47th

Họ nói Năm mới là sự khởi đầu mới. Nó giống như một thiết lập lại, nhưng không thực sự như thế. Giống như, đó là một cơ hội để sửa chữa những sai lầm đã mắc phải trong năm qua. Một cơ hội được trao để hồi tưởng lại tất cả những điều hối tiếc, những gì xảy ra nếu có, và có thể được đền bù. Để trở thành một phiên bản tốt hơn của năm cũ trước đây của bạn và có thể viết một chương hay hơn nữa cho câu chuyện của bạn.
 
Họ nói Năm mới mở ra những cơ hội, cơ hội và có thể là tình yêu?
 
Lisa không chắc. Cô chỉ biết rằng khoảnh khắc cô hạ cánh xuống sân bay, trở về quê hương, và cảm giác nhói lên trong đầu sau nhiều giờ bay dài... cô biết mình vẫn chưa thể nghỉ ngơi được.
 
Nó đã thực sự được một tháng? Bây giờ cô mới bắt đầu nhận ra rằng cô đã trở lại, rằng cô đã thực sự dành một khoảng thời gian ở New Zealand. Hai kỳ nghỉ kỳ lạ mà cô đã trải qua ở đó một mình, tất cả chỉ vì một thông tin sai lệch nào đó.
 
Chị ta đang đùa ai thế chứ? Nó không chỉ là một thông tin sai lệch. Đó hoàn toàn là sự thiếu trao đổi.
 
Cô lại cảm thấy thái dương đau nhói và bắt đầu di chuyển chân. Cô chưa thể nghỉ ngơi. Cô cần nói chuyện với cô ấy. Vì nếu cô không làm vậy, điều đó trong đầu cô sẽ không ngừng đập liên hồi.
 
Vì vậy, Lisa đã lái xe thẳng đến Le Manoir. Nơi đã là ngôi nhà thứ hai của cô từ khá lâu rồi. Cô biết cô ấy đang ở đó. Cô biết cô ấy đã trở về rồi.
 
"Quý cô Lisa! Ừm...", lễ tân bắt đầu chào hỏi, "Cô ấy đã chỉ thị chúng tôi không cho cô vào..."
 
"Tại sao, xin chào", cô cúi xuống quầy đá granit, "Cô ấy có ở đây không?"
 
"Uh, Quý cô Lisa, tôi xin lỗi, nhưng chúng tôi thực sự không thể cho cô vào," cô lễ tân loay hoay kéo gấu áo đồng phục của mình.
 
"Tôi là đang xin phép sao?", Lisa nháy mắt với cô gái trước khi thản nhiên đi về phía thang máy.
 
"Tôi- Quý cô Lisa!"
 
Dù sao thì họ cũng cho cô vào. Lisa chỉ biết lắc đầu cười một mình. Cô nên nghiêm túc sa thải những người này nếu họ không thể làm theo một chỉ dẫn đơn giản này. Tuy nhiên, lợi ích của Lisa rất nhiều.
 
Thang máy dừng lại với tiếng 'ding', cô bước ra tầng rộng rãi của căn hộ sang trọng. Không khó để tìm kiếm cô gái. Lisa luôn biết phải tìm cô ấy ở đâu.
 
Vì vậy, cô bước thẳng đến căn phòng ở góc bên phải. Không thèm gõ cửa, cô đẩy cửa bước vào và cô đã đúng. Cô ấy thực sự ở đó trong phòng trò chơi của mình.
 
Cô gái đứng dậy khỏi ghế, giật mình vì sự hiện diện của cô, cô ấy đánh rơi luôn cả bộ điều khiển trò chơi xuống sàn.
 
"Làm sao- em vào đây được ??", Jisoo thốt lên khi nhìn thấy bóng dáng của cô.
 
"Họ cho em vào?", Lisa đóng cửa lại trước khi bước lại gần cô gái.
 
"Những kẻ vô dụng- Chị đã nói với họ là không cho phép em vào rồi mà!", Cô gái thấp hơn lùi lại một cách thận trọng.
 
"Ồ, họ đã làm rồi. Chị có thể làm gì với nó đây?"
 
"Im đi, Lisa! Sao em còn ở đây??"
 
"Tại sao em lại không thể ở đây chứ?"
 
"Cút ngay!"
 
Lisa bước đến gần hơn với một nụ cười nhếch mép ngu ngốc, "Chị nhuộm tóc màu nâu rồi à?"
 
Cô dành thời gian để đánh giá màu tóc mới của cô gái trước khi tiếp tục, "Trông nó rất hợp với chị đấy."
 
Và nụ cười nhếch mép của cô lớn dần khi nhận ra vết ửng hồng nhỏ trên má Jisoo.
 
"Chị đã nói là cút ra ngoài!", Cô gái thấp bé hơn lặp lại, lùi thêm một bước nữa cho đến khi lưng chạm vào tường.
 
Chết tiệt.
 
"Tại sao chị lại giận em như vậy? Em còn không biết mình đã làm gì nữa?"
 
"Chị chỉ không muốn em ở đây. Chị không muốn nhìn thấy khuôn mặt của em. Em làm phiền chị đấy", Jisoo trả lời trong khi chỉ tay về phía cô.
 
"Nhưng em đã làm gì đâu?? Chỉ một tháng trước, chúng ta đang chơi gôn cùng nhau, sau đó chị nói điều gì đó và trước khi em có thể phản ứng, chị đã rời khỏi đó mất tiêu và bỏ lại em", cô gái cao hơn đặt tay lên bên eo của mình.
 
"Câm miệng đi!! Chị không muốn nghe!"
 
"Chị còn không cho em trả lời? Chị không chịu nghe em nói gì cả."
 
"Chị đã nói là im đi-"
 
"Rồi ngày hôm sau, em phát hiện chị đã bay đến tận Amsterdam mà không báo cho em một lời."
 
"Em cũng đã bay đến New Zealand mà!"
 
"Bởi vì chị đã rời đi trước! Và chị đã để lại cho em sự thất vọng," Lisa cao giọng một chút, cảm thấy căng thẳng đang dần lên trong thần kinh của mình.
 
"Chỉ cần quên chị đã từng nói bất cứ điều gì," Jisoo khoanh tay, "Quên nó đã xảy ra đi."
 
"Cho đến khi nào thì chị định bỏ trốn sao, Chu?"
 
"Cho đến khi chị có thể. Bởi vì chị quá bận rộn để giải quyết cái chuyện khốn nạn này."
 
"Hay là chị quá hèn nhát khi phải đối mặt với chuyện này?"
 
"Gì??"
 
"Chị là một kẻ hèn nhát, Jisoo", Lisa nhấn mạnh, nhìn chăm chú vào mắt cô gái kia, "Chị tỏ ra tự tin khi nói về những vết nhơ của mình, nhưng khi nói về cảm xúc thực sự của mình... chị chỉ là một kẻ hèn nhát đơn thuần thôi."
 
"Sao em dám-"
 
"Đừng nói nhảm nhí nữa, Kim Jisoo. Ít ra thì em cũng xứng đáng nhận được một câu trả lời đàng hoàng từ chị."
 
Jisoo nhìn chằm chằm vào đôi mắt của cô bé và tất cả những gì cô có thể thấy là bất lực, đau đớn, thất vọng đang dồn nén. Cô không biết mình đã gây ra cho cô gái nhiều thế này. Điều cuối cùng cô đã muốn làm là làm tổn thương cô.
 
Nhưng cô đoán là Lisa đã đúng. Cô thực sự là một kẻ hèn nhát. Một kẻ hèn nhát không biết gì ngoài việc trốn chạy khỏi mọi thứ.
 
"Chị không muốn nghe những gì em nói nữa. Chị không muốn biết", Jisoo trả lời, hướng mắt khỏi cô gái.
 
"Chị sợ những gì em sẽ phải nói," Lisa sửa lại, "Chị sợ phải biết."
 
"Điều gì có thể thay đổi nếu chị ở lại? Điều gì có thể xảy ra nếu chị chọn lắng nghe em nói?", Cô gái lớn hơn hỏi cô, "Lisa, em có thấy không? Chị đã phá vỡ tình bạn của chúng ta vì cú vấp ngã ngu ngốc đó của cái lưỡi này."
 
"Không. Chị đang phá vỡ tình bạn của chúng ta bằng cách chọn chạy trốn", Lisa dựa tay vào tường, ngay trên đầu cô gái lớn tuổi, "Chị có thể nói với em rằng chị sợ. Và em có thể đảm bảo với chị điều đó không có gì phải sợ cả."
 
"Nó không dễ dàng như vậy, em biết không? Không phải ngày nào em cũng bước đến gặp người bạn thân 15 năm của mình và thú nhận rằng em đã yêu cô ấy mãi mãi được", Jisoo nắm chặt tay, ánh mắt nhượng bộ đôi chút, "Bây giờ thì nói với chị rằng không có gì phải sợ nữa đi."
 
"Chúng ta có thể nói chuyện với nhau mà."
 
"Hãy tha thứ cho chị đi với số tiền có thể có của em à, Lisa."
 
"Chị biết điều gì làm em thất vọng nhất không?"
 
Jisoo từ chối trả lời, vì vậy cô bé tiếp tục.
 
"Cả tháng chết tiệt ở New Zealand, em không thể ngừng nghĩ về những gì chị nói", Lisa nói, "Em không thể ngừng nghĩ về chị, và cho đến giờ nó vẫn khiến đầu em đau hết cả lên đây này."
 
"Lisa..."
 
"Một tháng tra tấn với em có đủ chưa, Chu?"
 
"N-Nhưng... em không thích chị... vậy..."
 
"Đừng nói cho em biết cảm giác đấy."
 
Lisa nhắm mắt lại một lúc để bình tĩnh lại, trước khi nhìn lên ánh mắt của Jisoo.
 
"Thật sự rất cô đơn khi không có chị đấy", cô gái cao hơn thú nhận.
 
"Đừng hy vọng ở chị," Jisoo cố gắng đẩy cô ra.
 
Nhưng Lisa chỉ kéo chị lại, "Hãy thử đi, Chu."
 
"Chị- cái gì..."
 
"Chị. Em. Chúng ta", cô trả lời với một giọng nhẹ nhàng hơn lần nữa, "Chúng ta hãy thử đi."
 
Jisoo chớp mắt nhanh, tim đập quá nhanh, cô thề rằng nó sẽ nhảy ra khỏi lồng ngực mất.
 
"Em không biết mình đang nói gì đâu, Lisa."
 
"Ồ, tin em đi, em có đấy."
 
Jisoo định trả lời, nhưng tất cả những lời nói của cô đều mắc kẹt lại khi Lisa kéo cổ cô và hôn môi họ vào nhau.
 
Ôi thật là một cách tuyệt vời để bắt đầu năm mới.

~•~

Chaeyoung cảm thấy kỳ nghỉ này của cô quá ngắn khi cô phải quay lại bên trong mấy bức tường của Crossford. Họ còn một học kỳ nữa sẽ kết thúc cho năm học này, và cô cảm thấy nó cũng sẽ trôi qua nhanh như cách mà học kỳ đầu tiên đã trôi qua vậy.
 
Ít nhất cô sẽ có nhiều cảm hứng hơn để vượt qua học kỳ này ngay bây giờ.
 
"Chị có một buổi chụp ảnh với Calvin Klein, cưng à. Chị không thể đưa em về nhà rồi", Jennie bĩu môi trong khi bám vào tay bạn gái mình khi họ đi dọc hành lang.
 
"Ngớ ngẩn. Việc cho em một chiếc xe hơi và một tài xế riêng có mục đích gì nếu chị chỉ đưa em về nhà hàng ngày thế này chứ?", Chaeyoung cười khúc khích trước khi vò đầu bức tóc của cô gái.
 
"Em không thích khi chị đón em và đưa em về nhà sao?", Cô gái tóc nâu buông cánh tay, chu môi lên đầy vẻ nũng nịu.
 
"Em- tất nhiên là em thích nó?"
 
"Không, em không có!"
 
"Em-"
 
Chaeyoung bật ra một khuôn mặt cười. Cô thề rằng bạn gái của cô là người dễ thương nhất.
 
Jennie bĩu môi "Đến đây đi cưng à", cô kéo cô gái lại, "Mai em đón chị rồi chúng ta cùng nhau ăn sáng thì sao nào?"
 
Jennie dừng lại để suy nghĩ, trước khi từ từ cong môi lên cười, "Được đấy, nghe có vẻ là một kế hoạch hay nhỉ."
 
"Tuyệt. Bây giờ, hãy vào lịch trình của chị và nhắn tin cho em sau nhé, được không?"
 
Cô gái tóc nâu gật đầu, "Hừm. Chị nghĩ chị sẽ làm xong trước 7 giờ tối đấy."
 
"Được rồi. Hãy nhắn tin cho em khi chị về đến nhà nhé."
 
Jennie biểu cảm trên khuôn mặt rất mềm mại trước khi ôm Chaeyoung, "Nhưng chị đã thế rồi còn đâu."
 
"Ý- em là ...", cô gái tóc vàng cắn môi, bối rối, "Ý em là, nhà... như là, chị biết đấy, ngôi nhà, có mái nhà... và cánh cửa..."
 
Cô gái thấp hơn kéo lại với một nụ cười đáng yêu. Và Chaeyoung chưa bao giờ nghĩ rằng có thể yêu cô gái này sâu đậm hơn nữa.
 
"Ồ, khoan đã, chị nghĩ chị quên điện thoại ở phòng nghỉ mất rồi", Jennie chợt nhớ ra.
 
"Đi lấy nó thôi?"
 
Jennie gật đầu và họ nhanh chóng quay trở lại phòng khách riêng của Blackpink.
 
"Em vào trong lấy cho chị. Chờ ở đây đi", Chaeyoung nói trước khi đẩy cửa bước vào trong.
 
Chưa đầy mười giây mà cô đã giật mình bước ra và đóng sầm cánh cửa sau lưng, khuôn mặt tái nhợt như thể vừa nhìn thấy ma vậy.
 
"Sao thế? Có gì trong đó à?", Jennie lo lắng hỏi.
 
"L-Lisa... và... Jisoo", Chaeyoung lắp bắp.
 
"Sao? Chuyện gì xảy ra?"
 
Chaeyoung nuốt một nghẹn vô hình trong cổ họng trước khi thốt lên, "T-Tại sao họ lại... làm ra chuyện đó chứ??"

~•~

"Được rồi, lên tiếng đi chứ!", Jennie dựa lưng vào chiếc ghế dài trong phòng khách riêng của họ, khoanh tay trước ngực, "Em đã dời lịch chụp ảnh của mình cho việc này đấy, vì vậy tốt hơn là hai người nên lên tiếng."
 
Hai thủ phạm ngồi đối diện cô, cả hai đều không thể nhìn thẳng vào mắt cô. Chaeyoung đang ngồi bên cạnh Jennie gần như đã tan ra mất rồi, vẫn còn bị trầm cảm sau những gì mình chứng kiến.
 
"Uh, Nini-"
 
"Chị thực sự hiểu ra sao??", cô gái tóc nâu hỏi với giọng hơi cao.
 
"Đó không phải nh-"
 
"Chaengie của em đã nhìn thấy chị kia mà! Em ấy sẽ không nói dối!", Jennie nói thêm.
 
"Làm sao chúng ta lên tiếng nếu em cứ tiếp tục ngắt lời chúng ta chứ??", Jisoo trả đũa, trước khi xoa bóp thái dương của mình một cách chầm chậm, "Dù sao thì, những gì Rosie thấy là thật."
 
"Vì vậy, chị đã thực sự làm ra nó sao??" Hai cô gái trong câu hỏi gật đầu cùng lúc.
 
"Và vì lý do gì?? Ý em là...", đôi mắt của cô gái tóc nâu nhìn khắp nơi, "Tại sao và như thế nào??"
 
Lisa liếc nhìn Jisoo, và cô gái lớn hơn quay lại nhìn, trong khi Chaeyoung nhìn chằm chằm vào hư vô có lẽ đang đặt câu hỏi về cuộc sống này.
 
"Chà, chúng ta đại loại là... ừm," Lisa cố giải thích.
 
"Hai người ở cùng nhau à??", Jennie sốt ruột hỏi lại.
 
"Không."
 
Jisoo là người trả lời mà không cần suy nghĩ kỹ và với một khuôn mặt thẳng thắn.
 
"Vậy thì đó là gì?? Chị là gì ?? Bạn tình sao??"
 
Lisa gần như bật cười vì điều đó, nhưng cố gắng ngăn bản thân lại, "Không không. Không phải như vậy... hãy cứ nói rằng... mọi thứ hơi... phức tạp chút?"
 
"Phức tạp?? Chờ đã, chuyện này xảy ra từ khi nào vậy?"
 
"Từ khi chúng ta trở về?", Jisoo nói một cách thản nhiên như thể không có gì nghiêm trọng.
 
"Jisoo đã thú nhận với em," Lisa nói.
 
"Xin lỗi hén, chị không có nha?!"
 
"Đại khái là chị như thế mà."
 
"Chị vừa nói rằng chị yêu bạn thân nhất của mình. Đó có thể là Jennie nữa mà, em biết không hả?"
 
"Nếu không phải là em, vậy tại sao vừa nãy chị lại hôn em thế nhỉ?"
 
"Aaahh !!", Chaeyoung đứng dậy và lấy hai tay che mặt, "Tại sao em lại phải chứng kiến ​​điều đó chứ??"
 
"Ôi, làm ơn đi, Rosie. Em và Jennie làm vậy hoài mà", Jisoo chế giễu.
 
"Xin lỗi hén??!"
 
"Được rồi, mọi người à. Chúng ta hãy bình tĩnh lại đi, được không?", Lisa đưa tay lên và xuống, "Vậy đúng rồi, Jisoo và em rất hợp nhau... nhưng không thực sự ở cùng nhau đâu."
 
Jennie thở dài một hơi, "Vậy là cuối cùng thì Jisoo cũng đã tỏ tình rồi."
 
Jisoo hất đầu về phía cô gái tóc nâu, mắt tròn xoe kinh ngạc, "Cái gì?? Em-??"
 
"Chúng ta đã ở bên nhau lâu lắm rồi đấy, Chu à. Tất nhiên là em nhận ra rồi", Jennie gật đầu, "Chị nhìn Lili khác hẳn. Chị chăm sóc em ấy cũng khác. Nên em luôn biết."
 
Jisoo đảo mắt, bối rối.
 
"Sao em không để ý vậy?", Cô gái trẻ nhất hỏi.
 
"Bởi vì em là một con khỉ."
 
"Em-"
 
"Nghiêm túc đấy, Chu. Em nghĩ chị sẽ phải mất mãi mãi để thú nhận", Jennie nói thêm, môi bắt đầu cong lên thành một nụ cười.
 
Cả nhóm chìm vào im lặng thoải mái, chỉ nhìn nhau với nụ cười nhỏ trên khuôn mặt.
 
"Em mừng cho chị đấy", Jennie nói sau một lúc, "Và em hạnh phúc vì cuối cùng Jisoo cũng sẽ ngừng dính dáng đến bất cứ thứ gì có thể đi được."
 
"Lời vu khống chị nhận được ở đây là ý gì hửm?!"
 
"Lis, chị đã nói rồi, phải không", Chaeyoung tham gia cuộc trò chuyện, cuối cùng cũng lấy lại bình tĩnh, "Em nhất định sẽ tìm được tri kỷ của mình mà."
 
Lisa đáp lại bằng một tiếng cười khẽ và gãi nhẹ sau gáy. Trong khi Jisoo đang cắn môi, quay mặt đi chỗ khác.
 
"Aww, thật hiếm khi thấy Jichu bé bỏng của chúng ta đỏ mặt đấy nhé. Nhìn kìa", Jennie trêu chọc, kiếm một cái gối bay thẳng từ phía cô gái lớn hơn.
 
"Được rồi, bây giờ chúng ta đều ổn cả rồi, chúng ta có nên ra ngoài ăn mừng không nhỉ?", Lisa đề nghị, vung tay lên trời.
 
"Ừm, chị vẫn còn lớp đấy," Chaeyoung bĩu môi.
 
"Và chị vẫn còn một buổi chụp hình để tham gia nữa đấy."
 
Bộ đôi nứt nẻ nhìn nhau đầy ẩn ý.
 
"Vậy thì đoán là chỉ có chị và em thôi sao?", Lisa nhăn mặt.
 
"Ôi làm ơn đi! Đừng có mà làm ra đây! Chị thích chiếc ghế dài này lắm đấy!!", Jennie điên cuồng quỳ xuống.
 
Ba cô gái khác bật cười sảng khoái, lấp đầy căn phòng chỉ với những điều tốt lành và tích cực.

~•~

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip