CHAP 11: ANH LUÔN Ở ĐÂY.

[Wang Ho hôm nay cũng đã cố gắng hết sức rồi.]

---

Khi Han Wang Ho đọc được tin nhắn này thì trận thua 2-3 trước BLG cũng đã trôi qua bốn tiếng rồi. Cũng không phải lần đầu tiên thất bại, cũng không phải là thất bại nặng nề nhất nhưng trong khoảnh khắc đó giấc mơ cậu theo đuổi ngần ấy năm vụt tan thành trọ bụi chẳng còn lại gì khiến lòng cậu tan vỡ ngàn vạn lần. Nói cho cùng làm gì có ai thực sự quen với thất bại đâu chứ. Quan trọng hơn nữa là cậu ý thức được thời gian của mình cũng không còn nhiều.

[Anh ơi em không sao. Năm sau lại cố gắng lần nữa vậy.]

Mỗi năm đều nói với chính mình cùng người khác câu này cậu đều quen cả rồi. Chỉ là gió biển ở Busan có chút lạnh lẽo trong thoáng chốc cậu cảm thấy hoang mang đến kỳ lạ.

Năm sau...liệu cậu còn mấy lần năm sau nữa đây.

Nhiều năm như vậy lần lượt từng người đều trở thành nhân vật chính trong câu chuyện đời họ. Mà cậu so với bọn họ cũng chưa từng ít đi sự kiên trì cùng cố gắng vì sao vẫn luôn chỉ là kẻ phàm nhân ngước nhìn lên chiếc cúp Summoner Rift.

Khi còn trẻ mỗi lần thất bại đều khóc đến long trời lỡ đất sẽ có người an ủi "không sao, em còn trẻ như vậy thất bại này sẽ trở thành bài học để em tiến xa hơn". Nhưng, nhiều bài học như vậy cũng chẳng thể đổi lại một lần thành công. Phải chăng cậu sẽ không bao giờ có thể trở thành nhà vô địch.

Bóng tối bao trùm lên toàn bộ bãi biển khoác lên mình một vẻ đẹp huyền bí. Han Wang Ho rủ mắt nhìn ánh trăng dập dìu theo từng đợt sóng dâng trào. Trong lòng bi thương cùng cực. Như thể chính mình chìm trong làn nước lạnh lẽo kia vùng vẫy cách nào cũng không thoát ra được.

"Wang Ho."

Nghe thấy tiếng người gọi mình cậu dời mắt khỏi ánh trăng vô định kia. Quay đầu nhìn lại.

"Anh Sang Hyeok, sao anh lại ở đây?"

Giờ này không phải anh ấy nên ở trung tâm huấn luyện sao. Hai ngày nữa là đến ngày thi đấu rồi.

Lee Sang Hyeok đứng dưới ngọn đèn, áo hoodie T1, dép T1, đến cả quần cũng là từ bộ đồng phục thi đấu, tay trái dúi vào mạn sườn bên phải như đang cất giấu thứ gì đó. Trong đêm tối ánh mắt ẩn sau lớp kính cần vẫn cương trực, thẳng tắp như thế so với trên sân thi đấu chẳng có mấy phần khác biệt. Đó đích thị là anh của cậu.

"Anh nghĩ là Wang Ho sẽ đói nên mua bánh cá em thích đến đây."

Vào một ngày tồi tệ như thế người đó vẫn như bao ngày bình thường khác đến tìm cậu chỉ vì sợ cậu đói bụng.

"Em ăn liền đi khi vẫn còn nóng, anh đã ủ nó trong người suốt đường đến đây."

Han Wang Ho cắn thử một miếng, vẫn còn nóng hổi, nhân phô mai béo ngậy tan trong miệng, tan luôn vị đắng trên đầu môi.

"Vẫn còn nóng chứ?"

Han Wang Ho không đáp chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

"May quá, anh cứ sợ nó nguội mất."

Cuộc nói chuyện của bọn họ so với ngày thường cũng chẳng khác biệt mấy. Nhưng những điều bình thường đó trong giờ phút này đối với Han Wang Ho lại mang một sức mạnh to lớn, từng chút một khâu vá trái tim chằng chịt đau đớn của cậu. Giúp nó trở nên kiên cường hệt như trước đây.

"Wang Ho ở đây bao lâu rồi?"

"Em cũng không nhớ nữa, hình như một hai tiếng gì đó."

"Ừ. Ăn xong anh đưa em về nhé. Bên ngoài lạnh lắm."

Nói rồi Lee Sang Hyeok bế cậu ngồi lên đùi mình, ôm lấy bàn tay lạnh lẽo của cậu.

"Tay muốn đông cứng luôn rồi này."

"Dạ."

"Nhưng mà anh ơi, sao anh lại đến đây. Anh không sợ bị anh Jae-hyeon mắng sao?"

"Bởi vì anh nhớ Wang Ho. Muốn ôm Wang Ho, Wang Ho không nhớ anh à!!!"

"Không phải hôm qua chúng ta mới gặp nhau sao."

"Hôm qua gặp nhưng hôm nay chưa gặp nên vẫn cứ nhớ."

Lee Sang Hyeok cọ cằm lên ngực cậu, một tay nắm tay cậu, một tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cậu.

"Nhột."

Ăn xong bánh cá Han Wang Ho cũng vòng tay qua ôm lấy anh. Khi Lee Sang Hyeok chưa đến cậu không cảm thấy lạnh, nhưng giờ phút này cậu lại thấy thật lạnh lẽo, bàn tay lạnh, cơ thể cũng lạnh trái tim cũng lạnh nốt. Cậu vô cùng tham luyến hơi ấm nơi anh. Bàn tay ở sau siết chặt lại.

"Anh ơi ôm chặt em đi."

"Đã ôm."

"Chặt hơn nữa được không?"

"Ừ."

"Anh ơi có phải hôm nay em làm rất tệ không?"

Lee Sang Hyeok không trả lời. Anh không có xem trận đấu của Gen.G và BLG. Anh vẫn một mực tin tưởng Gen.G sẽ dành chiến thắng. Niềm tin đó 99% là từ người đi rừng của bọn họ cũng là người anh yêu, tuyển thủ Peanut. Anh chỉ nghe được tin tức họ thất bại khi ra khỏi phòng huấn luyện sau bảy tiếng luyện tập. Lướt xem một số hình ảnh trên mạng. Nhìn thấy khuôn mặt không chút cảm xúc của người anh yêu suy nghĩ duy nhất trong đầu anh là muốn an ủi bạn nhỏ nhà mình. Muốn ôm em ấy vào lòng nói với em ấy hôm nay em đã vất vả rồi. Vậy nên anh xin phép đội tuyển ra ngoài, mọi người ở T1 đều biết mốt quan hệ người đi đường của bọn họ với người đi rừng của nhà kế bên. Anh Jae-hyeon cũng dễ dàng đồng ý để anh ra ngoài. Chỉ dặn tối nay có buổi feedback nhớ trở về sớm.

Lee Sang Hyeok biết mỗi lần thất bại bạn nhỏ của anh sẽ trốn ở một góc nào đó không ai tìm thấy tự mình gặm nhấm nổi buồn. Vì vậy anh không đến khách sạn của Gen.G lưu trú để tìm, chỉ dựa theo thói quen tìm những nơi cậu sẽ đến. Ngang qua một hàng quán vỉa hè khói từ lò nướng bóc lên nghi ngút, phô mai đặc sệt được người bán hàng rong quệt lên vỏ bánh. Lee Sang Hyeok nghĩ, có lẽ thứ này cùng với anh sẽ có thể giúp cậu xoa dịu nổi đau. Anh cũng từng thất bại, số lần không ít hơn cậu nên anh hiểu rõ. Cảm giác đó so với dời núi lấp biển còn nặng nề hơn trăm ngàn lần. Lần trước đau hơn lần sau, lần sau lại càng ám ảnh hơn lần này. Không có thất bại nào là có thể quen được cả.

Lee Sang Hyeok tìm thấy rồi, bạn nhỏ của anh. Bóng lưng lẻ loi, cô độc, quả đầu nhỏ gục xuống nhìn dòng biển đen im lặng. Trái tim anh nhói đau.

"Anh Sang Hyeok sau này nếu gặp chuyện không vui em sẽ nói: anh ơi hãy ôm lấy anh."

Vậy nên Wang Ho à, anh đến rồi, anh sẽ ôm lấy em. Ở trước mặt anh em không cần làm đội trưởng Peanut nữa, ở trước mặt anh em cũng không cần tỏ ra mạnh mẽ phong ba bão táp không thể gục ngã nữa. Cũng không cần phải quật cường. Ở trước mặt anh em chỉ là cậu bé Han Wang Ho vì thành toàn cho giấc mộng thời niên thiếu của mình mà luôn không ngừng nổ lực. Trên chặng đường trải bước trên hoa hồng em đã đi qua anh biết bàn chân ấy cũng đã thấm đau vì những mũi gai nhọn. Trách nhiệm của em, gánh nặng của em anh không cách nào gánh vác thay. Nhưng nổi đau của em, bi thương của em anh vẫn luôn ở đây cùng em chia sẻ, cùng em vượt qua.

"Wang Ho à, nếu muốn khóc cứ khóc đi nhé. Anh vẫn luôn ở đây."

Han Wang Ho không khóc cậu nằm trong lòng anh cảm nhận từng nhịp đập trái tim anh. Ấm áp vô cùng.

Lee Sang Hyeok là dòng suối ngọt giữa xa mạc khô cằn.

Lee Sang Hyeok là cây cổ thụ giữa hoang mạc trơ trụi.

Lee Sang Hyeok là thần thú Buka nuốt chửng hết thảy ác mộng, bảo vệ giấc mơ trong veo thuở ban sơ của cậu.

Lee Sang Hyeok vẫn luôn ở đó những lúc cậu cần anh nhất. Ngẫm kỹ lại thì cậu có thể kiên trì bước đến hôm nay là bởi vì có anh. Nếu phải đem ra cân đo đong đếm thì những gì cậu làm cho anh vẫn luôn ít hơn một bậc. Nhưng tình yêu cần gì phân rõ trắng đen thế chứ. Chỉ cần nắm chặt không buông là hạnh phúc rồi.

"Wang Ho làm không tốt, nhưng Wang Ho đã cố gắng hết sức rồi không phải sao?"

"Cố gắng hết sức thì có ít gì, người khác cũng không nhìn thấy."

"Nhưng anh nhìn thấy, đồng đội của em nhìn thấy, ban huấn luyện nhìn thấy, fan của em cũng nhìn thấy. Những người quan trọng với em đều nhìn thấy. Tại sao lại không có ai nhìn thấy chứ."

Han Wang Ho im lặng không tiếp lời mặt vẫn vùi sâu vào hõm cổ anh.

"Anh ơi..."

"Ơi..."

.

.

.

"Vì em không thể trở thành nhà vô địch nữa rồi, nên anh nhất định phải thay em dành lấy nó nhé. Nhất định phải giữ nó ở lại lãnh thổ Đại Hàn Dân Quốc."

"Ừ. Nhất định."

"Anh ơi..."

"Ơ..."

.

.

.

"Em muốn ngủ, chúng ta về nhà thôi."

"Ừ. Về nhà anh lại ôm em."

Hoàn.

04.11.2023

----

Đôi lời muốn nói: Giống như tuyển thủ Smeb đã từng nói: ở trong lòng tôi tuyển thủ Peanut cũng là người giỏi nhất. Và tôi tin ở trong lòng Lee Sang Hyeok cậu cũng là người giỏi nhất. Ở Việt Nam xa xôi tôi muốn gửi Lee Sang Hyeok gửi ngàn cái ôm an ủi người bạn đồng niên giỏi giang của mình Han - Peanut - Wang - Ho. Cậu đã vất vả nhiều rồi.

Gửi đến Peanut tôi thương: Dù đêm đen có đến bao nhiêu lần đi nữa. Ngày mai vẫn làm một ngày tươi sáng. Cầu chúc cho cậu tương lai sán lạn một đường nở hoa.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip