Chapter 10 | End

Gahyeon lườm mắt, cảm thấy có mùi thính đâu đây nên đưa mũi hít hà. Park Sun ngồi bên cạnh chú ý tới hành động bất thường của Gahyeon ngay lập tức và hỏi:

- Có cái gì lạ hả?

- Cậu không để ý thấy sao? Mùi nồng nặc luôn ấy – mặt Gahyeon tỏ ra nguy hiểm.

- Mùi gì? Tớ chỉ ngửi thấy mùi nước lau sàn thôi chứ có mùi gì nữa đâu – Park Sun cũng rất cố gắng hít hửi như Gahyeon nhưng vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

- Hương vị tình yêu ấy, đồ ngốc.

- Tình yêu nào? – Park Sun ngớ ra.

Gahyeon huých tay chỉ về phía Wonyoung đang vừa chat trên điện thoại vừa cười. Gahyeon nói Park Sun mới chú ý, cái điệu cười vui vẻ thỏa mãn đó là sao đây? Wonyoung xưa nay rất hiếm khi chuyên chú sử dụng điện thoại, hầu hết thì cũng chỉ dùng để tra cứu thông tin lịch học, bài vở, thỉnh thoảng chat group với mấy người bạn. Còn bây giờ là Wonyoung bị dính vào nó như bao nhiêu học sinh khác trên đời, tay không buông và miệng lúc nào cũng cười. Rõ ràng là có sức mạnh tình yêu, chứ đi học có cái khỉ gì để mà vui.

- Jang Wonyoung, cậu có gì giấu bọn này không?

- Sao cơ? – Wonyoung nhướng mày ra khỏi điện thoại và hỏi lại.

- Cậu khai ra đi, cậu có bồ rồi đúng không?

- Tại sao cậu lại hỏi vậy?

- Rồi, xác nhận là đã có bồ nha.

- Ơh hay tớ có nói gì đâu.

- Còn cần cậu nói nữa hả? Khi mà người ta hỏi như vậy nếu không có bồ thì phải phản ứng kiểu "Bồ bịch ở đâu ra?" hoặc "Làm gì có" nhưng đây lại là hỏi "Tại sao cậu lại hỏi vậy?". Ý cậu là ờh tớ có bồ đó sao cậu biết, rõ quá mà – Gahyeon logic chỉ ra.

- Công nhận cậu giỏi suy diễn, lẽ ra điểm các môn tự nhiên của cậu phải vào loại xuất sắc.

- Không dám nhận, riêng môn tâm lý tình yêu tuổi mới lớn tớ phải là cực xuất sắc.

- Rồi thôi đừng tám nhảm nữa. Khi nào cậu cho tụi tớ xem mặt người yêu cậu – Park Sun chốt hạ.

- Các cậu nhất định phải biết mới được à? – Wonyoung hỏi một câu hết sức thừa thãi.

- Đương nhiên. Tớ nói cho cậu biết yêu đương mà giấu giếm là chả ra gì với bạn bè là một, thứ hai là yêu người bạn bè không đồng ý kết cục chẳng có gì tốt đẹp đâu – Gahyeon đe dọa.

- Để tớ gửi hình cho hai cậu.

Gahyeon và Park Sun cùng há miệng muốn rớt hàm xuống sàn nhà với sự phóng khoáng và dễ dãi đột biến của Wonyoung. Wonyoung nói lời giữ lời gửi tin nhắn bụp bụp trong vài giây, tiếng báo tin nhắn Kakaotalk vang lên rồi nhưng Gahyeon và Park Sun vẫn như không tin vào tai mình.

- Rồi nha. Đừng có trù ẻo chia tay hay gì đó. Tớ tin chắc là hai cậu không bao giờ phản đối đâu – Wonyoung nói cùng nụ cười tươi rói.

- Là ai vậy? – Gahyeon ngờ vực hỏi trong lúc mở tin nhắn.

- Này cậu giỡn vui quá đó Wonyoung, đây là hình anh hàng xóm nhà cậu mà – Park Sun chưng hửng.

- Biết ngay cậu ấy dễ dàng vậy hẳn là đang troll người mà.

Wonyoung nhún vai rồi quay lại với chiếc điện thoại.

Có vì sao băng nào đó xẹt ngang qua tâm trí Gahyeon, Gahyeon bấu vào tay Park Sun chặt cứng làm Park Sun la lên vì đau.

- Yah Jo Gahyeon cậu bị điên hả? Tớ cũng biết đau đó nha.

- Sunnie, là oppa đó, oppa hàng xóm của Wonyoung đó.

- Yujin unnie thì sao? – Park Sun vẫn chả hiểu tại sao Gahyeon phải xúc động đậy tới mức này cả.

- Hai người đó đang quen nhau đó, babo yah.

- HẢ? Sao? Ah đúng rồi, phải rồi. Sao tớ lại không nghĩ ra nhỉ.

- Phải không, Wonyoung? Cậu với anh hàng xóm nhà cậu là vậy thật đó hả? – Gahyeon ngay lập tức quay sang Wonyoung chờ xác nhận.

- Tớ đã gửi hình rồi, các cậu không chịu nữa thì tớ cũng thua.

- Yah Jang Wonyoung, cậu ghê gớm thật đó. Bấy lâu gán ghép thì không chịu, đùng một phát quen là quen luôn vậy đó hả? – Gahyeon lên án.

- Mà ai là người tỏ tình trước vậy? Hai người đã có first kiss chưa vậy? – Park Sun tò mò cao độ.

- Này các cậu biết tới đó thôi, đừng có nhiều chuyện.

- Vậy là hôn là cái chắc rồi đó – Gahyeon hẩy hẩy tay Park Sun ra ý, mặt Wonyoung đang đỏ lên thế kia rồi còn cái gì mà chưa làm nữa.

- Chia sẻ kinh nghiệm đi chứ, Wonyoung. Khi hôn thì...

- Kết thúc ở đây – Wonyoung đặt điện thoại xuống, không chỉ da mặt mà tai cũng đã đỏ lựng lên rồi.

Tiếng chuông báo bắt đầu giờ học đã cứu vớt Wonyoung khỏi cảnh bị tra cứu chủ đề cực kì nhạy cảm. Gahyeon và Park Sun tiếc nuối rời đi nhưng ánh mắt vẫn hướng về bàn Wonyoung cùng lời khẳng định:

- Cậu không nói thì tụi tớ sẽ tra anh hàng xóm, xí có bồ rồi kì thị tụi FA này mà được à.

Wonyoung giơ hai tay đầu hàng, bó tay toàn tập với bộ đôi vận động viên chèo thuyền cấp châu lục này.

***

- Yujin, con làm gì trong bếp mà lâu quá vậy? – mẹ Yujin bước vào phòng bếp hỏi.

Ngay lập tức Yujin và Wonyoung nhảy vọt ra khỏi nhau để giấu giếm hành động bất bình thường của cả hai. Mẹ Yujin nhìn từ Yujin giấu tay vào bên trong túi quần còn Wonyoung thì liên tục đưa tay vuốt tóc, không hiểu hai đứa trẻ này đang làm cái trò gì trong bếp nữa.

- Hai đứa phải đi hái rau hay chế biến nước sốt mà có mỗi món salad cũng mất cả tiếng đồng hồvậy? – mẹ Yujin không buông tha cho hai đứa trẻ tội nghiệp, tiếp tục truy cứu.

- Món này cũng khó làm mà mẹ.

- Con trộn salad kiểu gì mà tay trắng trơn không đeo găng tay cũng không dính tí sốt gì thế kia?

Yujin thì không thể nói là 'mẹ nghĩ sao con trộn salad tay dơ hầy rồi nắm tay Wonyoung vậy' nên chỉ đành cười lấp liếm mong sao mẹ cô quay lên nhà càng sớm càng tốt.

- Cô An, cô còn cần tụi cháu phụ làm gì không ạ? – Wonyoung nhanh nhảu giải nguy cho Yujin.

- Hai đứa rị mọ lâu lắc như vậy ai mà dám giao cho làm cái gì. Thôi làm cho xong salad đi rồi lên nhà ăn, mà không làm xong thì cũng bỏ đó đi vì mọi người chờ hai đứa cổ dài cả tấc rồi đây nè.

- Hì hì tụi con lên liền đây – Yujin nãy giờ đợi mãi câu này để trốn việc.

- Được mỗi cái đó là nhanh. Con xem Wonyoung kìa, con bé ngoan hiền như vậy con không học hỏi thì chớ, đừng có lôi kéo em trở thành như con nghe chưa.

- Ơh con sao mẹ? Con cũng tốt mà.

Bà An hừ mũi không nói mà bỏ lên nhà trên, Yujin xị mặt bức xúc vì mẹ mình xem con gái mình chẳng ra gì và lại còn hô to điều đó lên trước mặt người khác. Đã thế người khác còn che miệng cười nhìn rõ là ghét trong khi lý do Yujin chậm trễ như vậy rõ ràng là do Wonyoung.

- Tất cả là tại em đó, ở đó mà cười.

- Em làm gì?

- Em làm chị mất tập trung.

- Nãy giờ em chỉ đứng ở đây rửa rau, chị hỏi gì em nói đó sao lại thành ra em làm phiền chị vậy?

- Chỉ cần em có mặt là chị đã không tập trung rồi. Xinh đẹp như vậy làm sao chị trộn salad được.

- Nè chị đừng có biện minh vớ vẩn kiểu tâng bốc để tránh tội như vậy.

- Thật mà.

Yujin ngựa quen đường cũ, nhích người qua để vừa tầm tay kéo Wonyoung lại.

- Chị muốn mẹ chị nhìn thấy hay sao mà ôm ôm ấp ấp thế kia – Wonyoung sợ giống lúc nãy nên lật đật đẩy tay Yujin ra.

- Kể cả mẹ có nhìn thấy thì cũng chẳng nghĩ gì đâu, mẹ chị thương em còn hơn thương chị nữa là.

Yujin hôn lên tóc Wonyoung, tay kéo lại ôm sát hơn. Yujin thực sự rất, rất thích Wonyoung, lúc nào cũng cảm thấy như nếu ở ngay bên cạnh mà không ôm Wonyoung vào lòng thì sẽ là một sự đối xử rất tồi tệ và tàn nhẫn với bản thân. Wonyoung không đẩy Yujin ra nhưng cũng không dám ôm lại sợ mắc công mẹ Yujin quay lại nhìn cảnh này chắc ngất lâm sàng mất. Chị em có thân kiểu nào thì cũng đâu phải thiếu nhi đâu mà ôm hôn kiểu vậy.

- AN YUJIN, một là con lên đây hai là mẹ sẽ xuống bóp cổ con đó.

- Thấy chưa, chị bớt lộn xộn đi – Wonyoung thừa cơ tuột người ra khỏi tầm tay của Yujin.

Yujin nhìn đống rau vẫn còn nằm nguyên trong bồn rửa, ngoe nguẩy bỏ đi.

- Wonyoung, cháu ngồi đây đi. Yujin, con tránh xa Wonyoung ra – mẹ Yujin phân phó chỗ ngồi.

- Tại sao ạ?

- Con lề mề lại hư đốn như vậy ngồi chung với Wonyoung sẽ ảnh hưởng không tốt tới em nó đó – mẹ Yujin kéo Wonyoung xuống ngồi gần bên, tay còn lại xua Yujin ra.

- Mẹ kì cục thiệt luôn đó, con chỉ thích ngồi gần Wonyoung thôi.

Yujin mặc kệ mẹ mình, tự ngồi luôn xuống ghế trống còn lại cạnh Wonyoung. Dù Wonyoung có liếc mắt đưa tín hiệu cẩn trọng trong lời nói nhưng Yujin cứ thế mà lờ đi luôn.

Việc đầu tiên Yujin làm khi ngồi xuống bàn ăn không phải là xem nên ăn món gì cũng không phải là cầm muỗng nĩa mà là nắm tay Wonyoung bên dưới bàn. Mặt Yujin rất tỉnh, như không hề làm chuyện mờ ám gì trong khi Wonyoung chỉ muốn quay sang gõ vào đầu Yujin một cái.

- Wonyoungie, ăn cái này đi cháu – ba Yujin gắp một miếng thịt bò rất ngon cho Wonyoung.

- Wonyoung là con ba mẹ còn con là lụm ở bãi rác về hả? – Yujin hóng lên đợi ba mẹ gắp cho nhưng ba mẹ Yujin hoàn toàn không có ý định này.

- Con lớn rồi, tự đi mà gắp đi chứ ở đó đợi cái gì – mẹ Yujin phũ.

- Của Yujinie nè – mẹ Wonyoung gắp cho Yujin một miếng thịt bò ngon lành khác.

- Cô Jang cứ kệ nó đi, nó lớn rồi cần gì phải gắp – mẹ Yujin bắn tỉa.

- Con chỉ lớn hơn Wonyoung có một tuổi thôi mà mẹ, Wonyoung còn cao hơn con nữa – Yujin phân trần.

- Con xem Wonyoung nhỏ hơn con mà ai mới giống chị ai mới giống em. Wonyoung vừa học giỏi lại vừa ngoan ngoãn lễ phép, ước gì mẹ sinh ra được con giống Wonyoung thì mẹ đã đỡ khổ rồi.

- Cô An, Yujinie cũng rất ngoan ngoãn lễ phép mà, không những giỏi thể thao mà tính tình vui vẻ hòa đồng nữa. Thật may là Wonyoung có thể lớn lên cùng với đứa trẻ tốt như Yujin – cô Jang giải vây cho Yujin trước đao búa của mẹ Yujin.

- Cô Jang cứ nói quá làm nó ảo tưởng đó. Wonyoung mà rơi vào tay Yujin thì xem như xong rồi.

- Con hỏi mẹ trên đời này ngoài trừ thầy cô Jang và chị Wonyoung ra thì làm gì còn ai thương Wonyoung hơn con nữa. Thầy cô Jang tin tưởng con là đương nhiên, con sẽ chăm sóc Wonyoung trong suốt phần còn lại của cuộc đời – Yujin hùng hổ tuyên bố.

Ba Yujin vì Yujin mà bị sặc, ông đấm ngực mấy cái, nhìn từ Yujin qua Wonyoung rồi điềm tĩnh nói:

- Ủa hôm nay là ngày con ra mắt nhà vợ hay lễ đính hôn thề nguyền gì vậy? Cái gì mà sẽ chăm sóc Wonyoung trong suốt phần còn lại của cuộc đời? Con lo cho thân mình đã được chưa mà nói linh tinh.

Trước khi bà An cùng góp phần đổ dầu vào chảo chung với chồng thì Wonyoung nhẹ nhàng lên tiếng:

- Cháu cảm thấy được ở cạnh Yujin unnie là điều rất tốt ạ.

Một câu Wonyoung nói ra không chỉ thầy cô Jang gật gù mà ba mẹ Yujin cũng không nói gì thêm khi chính chủ đã thừa nhận. Bên dưới chiếc bàn nơi có mặt đầy đủ nhị vị phụ huynh, Yujin siết chặt tay Wonyoung, nếu mà có điều ước thì Yujin chỉ mong đây là phòng riêng của mình để đè Wonyoung ra hôn Wonyoung một ngàn cái. Thật tiếc là bữa ăn chỉ vừa mới bắt đầu và Yujin thì phải nhấp nhổm cả mấy tiếng đồng hồ nữa chỉ đểđược làm điều ấy.

- Wonyoungie, kệ mấy cái chén bát này đi, để mai chị rửa cho – sau buổi ăn tưởng như dài hàng thế kỉ, Yujin cuối cùng đã có thời gian riêng tư với Wonyoung.

- Em sẽ rửa nhanh thôi, hoặc là chị phụ giúp em thì sẽ nhanh hơn đó.

- Không, giờ này mà còn rửa chén đĩa cái gì – Yujin nôn nóng.

- Giờ này là giờ gì mà không rửa chén đĩa? – Wonyoung thắc mắc.

- Giờ em là của chị, chén đĩa quăng đi.

- Ơh unnie...

Yujin đã cầm cái đĩa Wonyoung đang cầm và đẩy nó qua một bên thật, không tới mức ném bể nhưng nó đã va vào thành bồn vang lên một tiếng khô khốc đáng quan ngại. Wonyoung chưa kịp trách mắng gì hay xem xét tình hình cái đĩa thì Yujin đã ép người Wonyoung sát vào thành bồn và bắt đầu hôn.

- Chị...ba m...

Wonyoung ngăn Yujin không nổi, rất bất lực vịn lấy người Yujin để chí ít là không bị ngã người cả hai ra sau.

- Lên phòng chị đi – Wonyoung cố gắng nói khi mà Yujin đang quá cuồng nhiệt như vậy.

- Ngay từ đầu chị đã nói rồi mà.

Yujin nắm tay Wonyoung, bỏ mặt đống bát đĩa chạy thẳng lên phòng, mở cửa đóng cửa và dành thời gian để ở bên cạnh nhau.

- Yujin unnie, chị cứ vậy hoài sớm muộn gì ba mẹ cũng sẽ phát hiện ra thôi.

- Chị thích em như vậy, làm sao mà kiềm chế được. Khi nào em bớt xinh đẹp dễ thương đi thì chị sẽ cân nhắc lại chuyện này.

- Giờ em mới biết chị nói chuyện cũng ngọt ngào uốn lượn giỏi như vậy – Wonyoung gõ nhẹ vào trán Yujin.

- Tại em đó, tất cả đều là tại em hết.

- Lại nữa, chị càng nói em càng thấy rút cục chị đã quen một người không ra gì đó.

- Thì em có ra gì đâu, làm chị nhớ thương quằn quại.

Yujin kéo Wonyoung lại, vừa ôm vừa hôn. Wonyoung cũng ôm và hôn lại Yujin.

Và bên dưới nhà bếp, mẹ Yujin hét toáng lên vì hai đứa quá bận bịu với nhau để mà nhớ ra là phải tắt vòi nước trước khi nhảy tót lên phòng. Trời hai đứa đang bận yêu đương mà, rảnh đâu mà tắt nước mẹ ơi.

End.

Còn 2 bonus chapter nữa nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip