Đời thường

Sau khi hoàn thành thủ tục kết hôn, cuộc sống của em và anh, người chồng mới cưới, dường như vẫn không thay đổi nhiều. Mọi thứ vẫn tiếp diễn như trước khi chúng ta quyết định trở thành vợ chồng. Em vẫn là người quản lý của anh, anh vẫn là tuyển thủ xuất sắc trong đội tuyển Liên Minh Huyền Thoại, nhưng không khí giữa chúng ta lại trở nên ngượng ngùng hơn bao giờ hết.

Em và anh  gặp nhau mỗi ngày, trong cùng một không gian, làm những công việc quen thuộc, nhưng giờ đây, có một khoảng cách vô hình, một bức tường ngăn cách giữa hai người mà trước kia không hề có. Điều này không phải vì tình cảm đã thay đổi, mà là vì  không biết làm thế nào để đối diện với nhau trong một mối quan hệ mới, mối quan hệ không còn là đồng nghiệp, không còn là bạn bè đơn thuần nữa. Một thử thách mà cả em và anh đều chưa từng trải qua.

Nhẫn cưới trên tay anh đã tháo ra từ lâu, chỉ còn em vẫn kiên trì đeo nó mỗi ngày. Mỗi khi nhìn thấy chiếc nhẫn của mình, em lại cảm thấy một chút hụt hẫng. Chúng ta đã kết hôn rồi sao Em tự hỏi mình, và không thể tìm ra câu trả lời. Có thể là vì anh muốn giữ cho sự nghiệp của mình không bị ảnh hưởng, hoặc có thể là vì anh không biết làm thế nào để thay đổi thói quen sau bao năm tháng.

Dù sao đi nữa,  Anh vẫn là Faker, chàng tuyển thủ nổi tiếng, người mà hàng triệu fan yêu mến. Còn em, vẫn là quản lý của anh, vẫn phải lo lắng về công việc,  Chúng ta như hai con người khác nhau trong một không gian chung, không còn sự gần gũi như trước.

Công việc hàng ngày vẫn tiếp tục. Mỗi sáng, em đến công ty sớm, chuẩn bị các kế hoạch tập luyện cho anh và đội tuyển. Anh luôn là người đến muộn, bởi anh là người phải tập luyện lâu hơn ai hết. Anh biết rằng chỉ có làm việc chăm chỉ mới giúp anh duy trì phong độ cao trong suốt mùa giải. Tuy nhiên, hôm nay, mọi thứ có vẻ khác. Anh không đến muộn như mọi khi. Hình như anh cố gắng đến sớm hơn một chút, nhưng vẫn giữ khoảng cách với em.

Buổi sáng hôm đó, khi anh bước vào phòng làm việc, em cảm nhận được một cái gì đó lạ lẫm trong ánh mắt anh. Có một cái nhìn khó hiểu, pha chút lo âu, pha chút ngượng ngùng. Anh không nhìn vào mắt em như trước nữa. Em có thể nhận ra rằng anh đang cảm thấy có gì đó khó nói giữa chúng ta.

"Chào em," anh lên tiếng, giọng nói có phần lạ lẫm, không còn sự thân mật như những ngày trước.

"Chào anh," em đáp lại, cố gắng giữ giọng điềm tĩnh, dù trong lòng có chút bối rối. "Hôm nay có gì đặc biệt không?"

Anh ngồi xuống ghế, im lặng một lúc rồi mới trả lời: "Không có gì đặc biệt đâu. Chỉ là... em thấy chúng ta nên nói chuyện một chút."

Em cảm thấy trái tim mình đập mạnh. Có phải anh muốn đề cập đến những điều giữa chúng ta, những điều mà cả hai chúng ta đều né tránh từ sau ngày cưới?

"Về chuyện... chúng ta," anh nói, giọng anh hơi lúng túng. "Em có cảm thấy khác không? Em có thấy không khí giữa chúng ta thay đổi không?"

Em không biết phải trả lời như thế nào. Thực sự là em đã cảm nhận được sự thay đổi ấy, nhưng em không biết làm thế nào để diễn đạt thành lời. Em chỉ gật đầu nhẹ, không nói gì thêm.

"Anh... anh tháo nhẫn cưới rồi," anh nói, giọng anh có vẻ như muốn giải thích.

"Anh không muốn... em nghĩ rằng anh không coi trọng chuyện này. Nhưng với anh, việc đeo nhẫn không phải là điều quan trọng nhất. Anh sợ rằng mọi người sẽ chú ý đến chúng ta nhiều hơn. Anh không muốn sự nghiệp của mình bị ảnh hưởng."

Em nhìn anh, trong lòng cảm thấy một chút đau lòng, nhưng cũng hiểu được suy nghĩ của anh. Anh  là người có trách nhiệm với công việc, và anh sợ rằng những thay đổi trong cuộc sống riêng tư sẽ làm ảnh hưởng đến đội tuyển, đến sự nghiệp của mình.

"Em hiểu mà," em nhẹ nhàng nói, "Anh là một người rất nghiêm túc với công việc, em không muốn làm gì ảnh hưởng đến anh."

Chúng ta im lặng một lúc, cả hai đều không biết nói gì thêm. Nhưng rồi anh nhìn em, ánh mắt ấy không còn lạnh lùng, mà có chút gì đó thấu hiểu.

"Em có buồn không khi anh tháo nhẫn?" anh hỏi.

Em nhìn vào mắt anh, cảm thấy một chút chua xót, nhưng cũng thấy nhẹ lòng. "Có," em thành thật trả lời, "Nhưng em biết anh làm vậy vì công việc của anh. Em không muốn anh phải lo lắng về chuyện ấy."

Anh cười nhẹ, nhưng có phần ngượng ngùng.

"Thật ra, anh... anh không tháo nhẫn vì công việc. Anh tháo nó vì... anh cảm thấy có chút ngại ngùng khi mọi người biết chúng ta đã kết hôn."

Em nhìn anh, không hiểu nổi. "Ngại ngùng sao?"

"Ừ, anh sợ rằng mọi người sẽ đánh giá chúng ta, sẽ nhìn chúng ta theo một cách khác. Và hơn hết, anh sợ rằng sẽ có một khoảng cách giữa em và anh. Anh không muốn điều đó xảy ra."

Lần đầu tiên, em thấy anh thật sự bộc lộ những lo lắng của mình. Anh không còn là người hoàn hảo, tự tin như mọi khi. Anh cũng có những nỗi sợ hãi, những băn khoăn riêng về mối quan hệ của chúng ta.

"Anh đừng lo," em nói, nắm lấy tay anh. "Chúng ta là vợ chồng, và em tin vào tình yêu của chúng ta. Chỉ cần anh luôn là chính mình, em sẽ luôn ở đây để hỗ trợ anh, dù là ở trên sân đấu hay ngoài đời."

Anh nhìn em, ánh mắt anh sáng lên. "Cảm ơn em," anh nói, giọng anh ấm áp hơn bao giờ hết.

Từ hôm đó, mặc dù không khí giữa chúng ta vẫn có phần ngượng ngùng, nhưng em nhận ra rằng chính sự hiểu biết và chia sẻ giữa hai người mới là điều quan trọng nhất. Chúng ta không cần phải hoàn hảo, chỉ cần chúng ta có thể cùng nhau vượt qua mọi thử thách, kể cả trong tình yêu lẫn công việc.

Cuộc sống tiếp tục, với những ngày tập luyện căng thẳng và những buổi thi đấu quyết liệt, nhưng em và anh đã học cách làm quen với việc vừa là vợ chồng, vừa là đồng nghiệp. Chúng ta không cần phải thay đổi mọi thứ, chỉ cần luôn giữ vững tình yêu và sự tôn trọng dành cho nhau, và tình cảm ấy sẽ giúp chúng ta vượt qua mọi thử thách.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip