Chương 13

Ánh nắng bên ngoài cửa sổ rọi vào phòng đánh thức cậu trai đang cuộn tròn trong chăn. Han Wangho nhíu mày mở mắt, vươn vai một cái liền tìm kiếm Lee Sanghyeok nhưng không thấy đâu. Xuống dưới nhà rót cốc nước uống thì thấy mẫu giấy nhắn Sanghyeok để lại. Hắn bảo có việc đột xuất ở công ty nên phải đi trước, đồ ăn sáng đã chuẩn bị cậu nhớ hâm nóng lại rồi ăn, không được bỏ bữa hắn biết sẽ đánh đòn.

Han Wangho bật cười, Lee Sanghyeok xem cậu là em bé hay gì. Bỏ tờ giấy nhắn vào trong túi quần, cậu nghĩ đi nghĩ lại vẫn là nên nghe lời ăn bữa sáng đã được Lee Sanghyeok chuẩn bị.

Ăn xong bữa sáng cậu đã có mặt tại HLE, dạo gần đây cậu rất lo cho Siwoo nên cũng không đến công ty được nhiều. Nhưng thật may vẫn có cánh tay đắc lực của cậu ở công ty chăm lo tất cả mọi việc thay cậu. Cậu rất tin tưởng người này.

"Tôi còn tưởng Han thiếu không thèm đến công ty nữa đó chứ." Choi Hyeonjoon mang hồ sơ báo cáo tình hình công ty gần đây cho Han Wangho xem, còn làm vẻ mặt giận dữ.

"Tôi nào không dám đến, đừng nói với bố tôi nha, ông ấy sẽ bắt tôi về nhà đó." Han Wangho mặt hết sức chân thành chắp tay cầu xin Choi Hyeonjoon.

Han Wangho chấp nhận tiếp quản công ty chỉ là vẻ bề ngoài, mục đích thật sự là để ông Han cho phép cậu ra ngoài ở, tự do bay nhảy khắp nơi mà không bị ông Han quản. Nếu ông Han biết cậu không đến công ty mà chỉ lo ăn chơi chắc chắn ông ấy sẽ bắt cậu về lại Han gia, Han thiếu gia thật sự không muốn chấm dứt chuỗi ngày tự do tự tại của mình tại đây.

"Nếu sợ như vậy sao cậu không chăm chỉ làm việc đi." Choi Hyeonjoon biết Han Wangho không phải là không có năng lực nhưng nhìn cách Han Wangho làm việc cậu liền biết Han Wangho không thích công việc này.

"Cậu cũng biết tôi tiếp quản thay cho anh tôi chờ ngày anh ấy về tôi liền trả lại cho anh ấy. Tôi là không thích hợp làm mấy chuyện như tiếp quản tập đoàn tỷ đô gì đó đâu." Han Wangho dựa lưng vào ghế khoác khoác tay cười nói.

Choi Hyeonjoon lắc đầu ngán ngẩm, đã đi theo Han Wangho bao nhiêu năm sao còn không hiểu cái tính cách ngông cuồng muốn trải nghiệm nhiều thứ của Han Wangho chứ.

Chợt điện thoại trong túi Han Wangho đổ chuông, cậu nhìn điện thoại rồi nhìn sang Choi Hyeonjoon, ra hiệu rằng ba cậu gọi đến. Choi Hyeonjoon bảo cậu mau chóng nghe điện thoại không ông ấy lại gọi đến Hyeonjoon hỏi tung tích của cậu.

Han Wangho bấm nút nghe bên kia liền truyền đến giọng nói giận dữ của một người đàn ông trung niên làm cậu nổi hết tóc gáy.

"Han Wangho, mày quên đường về nhà luôn rồi đúng không?" Ông Han chào hỏi con trai yêu quý của mình bằng một câu hỏi.

"Nào có, là do con bận việc công ty quá thôi." Han Wangho cười cười xoa dịu ông Han.

"Đừng tưởng ba mày ở nhà là không biết mày làm gì."

Han Wangho có tật giật mình lén nhìn Choi Hyeonjoon, ánh mắt giống như hỏi tội Hyeonjoon rằng cậu đã mách lẻo gì với ông ấy rồi. Choi Hyeonjoon lắc đầu nguầy nguậy bảo tôi không có.

"Làm gì là làm gì chứ, haha..." Han Wangho cười cười đánh trống lảng.

"Chiều nay về nhà ăn tối, không về thì đừng bao giờ về nữa."

Han Wangho vâng vâng dạ dạ rồi cúp điện thoại, cậu nằm dài trên bàn khóc lóc oán hận với Choi Hyeonjoon. "Không muốn về, không muốn về."

"Tôi thấy ông Han không đáng sợ vậy đâu, chắc vì nhớ cậu mới gọi cậu về ăn cơm thôi." Choi Hyeonjoon vỗ vỗ tay an ủi Han Wangho.

"Lúc nào tôi về cũng hỏi vấn đề khi nào lập gia đình, tôi nghe đến phát chán rồi." Mỗi lần Han Wangho về nhà câu chuyện chỉ xoay quanh vấn đề đó thôi, thành ra cậu liền không muốn về nhà.

Choi Hyeonjoon làm việc tại đây cũng được một thời gian dài rồi nhưng cũng không thấy Han Wangho có bất kì mối quan hệ yêu đương nào, lúc trước không biết thiếu gia có mối tình nào hay chưa nhưng từ khi cậu làm việc tại đây thì chưa từng có. Ông bà Han cũng rất lo lắng vấn đề này nên cũng có bảo cậu để ý Han Wangho có tin vui liền báo nhưng cậu chờ 4 năm rồi vẫn chưa thấy gì.

Han Wangho bận một cuộc họp nên báo sẽ về nhà trễ. Cậu vừa đến cổng chính đã thấy ông bà Han đứng chờ. Cậu xuống xe vội ôm chầm lấy bà Han.

"Wangho nhớ mẹ quá đi." Cậu ở trong lòng bà Han nũng nịu như một đứa con nít mãi không chịu lớn.

Bà Han ôm cậu vào lòng còn vuốt ve mái tóc bồng bềnh của cậu, cười dịu hiền nói. "Nhớ mẹ nhưng mãi không thấy về thăm mẹ."

"Do con bận mà, không phải bây giờ đã ở đây rồi sao." Cậu cười miệng hiện rõ hình trái tim đặc trưng.

"Nếu không phải tôi gọi cậu về, cậu có chịu về không." Ông Han ở bên cạnh giờ mới lên tiếng.

Han Wangho ra ngoài có xem trời bằng vung, ngang ngược ngỗ nghịch đến đâu về nhà vẫn là đứa con út được gia đình cưng chiều nên cũng rất biết cách lấy lòng ông bà Han.

"Nào có, con cũng định về thăm bố mẹ mà." Han Wangho ra vẻ uất ức. "Mẹ ơi, ba nói oan cho con."

Ông Han gõ vào đầu cậu, nói giọng trách móc. "Cậu chỉ được cái mách lẻo là giỏi."

Han Wangho ôm trán mặt phụng phịu, hướng bà Han tìm lại công lý. "Mẹ, ba đánh con."

"Tội không về nhà thăm ba mẹ đánh vậy còn ít đó, khóc lóc cái gì." Bà Han còn đánh yêu cậu thêm một cái.

"Ba mẹ không thương con." Han Wangho quay mặt đi giận dỗi.

"Vậy thì tìm người nào đó thương con đi."

Bà Han bỏ lại câu nói đó rồi cùng ông Han sánh bước vào nhà bỏ lại Han Wangho đứng bơ vơ ở cửa. Nhiều lúc cậu cũng không biết hai người này có muốn cậu về hay không nữa, khi nào về hai người họ cũng hợp sức bắt nạt cậu. Cậu thấy cậu chính là cục dư thừa trong gia đình này.

Han Wangho dùng bữa tối cùng ba mẹ xong thì lên phòng của mình. Mặc dù đã dọn ra ngoài căn hộ sống lâu rồi nhưng căn phòng này vẫn được bà Han dọn dẹp thường xuyên để cậu có dịp về ở lại vẫn cảm thấy thoải mái. Sau khi tắm rửa xong cậu mới nhớ đến chiếc điện thoại đang nằm trên chiếc nệm của mình.

Mở ra liền thấy rất nhiều tin nhắn của Lee Sanghyeok gửi đến vẫn chưa được đọc. Vừa lúc đó có cuộc gọi đến, là Lee Sanghyeok, cậu không mất quá nhiều thời gian để bắt máy.

"Anh Sanghyeok."

Nghe được giọng của đầu dây bên kia Lee Sanghyeok bất giác mỉm cười.

"Wangho hôm nay làm gì không trả lời tin nhắn của anh?" Lee Sanghyeok sáng ra có việc nên phải đi trước, để cậu ở lại sợ cậu buồn nên nhắn tin hỏi thăm cả ngày mà không nhận được bất cứ hồi âm nào.

"Hôm nay em bận việc ở công ty nên không để ý điện thoại." Han Wangho phải giải quyết đống công việc còn tồn đọng trong thời gian cậu không đến công ty còn phải tham gia cuộc họp, về đến nhà ăn cơm cùng ông bà Han liền quên mất sự hiện diện của chiếc điện thoại.

"Vậy giờ anh đến gặp em nha, anh nhớ Wangho rồi."

"Không được a, hôm nay em về nhà rồi, không có ở căn hộ đâu." Han Wangho bật cười. Nói là Han Wangho dọn ra ngoài ở căn hộ nhưng tần suất cậu ở nhà Lee Sanghyeok còn nhiều hơn.

"Vậy anh sang nhà em."

"Anh Sanghyeok không sợ ba mẹ em à, nên nhớ T1 và HLE là đối thủ đó nha." Han Wangho cười thích thú, trêu chọc Lee Sanghyeok.

"Tại sao anh phải sợ? Anh chỉ sợ mất em thôi."

Lee Sanghyeok trả lời hết sức bình tĩnh nhưng lại làm Han Wangho ngượng chín cả mặt.

Không nghe thấy đầu dây bên kia trả lời, anh liền biết con mèo kia lại ngượng ngùng rồi. Tâm trạng cũng trở nên vui vẻ.

"10 phút nữa hẹn gặp em ở trước cổng Han gia. Nếu em không ra gặp anh, anh sẽ trực tiếp vào trong."

Nói rồi không đợi Han Wangho trả lời Lee Sanghyeok liền cúp máy. Han Wangho tức giận ném điện thoại xuống nệm. Cái tên Lee Sanghyeok này lúc nào cũng làm theo ý hắn.

.

.

.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip