Chương 14
Kể từ ngày đó, Eun Sung uể oải mất mấy ngày, Baek Do Yi lợi dụng lúc Jang Se Mi không ở nhà rủ Eun Sung chơi bài hoa nhưng cô lại lơ đãng, không tập trung gì vào ván bài hết.
"Eun Sung, con sao vậy? Sao trông ủ rũ thế?" Baek Do Yi liếm cây kẹo mạch nha mới chôm từ trong túi Jang Se Mi ra, tiến lại gần Eun Sung hòng lén nhìn lá bài của cô ...
"Không, không có chuyện gì ... " Eun Sung nghĩ thầm, có lẽ ngày đó cô quá sợ hãi. Cô quay sang nhìn Baek Do Yi đang liếc trộm bài mình với vẻ mặt hưng phấn, nghiêng bài sang bên khác.
"Omoni, kẹo đến từ đâu thế?"
"Ta mới lấy ra từ túi của Se Mi ~ Cô ấy chắc chắn muốn lén đưa nó cho ta như một phần quà." Baek Do Yi vừa nói vừa di chuyển ra xa Eun Sung một chút, tại sao con bé lại nhìn chằm chằm vào kẹo của mình? Baek Do Yi nhanh tay nhét cả viên kẹo vào miệng, khiến khuôn mặt vốn đã phúng phính của bà càng nổi bật hơn.
Eun Sung trợn mắt, "Không phải chị ấy không cho mẹ ăn đồ ngọt sao? Có lẽ ..."
"Có lẽ cái gì?" Baek Do Yi gãi vết muỗi đốt trên mặt, "Có lẽ là thưởng cho ta chăng?"
Eun Sung: ......... Mẹ đã làm gì để chị ấy thưởng chứ.....
"Có thể là do một cô gái khác tặng cho chị dâu, cũng có thể là đàn ông. Dù sao thì chị dâu cũng xinh đẹp và trẻ trung ... "
Baek Do Yi lấy kẹo ra khỏi miệng, ném xuống đất, dùng chân giẫm lên, viên kẹo dính chặt vào tất. Eun Sung bất lực mở cửa tủ tìm một đôi khác để bà đeo vào.
"Đừng nói với chị dâu là con đã nói thế nha omoni."
Baek Do Yi gật đầu: "Ta nhất định sẽ nói như vậy."
Eun Sung:? ? ? ?
Jang Se Mi đi làm về rất muộn, cô gửi tin nhắn cho Baek Do Yi, nhưng Baek Do Yi không trả lời, cô không biết bà có giận nữa không. Rõ ràng hôm qua đã nói, "Se Mi, Se Mi, tôi ủng hộ công việc của em và tôi sẽ ngoan ngoãn chờ đợi em ~"
"Omoni, em về rồi ~" Jang Se Mi xoa vai, trực tiếp lên lầu tìm Baek Do Yi. Tóc Baek Do Yi rối bù, quay lưng về phía cô, thật sự trông giống một nắm cơm hình tam giác ...
"Omoni? Se Mi của người đã về rồi đây~"
Baek Do Yi quay mặt lại, sắp mất bình tĩnh, nhìn thấy Jang Se Mi vẫn đang xoa xoa vai, không khỏi mềm lòng: "Ăn cơm chưa?"
"Rồi, em ăn ở bệnh viện rồi, người ăn chưa?"
"Tôi ăn cơm rồi." Baek Do Yi đứng dậy đi đến bên giường, một tay đè lên vai Jang Se Mi, tuy rằng tay quá nhỏ, sức lực cũng không nhiều, nhưng Jang Se Mi cảm thấy dễ chịu hơn bao giờ hết, có lẽ là bởi vì hạnh phúc xua tan sự mỏi mệt.
"Nghỉ ngơi đi, omoni, em không mệt." Jang Se Mi nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Baek Do Yi.
Baek Do Yi đột nhiên nghĩ tới điều gì đó: "Kẹo kia là sao vậy?"
"Kẹo gì cơ?"
Baek Do Yi cầm chiếc kẹo bọc trong giấy gói lên nói: "Kẹo này này, là sao vậy? Ai đưa cho em?"
"À! Hôm đó em không ăn gì, hơi hạ đường huyết, y tá tốt bụng đưa cho em nhưng em không ăn."
Baek Do Yi gật đầu, hóa ra là hạ đường huyết ... "Sao em không ăn?"
"Đôi khi là do em quá bận, không có thời gian xuống căng tin nhưng sao viên kẹo này lại ... nhỏ thế nhỉ?"
"Em đi tắm đi." Baek Do Yi đổi chủ đề, không thừa nhận mình đã ăn.
"Omoni, người không muốn cùng em tắm chung à?" Jang Se Mi lấy bộ đồ ngủ ra, đứng trước giường đợi Baek Do Yi.
"Không phải em nói em về muộn sao? Eun Sung và tôi cùng nhau tắm."
"Em. đi .tắm .đây!!!" Bộ đồ ngủ trong tay Jang Se Mi nhăn nhúm lại, cô nói những lời này với hai hàm răng cọ vào nhau... Eun Sung, cô lại lợi dụng lúc tôi vắng mặt ...
Sáng sớm hôm sau, Eun Sung dậy chuẩn bị bữa sáng. "Chị dâu, tối nay chị có về nhà ăn tối không?" Jang Se Mi liếc nhìn Eun Sung và khoanh tay trước ngực.
Eun Sung có dự cảm không lành, "Ừm ... chị dâu, em đi xem omoni đã dậy chưa ... "
"Tối nay tôi sẽ cố gắng về sớm nhất có thể, omoni sẽ tắm cùng tôi." Nói xong, Jang Se Mi nhìn Eun Sung một cách tự mãn rồi đi làm.
Eun Sung: ... Omoni có cái miệng cứng rắn nhất thế giới :))
Jang Se Mi vẫn còn tức giận, tại sao Eun Sung lại tắm cho Baek Do Yi? (Cô không lo lắng tại sao Baek Do Yi không trả lời tin nhắn của mình, vì chắc chắn phải có lý do của cô ấy). Tại sao omoni lại để cô ấy tắm cho? Không phải cơ thể đó đã hoàn toàn lộ ra sao, cơ thể duyên dáng ấy... (😀)
Jang Se Mi từ trong túi lấy điện thoại di động ra, muốn nhắn tin cho Baek Do Yi nói rằng cô đã đến bệnh viện, vô tình sờ vào mấy thứ bọc trong nilon, khi lấy ra thì thấy mấy cái gói nhỏ đồ ăn nhẹ và một mảnh giấy có dòng chữ ngoằn ngoèo: Dù bận rộn đến đâu, hãy ăn uống đầy đủ ^_^
Đây có phải là do Omoni viết không? Người này ... Jang Se Mi tưởng tượng cảnh Baek Do Yi đang cầm một cây bút trong bàn tay nhỏ nhắn toàn thịt của mình viết một tờ giấy với vẻ mặt nghiêm túc, người này thực sự rất đáng yêu. Jang Se Mi đặt tờ ghi chú vào cuốn sách. Chẳng trách Baek Do Yi đã ngăn cản cô khi cô muốn lấy điện thoại trong túi ra sau khi tắm tối qua, còn nói để bà lấy ra cho, hóa ra lúc đó omoni đã cho mấy thứ này vào rồi sao? Trong lúc mình tắm à? Ôi omoni lãng mạn quá ...
"Bác sĩ Jang, cô có muốn ra ngoài ăn không?"
"Ừm... Tôi không đi, tôi ăn cơm tình yêu rồi."
"Bác sĩ Jang đang yêu?"
"Ừm ... " Jang Se Mi nghĩ đến nụ cười dịu dàng của Baek Do Yi xuất hiện trên khuôn mặt cô.
"Ồ, có vui lắm không? Trông cô không giống con người thường ngày của mình chút nào. Cô có phải là một "bộ não tình yêu" không?"
Jang Se Mi mở gói đồ ăn nhẹ, não tình yêu là gì? Tôi không phải là một bộ não tình yêu, phải không? Đúng là, đồ ăn nhẹ omoni đưa cho khác hẳn, không hề ngon bình thường~
Buổi tối, Jang Se Mi mua bánh ngọt và trà sữa Bobo rồi về nhà.
"Omoni, em đã về rồi~ Đoán xem em mang gì về cho người?"
Baek Do Yi chạy tới mở ra hai tay trái phải của Jang Se Mi: "Không khí?"
"Là bánh ngọt và trà sữa Bobo người thích nhất. Em vừa để nó vào tủ lạnh. Chúng ta ăn sau bữa tối được không?"
"Nhỡ lại bị ăn mất thì sao?" Baek Do Yi lo lắng đến nỗi chỉ muốn xuống lầu lấy nó giấu dưới chăn.
"Họ không dám."
"Tại sao không dám?"
Khi Baek Do Yi ăn xong, Jang Se Mi mang bánh và trà sữa đến, Baek Do Yi đã biết tại sao không ai dám lấy ăn rồi, trên đó viết một tờ giấy: Đây là món omoni muốn ăn, ai ăn trộm sẽ bị trừng phạt bằng gậy!
Baek Do Yi vui vẻ ăn bánh và uống trà sữa Bobo, "Boooooooo~"
"Ừ, là trà sữa Bobo."
"Boobo ~ Tôi nói boobo ~" Baek Do Yi bĩu môi, Jang Se Mi nhìn những người ngồi trước bàn và đưa mặt lại gần ...
"À, hôm nay tôi mua rất nhiều, mọi người ăn đi, Chi Jung, cậu cũng có thể ăn."
"Chị sẽ không giết em bằng một cây gậy chứ?"
"Chỉ có con nói nhiều, lần trước con ăn vụng bánh và trà sữa của ta, ta cũng không dùng gậy giết con!" Baek Do Yi nhai trân châu, lẩm bẩm nói, một câu nói vô tình khiến người nào đó nhột nhột.
"Trà sữa? Con thực sự không ... "
Jang Se Mi nhanh tay lấy một miếng bánh ngọt nhét vào miệng Dan Chi Jung, nháy mắt với anh: "Ăn bánh của tôi xong cậu không được nói bậy nữa"
Nói xong, Jang Se Mi bế Baek Do Yi đã ăn uống no nê lên lầu tắm, "Hôm nay omoni chưa tắm phải không?"
"Chưa ~"
Điện thoại di động của Jang Se Mi đột nhiên reo lên, là y tá trực bệnh viện.
Baek Do Yi nằm ở trên giường, lướt qua máy tính bảng, đợi Jang Se Mi, cô vừa đi tới bên kia vừa kéo rèm vừa gọi điện thoại, Baek Do Yi hơi cau mày xem thời sự quốc gia, rút tay trái ra khỏi máy tính bảng, tự trát và gãi vì bị muỗi đốt vào mặt, đặt lại và tiếp tục xem tin tức.
"Omoni ... Người... cánh tay của người ???"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip