Phiên ngoại 2

PHIÊN NGOẠI: Mỗi tuyến đường đều dẫn đến một mục tiêu.

Wangho đứng trước bảng thông báo ở chỗ sân vận động, đầu có vẫn còn hoang mang.

Wangho không thể ngờ được rằng lý do cậu không thể đến đây được nữa là do ... sân vận động sắp bị phá bỏ.

Hơi đột ngột nhưng cũng không bất ngờ lắm, vì mấy năm nay ngoài Wangho ra thì chưa từng thấy một người nào chơi ở cái sân này, sân trống còn chiếm chỗ như vậy thì không bằng phá bỏ.

Wangho ngây người nhìn bảng thông báo một lúc, gục đầu xuống, rê bóng xuống dưới đáy bảng, đưa bóng qua tay phải, đứng dậy rồi nhảy sang một bên, làm một động tác hết sức lộn xộn.

Wangho chạy lon ton vài bước mà không có hứng thú gì, nhảy lên cho bóng vào rổ.

Thật sự rất chán.

Cậu không hiểu vì sao Sanghyeok lại thích chơi bóng rổ đến như vậy.

" Wangho?"

Wangho quay đầu lại, mắt hơi mở ra một chút.

Sanghyeok đứng ở phía sau không xa lắm, kinh ngạc nhìn cậu: " Cậu còn có thể chơi bóng!"

Wangho do dự gật đầu: " Có chút ít." Cậu dừng lại, hỏi: " Sao cậu lại ở đây?"

Sau khi hỏi xong thì đầu óc Wangho xoay vần, cậu chơi ở đây là mong sẽ có một lần tình cờ gặp được Sanghyeok đi ngang qua đây.

Bởi vì thời gian đã trôi qua quá lâu, lại chưa từng nghĩ đến sẽ gặp được Sanghyeok nên cậu dần dần quên mất ý định ban đầu, chỉ vài giây sau trong người liền thấy bồn chồn.

" Tôi nghe người ta nói ở gần nhà có sân vận động nên tôi đến xem thử." Sanghyeok đảo mắt một vòng, " Nhưng mà nó nhỏ quá lại còn âm u như này, chẳng thấy ai đến chơi cả."

" Ừ." Wangho gật gật đầu. Cậu không biết trò chuyện, trả lời xong cũng không biết phải nói gì nữa, hai người hơi lúng túng đứng cách xa nhau.

" Ừm, ..." Sanghyeok sờ sờ sau đầu, " Sao cậu lại chơi một mình ở chỗ này ?"

" Tôi không biết." Wangho suy nghĩ một chút, " Tôi không biết nên chơi với ai."

Sanghyeok cau mày, tỏ vẻ rất khó hiểu. Hắn có vòng tròn bạn bè rất tốt, gọi một tiếng là có thể tập trung được nhiều người, cho dù không gọi được người thì hắn vẫn có thể tự mình đến tìm, sau đó hòa người vào trong sân, chưa từng nghe qua lí do quái gở nào như " không biết chơi với ai". Hắn im lặng vài giây, sau đó đi tới nói: " Vậy tôi có thể chơi với cậu một lát được không?" Sanghyeok háo hức nhìn chằm chằm vào quả bóng rổ trên tay Wangho. " Tôi cũng thích chơi."

— Vô nghĩa, tôi đương nhiên biết cậu thích chơi cái này rồi.

Wangho nghĩ nghĩ một chút với lòng thích thú, vỗ nhẹ trái bóng lên mặt đất vài lần. Tầm mắt Sanghyeok đuổi theo quả bóng rổ trong tay Wangho, nhìn thật giống như chó con nuôi trong nhà bà nội muốn nghịch nghịch đồ chơi.

Wangho không nhịn được cười: " Được."

Vẻ mặt Sanghyeok ngay lập tức trở nên hưng phấn và nghiêm túc. Wangho mê mẩn cái vẻ mặt tự tin như mang theo làn gió mát thổi qua của Sanghyeok.

Kỹ năng của Wangho không tốt bằng những người khác, giống như người say rượu loạng choạng trên sân, cậu bị Sanghyeok vần đến nỗi không thể chạm tay nỗi vào quả bóng. Sanghyeok định thần lại, thấy Wangho thở hổn hển, sau đó hắn xấu hổ chơi chậm nhịp lại một chút để Wangho có thể bắt kịp.

" Không chơi nữa." Wangho xua tay, ngổi xổm xuống mép sân, " Mệt."

Sanghyeok ôm bóng, ánh mắt vẫn mang theo háo hức ngóng nhìn Wangho.

Wangho đứng dậy ngay lập tức: " Vậy chơi một lát nữa đi."

" Quên đi, cậu đến sớm mà. Chơi lâu như vậy rồi nên nghỉ ngơi một chút đi." Sanghyeok vỗ bóng vài cái. " Lần sau chúng ta đi tới sân chỗ ven hồ đi. Cậu đã qua đó chơi lần nào chưa? Có phải tốt hơn ở đây không?"

" Không có." Wangho lắc lắc đầu.

" Vậy lần sau tôi sẽ gọi cậu cùng chơi nhé, được không ?"

Wangho sửng sốt, nhịp tim vừa mới khôi phục lại đập loạn xà ngầu cả lên.

Bởi vì cảnh tượng như vậy chỉ xuất hiện trong tưởng tượng thôi, bây giờ Sanghyeok đột nhiên nói như thế với cậu, cậu nhất thời chưa thích ứng được.

" Được." Wangho gật đầu.

Wangho nhìn đồng hồ đeo tay một chút, nói: " Về nhé? Gần 6h rồi, nhà tôi chuẩn bị ăn tối."

" Về thôi." Sanghyeok gật gật đầu, " Nhà tôi cũng sắp ăn cơm."

Wangho cho rằng câu nói " lần sau đến ven hồ chơi cùng nhau" của Sanghyeok chỉ là một câu khách sáo. Điều này cũng không trách được, tuy rằng hai người bọn họ sống gần nhà nhau, học chung một lớp từ nhỏ đến cấp 3 nhưng giao tình lại chẳng có bao nhiêu. Sanghyeok có nhiều bạn bè như vậy, Wangho cảm thấy mình thật sự không đáng nhắc tới.

Chủ nhật, sau khi Wangho chào mẹ để chuẩn bị ra ngoài, lúc mở cửa ra bỗng thấy Sanghyeok đứng bên ngoài đang chuẩn bị gõ cửa.

Sanghyeok mở to mắt, nhìn lên nhìn xuống bộ tóc giả, ngực giả và bộ váy của Wangho trong vài giây và nói: " À, cậu, tôi ..."

Wangho đi ra ngoài, đóng cửa lại quay đầu nhìn Sanghyeok: " Cậu tìm tôi à?"

" Ừ, ừ, đến tìm cậu chơi." Sanghyeok mất tự nhiên nhìn sang một bên, " Không phải tôi đã nói rồi sao."

" ... Hả?" Wangho nghiêng đầu.

Sanghyeok quay mặt lại, có chút biểu cảm đau lòng nhìn Wangho: " Cậu quên rồi sao?"

" Tôi không có quên." Wangho dừng lại, " Tôi tưởng cậu chỉ nói vậy thôi."

" Gì chứ?" Sanghyeok ngơ ngác nhìn Wangho. Hắn nhìn chăm chăm Wangho một lúc, dòng suy nghĩ vô thức chuyển sang kiểu tóc mái ngố kia của Wangho, cậu mang kính áp tròng màu nâu nhạt, son môi màu đỏ rượu và chút nước hoa nữ tính trôi nổi trong không gian nhỏ hẹp. Hắn vội vàng ngoảnh đầu đi: " Cậu đi đâu vậy?"

" Tôi đi hiệu sách." Wangho nhìn vành tai đỏ bừng của Sanghyeok, tâm trạng bỗng chốc vui vẻ, " Nhưng mà tôi có thể đi chơi bóng cùng cậu trước."

" Hả?" Sanghyeok vẫn còn ngây người, " Như thế này làm sao chơi được?"

" Tôi đứng bên cạnh xem cậu chơi." Wangho nhếch nhếch miệng, " Người khác chỉ có một mình, cậu chơi còn có một cô gái đang đợi, tôi sẽ cầm nước và áo khoác giúp cậu."

Hai má Sanghyeok đỏ bừng lên: " Cậu, ... Cậu nói cái gì vậy chứ, tôi không cần đâu! Đi hiệu sách đi ..."

" Không sao." Wangho bước vài bước vào thang máy, liền ấn nút, " Tôi đã hứa với cậu nên sẽ đi cùng cậu." Wangho cười, " Hơn nữa tôi cũng thích xem người khác chơi."

" Thật hả?" Sanghyeok nói.

" Ừ." Wangho dừng lại, nhìn chằm chằm vào các nút bấm trên màn hình điện tử và thì thầm, " Tôi đã xem rất nhiều năm rồi."

– HOÀN PHIÊN NGOẠI-

------------------------------------------------------------------------------------------------

Vậy là tui đã hoàn chiếc truyện thứ 2 trong tuyển tập những truyện đăng tết của tui rồi nhoa 😘😘😘

Và tiếp tục là cậu chuyện truyền động lực ạ, nếu truyện này được 143 lượt đọc thì tui sẽ up truyện thứ 3 nhé 🐧🖤🥜

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip