20th
Jennie kết thúc bài hát trong khi vẫn nở nụ cười mà Chaeyoung chưa bao giờ được thấy. Cô ấy đặt cây đàn sang một bên, và đứng dậy, trước khi bước xuống sân khấu trung tâm. Tiếng la hét của các sinh viên gần như chói tai hơn, nhưng Chaeyoung dường như không để ý đến bọn họ khi Jennie bắt đầu đi về phía cô trong khi vẫn khóa chặt ánh mắt với cô.
"Cô ấy đang làm gì-"
Suy nghĩ của cô bị gạt bỏ khi Jennie đứng trước mặt cô, trông vẫn xinh đẹp như mọi khi và nắm tay cô. Cô định phản đối, nhưng cô gái tóc nâu nhẹ nhàng kéo cô theo, và họ chạy ra khỏi khung cảnh đó.
Nói Chaeyoung bối rối là nói quá. Cô như lạc đi mất rồi. Và điều đó thể hiện rất rõ trên khuôn mặt cô khi họ đến khu vực đậu xe.
"Gì vậy?" cô hỏi cô gái tóc nâu đang hơi thở hổn hển vì chạy.
"Cô không muốn bị vây bởi những sinh viên đó đâu, phải không?"
Jennie thản nhiên lau mồ hôi trên trán và tô điểm lại bằng một nụ cười đó.
Chaeyoung thề rằng nụ cười đó làm não cô tạm dừng hoạt động luôn.
"Ừ, nhưng ý tôi là... cô làm gì... ở đó... cô đã nhắn tin cho tôi nói rằng cô có cái gì đó muốn cho tôi xem... sau đó cô hát... bài hát đó..." cô lắp bắp như một chú cún con đi lạc vậy, "Đó là gì?"
Cô gái tóc nâu nhét tay vào túi áo khoác và đảo mắt sang chỗ khác, "Tôi cũng không biết."
"Gì?"
"Thực lòng tôi cũng không biết mình đã làm cái gì trong những ngày qua", Jennie thì thào nói, nhưng Chaeyoung đã nghe rõ cả.
"Tôi không hiểu", cô nói lại, thậm chí còn nhỏ hơn.
Jennie đưa mắt nhìn lại cô gái tóc vàng cao lớn, "Tôi hát bài đó là cho cô."
Chaeyoung lại cảm nhận được sự ấm áp quen thuộc trên má mình, và cô lắp bắp được một tiếng nhỏ "Tại sao?"
"Bởi vì, cô là... Chaeyoung."
Jennie thất thần với chính mình vì câu trả lời vô cùng ngớ ngẩn đó.
"Jennie Kim, cô có chắc là làm cho tôi dễ hiểu hơn không", cô gái tóc vàng đáp lại với vẻ mỉa mai.
"Nhưng đó thực sự là lý do mà. Bởi vì cô là cô. Và tôi không biết cô đã làm gì với tôi, nhưng tôi muốn hoạt động âm nhạc một lần nữa... vì cô."
Sau đó là sự im lặng, và họ chỉ đứng đó ở giữa khu vực đậu xe, nhìn chằm chằm vào nhau.
"Tôi chỉ... nghĩ lại những gì cô đã nói với tôi khi ở bên bờ biển", Jennie là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng, "Và tôi đã xem xét lại một số điều."
"Nhưng, cô... đã sẵn sàng chưa?" Chaeyoung hỏi với giọng quan tâm nhẹ nhàng.
"Tôi phải làm", cô gái tóc nâu bắt đầu, "Cô đã nói với tôi sau khi tôi ngã, sau khi tôi khóc, và sau khi nguyền rủa cuộc đời vì sự bất công... Tôi đã học cách đứng dậy và đối mặt với thế giới một lần nữa."
Chaeyoung gật đầu, và một nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi cô.
"Vì vậy, tôi sẽ cố gắng, Chaeyoung", Jennie tiếp tục, "Sau cùng, tôi đã chạy trốn suốt 5 năm qua. Nếu tôi không ngừng chạy trốn ngay bây giờ, thì tôi sẽ chạy trốn suốt phần còn lại của cuộc đời mình."
Chaeyoung không thể tin rằng cô đang nghe tất cả những điều này từ cô gái này. Cô cảm thấy ấm áp từ trong trái tim mình và cô không biết tại sao cô cảm thấy muốn khóc. Có lẽ vì cô tự hào về Jennie. Bởi vì đã bắt đầu lại. Và có lẽ vì một trong những lý do của sự thay đổi này là cô.
"Tôi tự hào về cô", cô cố gắng nói trong khi kìm nước mắt.
Jennie cười khúc khích, "Sao cô lại trông như sắp khóc vậy?"
"Xin lỗi, tôi chỉ là... thực sự thì chỉ là cảm động quá thôi."
"Dễ thương thật."
Cả hai đều nở một nụ cười lưu luyến, trước khi cô gái tóc nâu quay lưng lại và bắt đầu chạy nhanh về phía chiếc xe tay ga màu hồng của Chaeyoung.
"Người cuối cùng ra xe sẽ đi bộ về nhà!"
"Tôi- cái gì?!"
Chaeyoung vẫn đứng chết trân trên đất nhìn Jennie nhảy lên chiếc xe tay ga của mình như một đứa trẻ, trước khi dừng lại và quay lại nhìn cô theo nhận thức. Chaeyoung chỉ có thể lắc lư cái chìa khóa trong không khí.
"Cô thực sự nghĩ rằng cô có thể lái xe mà không có cái này sao?"
Hai cô gái bật cười vì sự thích thú của riêng mình.
"Đến đây nổ máy đi chứ. Tôi sẽ đưa cô về."
"Tôi có một câu hỏi trước đã," Chaeyoung đột nhiên hỏi, khiến trán cô gái kia nhăn lại.
"Gì?"
"Tại sao lại là bài hát đó?"
"Gì?"
"Trong số tất cả các bài hát cô có thể chọn để hát, tại sao lại là bài hát đó?"
Jennie cong môi cười nhếch mép trước khi trả lời, "Bởi vì… em tựa như tách cà phê ấm mà chị cần vào mỗi buổi sớm mai."
"Đồ lừa đảo??"
"Em là ánh dương rực rỡ sau cơn mưa dữ dội", Jennie tiếp tục, rõ ràng đây là trích dẫn lời bài hát.
"Jennie Kim-"
"Nếu cuộc đời tôi là một bộ phim", Jennie nhìn cô với tất cả sự nghiêm túc, "Chaeyoung... cô là người chiếm giữ phần đẹp đẽ nhất."
Và vết ửng hồng hiện lên trên má khiến cô hối hận khi hỏi câu hỏi đó.
~•~
Chaeyoung thức dậy sớm hơn bình thường vào sáng thứ bảy vì họ phải có mặt tại địa điểm trước 7 giờ sáng. Người hướng dẫn trại của họ đã nói rõ những điều nghiêm ngặt trong việc tham gia để họ có thể tuân thời gian biểu của ngày hôm nay. Thật tốt là mọi thứ của Chaeyoung đã được đóng gói từ hôm qua nên cô rất dễ chuẩn bị.
"Chaeyoung-ah, xe của con đến rồi này!" cô nghe thấy tiếng mẹ gọi từ phòng khách.
Xe. Đúng vậy. Một cô gái tóc nâu nhỏ nhắn nào đó đã liên tục làm phiền cô, đòi cho cô đi nhờ vào hôm nay. Cô đã không đếm được bao nhiêu lần cô nói rằng cô sẽ đi xe lửa, nhưng cô gái cứng đầu kia không thể tin được nói rằng cô có thể đến muộn mất, vì vậy cô ấy đã đến để chở cô đi.
Chaeyoung tết tóc xong và kiểm tra lại đồ đạc của mình lần cuối trước khi cẩn thận đeo chiếc ba lô cắm trại nặng nề của mình lên.
Jennie đã đứng ngay trước cửa nhà họ khi cô bước ra khỏi phòng. Cô gái như bị kéo ra khỏi một cuộc đánh giá tồi tệ qua khuôn mặt gần như mộc mạc, và đôi má hơi sưng. Chaeyoung gần như phát hoảng vì cô gái tóc nâu kia mặc áo khoác đen có thể là gấp ba lần kích thước của cô ấy.
"Buổi sáng tốt lành nhé, Cô nàng-không-phải-buổi-sáng", cô trêu chọc, nhận được một cái cau có vui vẻ từ cô gái kia, "Chúng ta đi bây giờ chứ?"
Cô gái tóc nâu gật đầu, và Chaeyoung chào tạm biệt mẹ mình, trước khi họ đi ra khỏi nhà họ Park. Jennie đã giúp cô đặt ba lô của mình vào bên trong chiếc xe Mercedes mui trần của cô gái, và đó là khi cô nhận thấy họ chỉ đi một mình.
"Jisoo và Lisa đâu?" cô hỏi cô gái tóc nâu sau khi cô gái ấy đóng hòm xe lại.
"Họ đang cố gắng năng động hơn và lái xe tới địa điểm trước rồi. Tôi thậm chí không biết họ lấy đâu ra năng lượng như thế", Jennie tặc lưỡi tinh nghịch.
"Và cô lái đi đâu?" cô hỏi lại, hơi hoảng sợ.
"Lái đến khu cắm trại một mình, Chaeng. Vì vậy, tôi đã cho họ một ngày nghỉ." Jennie nhếch mép tự hào, "Hôm nay tôi sẽ lái xe."
Chaeyoung nuốt cục nghẹn vô hình trong cổ họng mình xuống, không phải vì họ sẽ ở một mình trong chiếc xe đó hơn một giờ. Cô không biết tại sao mình đột nhiên lo lắng. Nó chỉ là một chuyến đi bằng ô tô thôi mà. Geez, Chaeng.
"Cô đang sợ tôi lái xe đấy à? Tôi có bằng lái rồi đấy, đừng có lo."
Cô định thần lại và nhận ra Jennie đang giữ cửa cho mình.
"Và, không không. Cái này khá mới, cô biết đấy."
"Đừng nói với tôi là cô nhớ quản gia Jung rồi nha?"
"Gì?!" Chaeyoung nhăn mũi khi nhắc đến tên quản gia nhiều chuyện đó.
"Đùa thôi! Bây giờ, cô làm ơn lên xe đi chứ? Gangwon-do cần một tiếng rưỡi lái xe đấy, cô biết mà."
Chaeyoung gật đầu, và ngập ngừng ngồi vào ghế phụ lái. Jennie đóng cửa cẩn thận trước khi ngồi vào ghế lái. Vài phút sau và họ đã có mặt trên đường.
Sự im lặng bao trùm cả hai, và Chaeyoung không biết tại sao mình lại cảm thấy khó xử thế này. Nó không giống như họ chưa bao giờ đi chơi một mình trước đây.
"Ừm... cô ăn sáng chưa?" cô thử phá vỡ tản băng.
Jennie liếc nhìn cô và lắc đầu, trước khi quay lại con đường, "Vẫn chưa. Còn cô?"
"Tôi cũng chưa, nhưng..." Chaeyoung thò tay vào trong chiếc ba lô nhỏ và lấy ra một hộp bento, "Tôi có mang bánh bao theo nè."
Khuôn mặt của Jennie bừng sáng lên trông thấy, và Chaeyoung khẽ cười khúc khích.
"Cô rất thích bánh bao của chúng tôi phải không?" cô trêu chọc.
"Chúng là những chiếc bánh bao ngon nhất mà tôi từng ăn từ trước đến nay ấy", cô gái tóc nâu thừa nhận.
"Há! Đó là Bánh bao Chaengmunk đấy!"
"Chaengmunk?"
"Hừm, nó được đặt theo tên tôi. Vì mọi người hay nói tôi trông như một con sóc chuột vậy", cô giải thích trước khi nổi phồng hai má lên.
Jennie hơi ngẩng đầu lên để nhìn cô, và cảm thấy tim mình loạn nhịp, "Dễ thương quá đi mất."
"Cô cũng có cái má bánh bao của riêng mình đấy, " Chaeyoung nói và chỉ vào mặt cô gái.
"Nhìn cái má phúng phính này này. Trông nó không giống cái bánh bao à?"
"Tôi- má tôi không có phúng phính!"
"Cô thực sự cố gắng cho tôi thấy sự rung động bá đạo đó đấy khi má của cô thực sự phúng phính?" cô trêu chọc nhiều hơn, và cắn một miếng bánh bao.
"Cái gì-"
"Cô biết không? Tôi không nên cho cô thêm cái bánh bao nào nữa vì cô sẽ ăn thịt đồng loại luôn đấy."
"Tôi thề có chúa đấy, Park Chaeyoung-"
Chaeyoung bật ra một nụ cười chân thành, và Jennie không thể không cười với cô gái trong khi lắc đầu.
"Thế còn cô cho tôi mấy cái bánh bao đó hay sao đây?" Jennie nói.
"Ồ, đây", cô trả lời và nâng hộp bento về phía cô gái tóc nâu.
"Uh, tay tôi đang cầm vô lăng mà, Chaeng", Jennie tuyên bố rõ ràng, "Cô sẽ phải đúc cho tôi ăn chứ."
"Gì cơ??" cô đảo mắt, và sự hoảng loạn của cô lại quay trở lại.
"Tôi không thể dùng tay được."
"Cô có thể lái xe bằng một tay mà!"
"Tuy nhiên, điều đó rất nguy hiểm đấy. Tôi không mạo hiểm thế đâu", Jennie làm vẻ mặt phụng phịu, "Và tôi cũng chưa ăn sáng nữa đấy. Đói quá đi mất."
Bây giờ, làm sao Chaeyoung có thể nói không với điều này đây?
"Đ- Được rồi... đây này", cô lấy một miếng bằng đũa, và với bàn tay hơi run, cô đưa nó lên miệng của cô gái tóc nâu.
"Cảm ơn", Jennie nói giữa cái nhai và mỉm cười với cô.
"Lại có cảm giác đó", Chaeyoung nghĩ. Cô không thể xác định được đó là gì, nhưng chắc chắn có thứ gì đó trong bụng cô cứ quay cuồng, khiến cô cảm thấy lo lắng hay gì đó.
"Chaeng, cô có muốn uống cà phê không? Có một trạm dừng chân ở gần đây," Jennie đột nhiên hỏi, khiến cô thoát khỏi suy nghĩ.
'Cà phê. Quá đúng. Như thể điều đó sẽ làm cho cái bụng quái đản này tốt hơn chút.'
"Ừm, chắc rồi."
Và thế là họ uống một chút cà phê dọc theo vùng ngoại ô của thành phố, và vài phút sau, họ đã say sưa nghe các bài hát của Taylor Swift trong khi thỉnh thoảng lại trao đổi với nhau những lời trêu chọc.
Gangwon-do vẫn còn một giờ nữa, và Chaeyoung không biết mình có thể chịu đựng được cảm giác đó trong bụng mình bao lâu mỗi khi Jennie cười với cô, hoặc bất cứ khi nào Jennie chỉ cần dùng tay vuốt lại cái mái tóc.
Thiết nghĩ, một điều chắc chắn.
Park Chaeyoung tiêu đời rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip