Chap 1

Vào một sáng đẹp trời, từng giọt sương long lanh còn ở trên phiến lá nhẹ nhàng rơi xuống, những chú chim thi nhau hót líu lo chào ngày mới, ánh nắng ban mai dịu dàng len lỏi vào căn phòng nhỏ của WangHo, rớt xuống rèm mi còn đang đóng chặt.
Trong lòng còn đang ôm gấu bông cục mầm đáng yêu do tên họ Lee nào đó tặng, WangHo từ từ dụi dụi mắt rồi thức giấc. Bước xuống giường với cái đầu rối tung, trên người còn mặc bộ đồ ngủ in hình cục mầm trắng trắng, chân thì đi đôi dép bông hình con heo màu hồng.
Thật dễ thương hết sức !
Còn đang mơ mơ màng màng, bỗng không biết từ đâu ra một giọng hét làm WangHo tỉnh luôn cả cơn buồn ngủ.
"WangHo à, WangHo ơi...Cậu dậy chưa vậy? Mau mau dậy đi, không thôi sẽ bị trễ học đó" Dưới sân, một đứa con trai cao mét tám đang dùng cái giọng trầm trầm khàn khàn của mình mà gào lên, đã vậy cái đôi mắt to tròn cứ hướng lên ban công ở lầu hai nhìn nhìn.
"Lee SangHyeok, cậu ngậm cái miệng của cậu lại ngay, sáng sớm mà la hét cái gì?!" WangHo sau khi xác định được cái giọng hét kia là của ai thì ngay lập tức lao ra ban công, nhìn xuống dưới chửi rồi lườm cho người kia một cái.
"WangHo, cậu dậy rồi sao?! Tớ còn tưởng cậu vẫn còn nướng chứ?!" Không biết ngại mà còn cười cười khoe răng, cái mặt nham nham nhở nhở nhìn WangHo.
"Nướng cái đầu cậu, khôn hồn thì ngậm miệng lại. Đừng có gào nữa, hàng xóm chửi cho bây giờ, đợi chút rồi tớ xuống." Nói xong liền đi một mạch vào phòng, vươn vai một cái, ngáp thêm một cái nữa, gãi gãi cái đầu rối một cái, dụi mắt thêm một cái nữa mới chịu lết vào phòng tắm vệ sinh cá nhân.
Khoảng mười phút sau thì WangHo đi xuống. Vừa xuống tới nơi, không để SangHyeok mở miệng đã nhanh miệng nói trước "Tớ đã nói bao nhiêu lần rồi, đến thì gọi điện thoại cho tớ, sao cậu cứ thích sáng sớm đứng dưới nhà của người khác mà gào lên như thế?! Lỡ hàng xóm ra chửi cho thì sao?! Đúng là đồ ngốc !"
Cũng chả biết Han WangHo là đang chửi hay là lo lắng cho cái con người kia nữa. Hình như là lo nhiều hơn !
Còn Lee SangHyeok như thằng bại não, nãy giờ cứ nhe răng ra mà cười "Tớ thích gọi như kia hơn, đỡ tốn tiền điện thoại."
Dứt lời lại nhe răng ra cười tiếp, WangHo chỉ biết chán nản ôm đầu bất lực. Tự hỏi sao mình lại có thể làm bạn của tên này lâu như vậy, cũng may mắn là không bị lây bệnh điên từ cậu ta.
"Thôi đủ rồi, mau đi học. Đừng có giở cái bệnh điên của cậu ra cho tớ xem nữa, tớ chán lắm rồi !" WangHo đang định bước đi thì tự nhiên SangHyeok kéo tay cậu lại, còn chưa hiểu chuyện gì thì thấy trên cổ mình xuất hiện một cái khăn quàng.
"Cậu lại quên khăn quàng rồi, trời lạnh như vậy mà sao không mặc ấm một chút. Lỡ bị cảm thì sao?!" SangHyeok vừa đeo khăn quàng cho WangHo vừa nói, còn lôi ra được một đôi găng tay màu xám rất đẹp, cầm tay WangHo lên rồi đeo vô cho cậu. Xong xuôi thì nở nụ cười.
"Xong rồi đó, như vậy WangHo sẽ không bị lạnh nữa !" Má WangHo hơi ửng đỏ, bối rối ngước mắt lên nhìn SangHyeok.
"Mấy...mấy cái này ở đâu ra vậy? Sao cậu lại có sẵn trong cặp như thế? À vậy còn cậu thì sao?! Cậu sẽ bị lạnh đó." Cậu đang định gỡ khăn quàng ra để trả lại cho SangHyeok thì có một bàn tay giữ tay cậu lại.
"Tại vì đoán chắc là cậu sẽ không giữ ấm đầy đủ nên tớ mang đi phòng ngừa đó, trời lạnh lắm nên cậu đừng gỡ ra. Tớ không lạnh đâu, cậu đừng lo. Chúng ta đi học thôi, không sẽ trễ đấy !" Trả lời xong liền kéo tay WangHo đi, không cho cậu cơ hội nói một từ nào.
Được SangHyeok cầm tay kéo đi, trong lòng WangHo không tránh khỏi cái cảm giác ấm áp, dù cách một lớp găng tay nhưng cậu vẫn cảm nhận được bàn tay của SangHyeok thật ấm, thật to, khiến cho cậu có một cảm giác an toàn
Bất giác trên môi vẽ lên một nụ cười, tay cũng tự giác siết chặt tay SangHyeok hơn. Chúng ta cứ mãi mãi như vậy thì thật tốt !
...
Vừa vặn đến lớp thì chuông reo, hai người vào chỗ ngồi, bất ngờ SangHyeok đưa cho cậu một hộp sữa rồi hối cậu uống nhanh lên không thì thầy giáo vào. Cậu cũng theo lời hối của SangHyeok mà uống thật nhanh, uống xong cũng vừa đúng lúc thầy giáo vào lớp.
SangHyeok quay sang nhìn cậu cười, giống như muốn nói rằng " Như vậy cậu sẽ không bị đói "
Lòng của WangHo lại ấm áp nữa rồi !
.
.
.

Cuối cùng cũng học xong, WangHo đang thu dọn sách vở thì SangHyeok lấy ghế ngồi đối diện với cậu, cười hì hì nói "WangHo, mai là chủ nhật đó, mai chúng ta đi chơi đi."
WangHo nghe SangHyeok nói thì ngẩng đầu lên, đập vào mắt là cái khuôn mặt cún con quen thuộc của ai kia, nhịn cười không được.
"SangHyeok, mau dẹp cái mặt cún con của cậu đi. Đi thì đi nhưng tớ có điều kiện." Mặt lừa tình.
"Được được, điều kiện gì cậu nói, chỉ cần cậu chịu đi là được." Bất chấp gật đầu.
"Cậu chi hết !" WangHo tỉnh bơ phán một câu ngắn gọn, mà cái tên kia có vẻ không ngạc nhiên gì lắm, cứ như cái máy mà gật đầu lia lịa.
Đúng là dễ dụ hết sức !
Còn dại trai nữa chứ !
Thu dọn sách vở xong, hai đứa ra về, sân trường vắng vẻ vì học sinh đã ra về gần hết. Nhưng trên sân trường lại có hai con người đang đuổi bắt nhau nhìn rất vui vẻ, người con trai thấp hơn đang cố gắng dùng đôi chân ngắn của mình để đuổi theo một tên con trai cao kều.
"Lee SangHyeok, cậu mau đứng lại cho tớ. Dám nói tớ là heo lùn sao?! Tớ mà bắt được cậu thì cậu chết chắc đó. Lee SangHyeok, mau đứng lại !" WangHo hét.
"Tớ chỉ nói sự thật thôi mà, WangHo vừa mập vừa lùn, nhìn đáng yêu lắm a~" SangHyeok không sợ chết đáp lời.
Cứ như vậy, một đứa thì hét lên đòi đứa kia đứng lại, còn một đứa thì lâu lâu quay đầu lại nói nói gì đó làm đứa đằng sau như sắp bùng nổ đến nơi.
Sân trường nhờ có hai đứa mà tưng bừng như mở tiệc.
...
Rượt nhau cho đã, WangHo giờ như người sắp tắt thở ! Đồ Chó Bự đáng ghét ! Han WangHo hận đứa nào chân dài như tên Lee SangHyeok !
Nhưng nhờ vậy mà WangHo được tên kia mua trà sữa và bánh gạo cho, xem ra Lee SangHyeok còn biết điều, không thì mai đừng hòng WangHo đi chơi cùng !
Trời cũng đã tối, SangHyeok đưa WangHo về nhà thì còn cố ở lại lải nhải dài dòng "WangHo à, mai đừng quên nha ! Mai đừng có nướng nha ! Mai cậu mà không đi là tớ khóc đó ! Wang..."
"Im miệng và đi về đi, tớ sắp điếc rồi. Không ngờ cậu lại nói nhiều như vậy, nói hơn mười lần rồi đấy. Tớ đâu phải ngốc mà nghe không hiểu !" WangHo bất lực nhìn tên điên trước mắt.
WangHo thật sự không còn gì để nói với tên mét tám này, cao to như vậy mà cứ như con nít. Mỗi lần đi chơi với nhau là y như rằng, Lee SangHyeok sẽ lải nhải, nhắc đi nhắc lại cho đến khi cậu nổi điên và đánh cho một trận thì mới chịu im.
"Vậy tớ về, cậu ngủ ngon !" SangHyeok rút kinh nghiệm từ những lần trước, ngoan ngoãn xách cặp đi về.
...
WangHo đi vào nhà, tắm rửa xong rồi chui vào ổ chăn, lấy gấu bông cục mầm ôm vào lòng. Đang chuẩn bị nhắm mắt thì điện thoại có tin nhắn, không cần xem thì cũng biết là tên điên kia rồi.
~ WangHo à, cậu nhớ nha, nhớ nha. Mai chúng ta đi chơi đó ~
~ Đừng quên nha ! Mai chúng ta đi chơi đó ~
~ Mai tớ sẽ qua nhà cậu sớm đấy ! Cậu không được ngủ nướng đâu ! ~
Bực mình ! WangHo lấy điện thoại, ngay lập tức gọi cho cái tên đang không được bình thường kia "Cậu mà còn nhắn thêm một cái tin nhắn nào nữa thì mai dẹp hết !"
Nói xong liền cúp máy, không cần biết bên kia có nghe được hay không. Để điện thoại lên đầu giường, Han Wangho chính thức đi ngủ !
Quả thật tin nhắn không đến nữa, Lee SangHyeok thực biết nghe lời !
Ở hai ngôi nhà khác nhau, có hai con người -đang dần dần chìm vào giấc ngủ, trên môi còn vẽ lên một nụ cười...
--------------------- End Chap 1 -----------------Hello mọi người, tui - Mun - trở lại rồi đây, mong mọi người sẽ ủng hộ bộ chuyển ver này nha. Cảm ơn rất nhiều a~❤️

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip