn mày."
Nói rồi cậu nam sinh đối diện ném một sấp tiền về phía cậu thiếu niên tóc vàng. Mà cậu nhóc tóc vàng cũng không hề để ý, chỉ chăm chăm nhặt tiền rơi vương vải trên bàn lại sau đó cẩn thận đếm.
"Đủ 100.000 won. Cảm ơn nhé Kang thiếu lần sau cần người PK thì cứ gọi tôi."
Nói rồi cậu ta cúi người cầm lấy chiếc balo đã cũ sờn khoác lên vai rồi rời đi. Để lại cho đám nam sinh một bóng lưng cùng cái vẫy tay đầy ngạo nghễ. Cậu ta tựa như một cơn gió tiêu diêu tự tại, phóng khoáng, sẽ không vì bất cứ điều gì mà dừng chân lại. Lee Sang Hyuk lúc này đã đứng cạnh quầy thu ngân. Khi cậu ta bước về phía anh, dư vị của nụ cười đắc thắng còn đọng lại trên khóe môi cong cong hình trái tim. Lúc này, anh mới để ý đến một chi tiết, cậu ta không mặc đồng phục giống đám nam sinh còn lại. Trên người cậu ta mặc một chiếc áo thun trắng đã ngả vàng, bên ngoài khoác thêm áo sơmi caro đã cũ, phần cổ áo điểm thêm vài vết sườn, giống như chiếc balo cũ kỹ cậu ta khoác trên vai. Lee Sang Hyuk cao hơn cậu ta, vậy nên anh dễ dàng ngửi thấy mùi bạc hà còn vương lại trên mái tóc kia khi cậu ta tiến gần đến. Khi khoảng cách của cả hai chỉ còn được tính bằng milimet, cậu ta nghiêng người lách quá. Không biết là giác quan nào trên cơ thể anh ngừng hoạt động mà anh không hề hay biết, mãi cho đến lúc bả vai của anh cảm nhận được một lực tác động từ người đối diện. Cậu ta ngẩng đầu lên nhìn anh bằng đôi mắt phóng điện. Cảm giác đó giống như cậu ta đang nhìn anh cũng giống như không hề để anh vào mắt chỉ tùy tiện mở lời.
"Thật xin lỗi, cho qua."
Anh mới như kẻ mơ ngủ đột nhiên tỉnh giấc. Nghiêng người nhường đường cho cậu. Sau đó anh lần nữa nghe được giọng nói không mang theo bất kỳ cảm xúc nào vang lên.
"Cảm ơn."
Khi bóng dáng của cậu thiếu niên tóc vàng đã khuất sau cánh cửa ánh mắt của Lee Sang Hyuk vẫn đuổi theo chiếc bóng in trên mặt đường không rời.
Lúc này, người quản lý bước ra khỏi phòng nghỉ ngạc nhiên khi thấy tuyển thủ Faker vẫn còn ở đây. Anh ta vội vội vàng vàng lau sạch miếng vụn gà còn dính lại trên miệng tiến về quầy thu ngân.
"Tuyển thủ Faker xin hỏi cậu còn cần gì sao."
Lee Sang Hyuk lúc này mới thu hồi lại tầm mắt. Lắc đầu ý bảo không có việc gì rồi rời đi. Để lại cho người quản lý một dấu hỏi to đùng.
Về đến gaming house Lee Sang Hyuk đi thẳng vào phòng huấn luyện. Dùng tốc độ một nốt nhạc để khởi động máy tính. Bấm vào giao diện của trò chơi tìm kiếm ID của cậu thiếu niên tóc vàng mà anh cố tình ghi nhớ. Nhưng dù thử bao nhiêu lần vân không tìm ra được. Cùng lúc này thằng cháu trời đánh của anh mở cửa một cách mạnh bạo ló cái mặt hớn hở ra.
"Chú, thế nào, thú vị không?"
Lee Sang Hyuk xoay ghế lại nhìn bản mặt đáng ghét của thằng cháu mình.
"Thú vị cái đầu mày."
"Hahaha" – Lee Min Hyung cười nứt nẻ.
"Cháu xem ảnh trên twitter rồi chú cười quá chời mà."
"Cút."
Lee Sang Hyuk để lại một chữ rồi tiếp tục công cuộc tìm kiếm ID của mình. Lee Min Hyung nghe chú nói thế không những không rời đi còn ngang nhiên bước vào. Cậu ta cúi người xuống nhìn vào giao diện trên màn hình.
"Yaaaa, nay mặt trời mọc đằng tây hả. Ai, là ai có phúc phần được tuyển thủ Faker tìm kiếm ID vậy chứ."
Lee Sang Hyuk quay đầu lại trao cho thằng cháu một ánh mắt "yêu thương"
"Tao bảo mày lượn đi mà."
Lee Min Hyung phớt lờ lời cảnh cáo của chú mình tiếp tục nhiều chuyện.
"Mà ai vậy chú, cái nickname này lạ quá không giống tên của tuyển thủ chuyên nghiệp. Tên này gạ chú solo hả."
Thấy đuổi thằng nhiều chuyện này là một nhiệm vụ bất khả thi. Lee Sang Hyuk bất lực tắt máy đứng lên đi một mạch ra khỏi phòng huấn luyện. Nhưng anh đã quá xem thường mức độ nhiều chuyện của xạ thủ nhà mình.
"Chú, ai vậy, chú nói cháu biết đi cháu giúp chú tìm."
"Không cần."
"Đi mà chú."
"Nói thêm tiếng nữa là tao gọi Min Seok ra lôi cái đầu mày liền."
"Cháu mà sợ cậu ấy à. Cháu bự gấp rưỡi cậu ấy đây."
Lee Sang Hyuk quay đầu ánh mắt như muốn hỏi "mày chắc chưa.". Lee Min Hyung liền im bặt.
Quả nhiên khắc tinh lớn nhất của xạ thủ vẫn là người chơi hỗ trợ. Chỉ cần nhắc đến tên Ryu Min Seok thôi là xạ thủ Gumayusi liền biến thành một chú cún ngoan ngoãn.
Từ sau hôm đó số lần Lee Sang Hyuk vô tình ghé quá Base Camp của T1 ngày một thường xuyên. Đến nổi chủ tịch của T1 còn liên hệ quản lý ở đó hỏi anh ta có đắp tội gì với tiểu tổ tông của bọn họ không. Người quản lý ai oán mếu máo trả lời:
"Tui có làm gì đâu chứ chẳng qua là ăn một miếng gà uống một ly trà sữa của cậu ấy thôi mà."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip