Chương 5.1: Mưa nước mắt


 Chương 5.1 : Mưa nước mắt.

Chị:

  Dạo này chị khỏe không? Em rất nhớ chị. Ba năm nay đã viết vô số thư, nhưng vẫn không nhận được hồi âm của chị, không biết chị sống ở Tokyo có tốt không, phải chăng vì bận quá nên không có thời gian viết thư cho em? Không sao, em sẽ không khóc, không làm ầm lên, em sẽ kiên nhẫn từ từ chờ đợi, nhưng ít nhất chị cũng cho em ít tin tức, được không? Cho dù là vài chữ cũng được, để em biết, chị đã nhận được thư của em, biết được nỗi nhớ của em. Chị biết nỗi nhớ là cảm giác gì không? Giống như hàng vạn con kiến cắn trên người, vừa ngứa, vừa tê, vừa đau, nhưng không biết phải bắt ở chỗ nào mới có thể ngăn không bị ngứa, em nghĩ, phải tới ngày gặp được chị, những con kiến này mới có thể biến mất! Em nói những lời này không phải cố ý làm khó chị đâu, chẳng qua muốn chị biết, hàng ngày em đều nhớ chị, rất nhớ, rất nhớ! Mỗi lần nghĩ tới là đôi mắt nóng bỏng, sống mũi cay cay, em liền giam mình trong phòng chị, nhìn từng thứ chị dùng qua, tưởng tượng chị vẫn bên cạnh, em không có khóc, thật đấy, em thề! Em của bây giờ, trở nên rất kiên cường, rất hiểu chuyện rồi, chị không muốn xem sự thay đổi của em ư? Chị, khi nào chị về? Em sẽ không đối đầu với chị, sẽ không vô cớ gây sự nữa, chỉ cần chị trở về, em sẽ rất nghe, rất nghe lời chị, không làm chị tức giận, được không? Được không chị? Mấy ngày nay lại mưa, thật đáng ghét, ông trời sao có nhiều nước đến thế, rớt xuống không hết. Sinh nhật em lại sắp tới rồi, từ sau khi chị đi, em không còn nhận qua bất cứ món quà sinh nhật nào nữa, em sẽ không quên, chính ngày hôm đó em mất chị, mỗi lần nhớ tới điều này, tim rất đau rất đau, sắp không thể thở nổi...

  Lại qua vài ngày, em sắp tròn 18 tuổi, hy vọng ngày đó trời trong, chỉ cần một lần là được, năm nay đừng mưa nữa, em thực sự hy vọng ngày này, có thể có chị ở bên. Em tin, chỉ cần không ngừng cầu nguyện, sẽ có một ngày, ông trời nghe thấy lời thỉnh cầu của em, đúng không? Em sẽ từ từ đợi, năm nay đợi không được, còn có sang năm, sang năm đợi không được, còn có năm sau nữa, năm sau sau nữa... Bởi vì chị từng nói, chỉ cần trời ngừng mưa, chị sẽ trở về, đưa em đi thả diều, bắt cá bên con rạch, đúng chứ? Gần đây, tình trạng sức khỏe của cha không tốt lắm, bác sỹ muốn chúng ta chuẩn bị hậu sự, tuy cha không nói, nhưng em có thể thấy cha rất nhớ chị. Chị, tranh thủ thời gian về nhà một chuyến đi nhé, có thể đến gặp cha lần cuối cũng không được ... Chị thực sự không quan tâm ư?

    Mayu.

***************

  Nửa tháng trước sinh nhật

  Lại vài ngày qua đi, giống như trước, bức thư vẫn chìm trong biển rộng. Ba năm nay, chị chưa hề trở về. Năm đầu tiên, cô còn tràn đầy hy vọng chị sẽ đột nhiên xuất hiện, thực hiện lời hứa của chị, đưa cô đi. Năm thứ hai, cô đã không dám ước mong quá nhiều, chỉ cần chị trở về nhìn cô một lần, như vậy đã đủ rồi. Nhưng, hy vọng lại tan vỡ, năm thứ ba, cái gì cô cũng không dám nghĩ, chỉ cần một cuộc điện thoại, một lá thư, để cô biết, chị không quên cô, cô đã rất mãn nguyện rồi. Mỗi ngày, mỗi ngày, cô đều tràn đầy hy vọng trấn thủ bên cạnh hòm thư chờ người đưa thư, lại một lần một lần thất vọng. Cô không nén được đoán xem, chị có nhận được thư không? Nhiều thư đến vậy, một bức cũng không có ư? Hay là mẹ quên không gửi thư cho chị? Cô không biết chị học trường nào, khoa gì, cũng không biết địa chỉ, phương tiện liên lạc của chị, muốn gửi gắm nỗi nhớ cũng không biết gửi đi đâu. Cô không dám hỏi mẹ, sợ mẹ tức giận, tinh thần và suy nghĩ không tỉnh táo. Thấy bệnh tình của cha càng ngày càng yếu hơn, chỉ duy trì được một hơi thở, cô biết, cha thực ra rất muốn gặp chị lần cuối. Suy nghĩ mấy ngày, nhân dịp lúc mẹ đi bệnh viện chăm cha, cô trộm chìa khóa, cô nhớ đồ quan trọng của mẹ đều đặt trong ngăn tủ khóa trên đó, cô tìm thấy địa chỉ ở Tokyo của chị. Cô biết, nếu cô lén chạy tới tìm chị, mẹ sẽ phát cuồng, có thể sẽ đánh cô chết, nhưng cô đã không còn quan tâm nhiều đến vậy, cô nhớ chị hai, rất nhớ, rất nhớ! Cô cảm thấy cứ như vậy, cô sẽ chết cùng với cha. Chính ngày sinh nhật của cô năm ấy, mưa như xối xả, cô không màng tất cả mà rời ngôi nhà đó, chạy tới thành phố của chị. Ngồi trên Shinkanshen, thực ra cô rất sợ hãi, cô chưa từng rời nhà xa đến vậy, đến một thành phố hoàn toàn xa lạ, nhưng cô tự nói với chính mình, chỉ cần tới bên chị, thì cái gì cũng không cần phải sợ nữa... Nhìn đoàn tàu băng qua ga này lại tới ga kia, có trạm dừng quen, có trạm không quen, những thứ trải qua trước mắt, mỗi lần qua một trạm, cô cách nhà một xa, cũng cách chị càng gần hơn chút, chỉ cần nghĩ như vậy, cô liền có thể chờ đợi được. Nhà ga Tokyo to hơn cô tưởng tượng, người ở đây rất đông, sân ga rất hỗn loạn, hoàn toàn khác với quê nhà Usa, cô nhìn tới nỗi choáng váng, hỏi vài người, ngồi nhầm vài chuyến xe bus, cuối cùng cũng tìm thấy nơi chị hai sống. Đó là một toàn nhà xem ra đã cũ, cô không biết mẹ có gửi phí sinh hoạt cho chị không, sống trong thành phố lớn này chắc không dễ dàng gì? Chị phải nộp học phí, tiền thuê phòng, còn những nhu cầu trong sinh hoạt ... Có điều không sao, cô tốt nghiệp cao đẳng rồi, 3 năm nay cô vừa làm vừa học, cũng tích lũy được chút kinh nghiệm công việc, cô không muốn học tiếp, dù sao học cũng không phải là hứng thú của cô, cô muốn kiếm tiền, không thành gánh nặng cho chị hai. Cô ấn chuông cửa, nhưng không có tiếng đáp lại, cô nghĩ, chị hai có lẽ đi học, vốn dĩ chị là học sinh rất chăm chỉ mà. Không sao, cô sẽ đợi.

Những giọt mưa phiền não lại tiếp tục rơi, hoàn toàn không có thiên hướng ngừng lại, toàn thân cô ướt đẫm, lạnh run rẩy, nhưng chị vẫn chưa về. Ba tiếng, bốn tiếng, năm tiếng ... cô không nhớ mình đợi bao lâu, trời đã chuyển tối, mưa rớt trên người, lạnh tới mức sắp không còn cảm giác nữa, sau đó, cô mệt mỏi ngồi xổm trên đôi chân tê dại. Cho tới khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc lại xa lạ, ngưng tụ trong ánh mắt mơ hồ.

_ Mình nói con người bây giờ á, ăn ngon mặc đẹp, sống trong nhung lụa, linh hồn đều bị ăn mòn rồi. Thời xưa đã có bài học, sống gian nan cực khổ, chết yên vui, trong thời đại dân chủ sắp bước vào thế kỷ 21, càng vì không muốn bị ướt như chuột lột lại làm ra những việc vô sỉ của mánh khóe kẻ cắp, thật là thói đời ngày sau, mất đạo đức, tự bảo vệ mình trước, lễ nghĩa liêm sỉ gì cũng không có...

_ Cậu nói đủ chưa?

Bị trận mưa dưới mái hiên, tâm trạng Matsui Jurina đã đủ bực bội rồi, thằng bạn thân còn ồn ào bên tai, ai chịu được? Có điều chỉ mất ô thôi mà, có nghiêm trọng vậy không? Hơn nữa là ô của cô, cô không kêu, hắn còn kêu ca gì? Còn nhục nước mất chủ quyền!

_ Juri à, điều này cậu còn không biết, cái gọi là nhìn lá rụng biết mùa thu, thấy mầm biết cây, từ chỗ nhỏ có thể thấy nỗi lo lớn, việc chúng ta bị ướt là chuyện nhỏ, chỉ số đạo đức con người thấp mới là chuyện lớn.

_ Điều này lại liên quan gì tới đạo đức suy giảm?

Thua cậu ta rồi, lại có thể thổi phồng thành bài luận văn dài.

_ Vì sao không? Chúng ta chỉ vào mua hai bát mỳ nước thôi, đi ra đã không thấy ô rồi, thân thủ nhanh nhẹn, sao khiến người ta xúc động vô cùng? Vô sỉ nhất là, chúng ta đã đủ nghèo rồi, không ăn trộm người khác, lại hạ thủ với chúng ta, ăn trộm người còn nghèo hơn, hành vi lương tri bị mất đi, cậu nói tôi có nên rủa hắn ta té xuống cống nước thối không, còn thảm hại hơn cả chúng ta?

Jurina lười biếng liếc cậu ta một cái.

_ Sáng ra khỏi nhà, tôi đã nhắc cậu mang ô, là chính cậu ngại phiền.

Dù sao hắn cũng mặt dạn mày dày chui vào ô của cô, đuổi thế nào cũng không đi, có ô hay không đều bị ướt như nhau, ô mất đi cũng đâu cần phí sức thể hiện sự bi thương.

_ Tôi nào biết cô nói linh thế? Nói mưa liền mưa thật.

Takahashi Hondo lẩm bẩm.

_ Không phải tôi linh, kinh nghiệm cho tôi biết, ngày này mỗi năm đều sẽ mưa.

_ Cậu làm gì mà rảnh rỗi chú ý ngày này mưa hay không? - Hondo kỳ lạ liếc cô một cái. Matsui Jurina bị hỏi, thần sắc ngẩn ngơ. Ánh nhìn hướng về phía màn mưa, cô đo khoảng cách, hít sâu, định một hơi rồi bước qua con đường này. Cô cần chút mưa, để cô quay về hiện thực.

_ Này, Jurina, cậu đợi tôi với!

Takahashi Hondo vội vàng đuổi theo. Ở nơi cách nhà không tới 100m, cô đột nhiên dừng bước, hại Hondo suýt chút đâm đầu vào.

_ Matsui Jurina, cậu làm cái...

Theo nơi ánh mắt cô dừng lại, lập tức huýt sáo vang.

_ Wow, người đẹp này đúng giờ ghê! Lẽ nào cậu nhìn ngơ ngẩn rồi.

Một khắc sau, người đẹp "đúng giờ" trong lời Takahashi Hondo nhanh chóng chạy về phía bọn họ, ôm chặt cô.

_ Chị...

Nước mưa vô tình ướt đẫm toàn thân, Matsui Jurina hoảng hốt, trong đầu trống rỗng.

_ Ể, Jurina, cậu thật chẳng ra sao, có cô em gái xinh đẹp đáng yêu thế này, lại không nhắc tới, nếu mình biết sớm, cần gì khổ sở tìm kiếm trong các cụm hoa, trực tiếp tới nhà cậu hẹn trước là được rồi...

Jurina thất thần dựa vào cửa, nhìn em gái ba năm không gặp, cô không ngờ em ấy có thể ôm túi chạy tới Tokyo tìm cô, đến tận bây giờ, em ngồi trong phòng cô , đổi sang bộ quần áo khô ráo, chầm chậm lau mái tóc dài, cô cũng vẫn không dám tin, em thực sự đã ở bên cạnh cô. Ba năm không gặp, em thay đổi rất nhiều, khi rời đi, em mới tốt nghiệp cấp 2, giống như tất cả học sinh khác, tóc ngắn chưa tới vai, chưa hết vẻ ngây thơ, nhưng bây giờ, tóc em đã nuôi dài, trong ký ức đôi má quả táo tròn tròn, đã thành gương mặt trái xoan, thêm nhiều phần thanh nhã xinh đẹp, đồng thời cũng thuộc vào hàng thướt tha dịu dàng. Con bé thay đổi rất nhiều, chỉ có đôi mắt to đầy sinh khí vẫn không thay đổi, khi nhìn cô, dường như toàn thế giới chỉ xoay quanh cô -- Một trận co rút đau đớn sắc bén trong lồng ngực, cô nhắm mắt, không để bản thân nghĩ sâu xa nữa. Lúc đầu khi rời đi, chính là muốn chặt đứt nỗi nhớ của em, cô không thể, cũng không cho phép để em có bất kỳ mơ mộng sai lầm nào.

_ Này, chị em các người không phải rất lâu không gặp ư? Vậy chắc có nhiều lời cần nói? Cái đó ... Matsui Jurina, cậu có cần nói gì không? Hay là nói em gái Mayu...

Cậu ta cảm thấy không khí... yên lặng có phần kỳ quái.

_Em tên là Watanabe Mayu.

Cô nhẹ nhàng nói với cậu ta.

_ Sớm nói mà! Chỉ cần là tên của mỹ nhân, anh đều vui lòng nhớ tới khi biển cạn đá mòn.

Mayu bị lời nói khoa trương của cậu ta chọc cười.

_ Chị, bạn học của chị rất thú vị.

_ Có thể được mỹ nhân khen ngợi là vinh hạnh của anh.

Takahashi Hondo quỳ nửa người theo kiểu kịch, cầm mu bàn tay cô định hôn.

_ Em gái xinh đẹp, chào em, anh tên Taka ...

Đột nhiên một bàn tay giơ ra ngăn nụ hôn lang sói, Jurina giật tay em gái lại, không để bàn tay thanh khiết của em bị thê thảm bởi sắc ma làm bẩn.

_ Cách xa em gái mình ra một chút - Cô lạnh lùng cảnh cáo, đồng thời giải thích:

_ Cậu ta học luật, chị học y, không coi là bạn học.

Có loại bạn hở tí là động đực thật mất mặt, cô hận không thể quăng xa tận mười vạn tám nghìn dặm.

_ Vậy sao hai người quen nhau?

_ Tên không cần thể diện này không có tiền ăn trưa, lại làm hành vi thổ phỉ, cướp bánh bao của chị ăn.

_ Này này này, đều là việc cũ tám trăm năm trước, cậu còn nhắc tới nó làm gì? Hơn nữa, thực ra cậu rất thích tôi vì không câu nệ tiểu tiết, phải không? Nếu không khi đó sao cậu có thể không tính toán với tôi?

_ Sai! Tôi chỉ đang nghĩ, tôi đã rất nghèo rồi, còn có người nghèo hơn tôi, đến bánh bao cũng không có mà gặm, tôi thương cậu, đừng có tưởng ai cũng mê mình.

_ Ôi, làm tổn thương người quá, uổng công tôi coi cậu như bạn tốt.

Takahashi Hondo ra vẻ Tây Thi dâng trái tim, vờ yểu điệu. Xem nhiều thật không thể tiêu hóa nổi, Jurina khinh thường nghếch mặt sang một bên.

_ Sau đó thì sao?

Mayu hứng thú hỏi.

_ Sau đó thì anh ta liền ỷ lại chị tới mức nghiện, có một ngày liền nói, tình cảm bạn bè chúng ta còn cứng hơn đá, mời chị tới ở cùng, chăm sóc lẫn nhau, chị nhìn người không rõ, lên nhầm thuyền địch, mới phát hiện hóa ra anh ấy không nộp được tiền nhà, mới để ý tới chị! Em tin có loại người vô sỉ đến vậy trên thế giới không?

Hondo gãi gãi đầu, chột dạ cười khan.

_ Bạn bè lưu thông vật chất mà! Tôi cũng không muốn như vậy, thật là lạ, mỗi lần cần tiền, đều sẽ phát hiện ra túi chỉ còn có vài đồng, cảm giác đó rất đau lòng!

_ Cậu hào phóng ra tay với mỹ nhân, chẳng thấy cậu đau lòng vì tiền cả. _ Đây là vì ông trời không công bằng, ngày trước tôi không tốt, chỉ có thể dựa vào ngày sau mà cố gắng, nào giống chị đẹp "troai" họ Matsui nhà cậu, không cần phải tốn chút suy nghĩ, phụ nữ liền chọn không hết, dùng không hết.

Jurina cười nhẹ, nghiêng đầu liếc anh.

_ Nhân duyên với phụ nữ của chị rất tốt ư? - Mayu buộc  miệng hỏi.

Matsui Jurina biểu hiện cứng lại, không tự nhiên trợn mắt nhìn Hondo một cái, vội chuyển đề tài lên người hắn:

_ Ngày trước không tốt? Cậu còn mất cân bằng cơ năng đấy! Cậu sinh non mà!

_ NO, NO, NO!- Hondo giơ ngón trỏ ra lắc lắc.

_ Cậu có thể sỉ nhục nhân cách của tôi, nhưng không thể sỉ nhục cơ thể tôi, tôi bảo đảm cơ năng của tôi vô cùng tốt, vì tôi nhiều lần khiến các cô gái cảm giác hạnh phúc như sống trong mùa xuân, nên có thể nhìn thấy... Jurina sầm mặt:

_ Đừng nói linh tinh trước mặt em gái tôi.

_ Lại chẳng phải thiếu nữ vị thành niên, nói chút cũng không được? Cậu đưa phụ nữ về, để tôi nghe âm thanh mờ ám cả đêm, tôi cũng đủ tốt để mắt nhắm mắt mở.

  Lời vừa nói ra, Jurina đã cứng người tới nỗi không thể cứng hơn được nữa. Cảm giác được ánh mắt của Mayu rơi trên người, cô hoàn toàn không có dũng cảm nhìn biểu hiện của em.

_ Đủ rồi đấy, đã biết chị em chúng tôi lâu rồi không gặp, có thể cho chúng tôi chút không gian riêng nói chuyện cũ không, đừng cứ ỳ ra ở đây nói những thứ đồi trụy vứt đi chẳng có chút dinh dưỡng gì, ô nhiễm tai của em gái tôi.

  Nhận ra cô ấy ngầm tức giận, nội tâm Takahashi Hondo cực kỳ ngạc nhiên. Người quen Jurina, ai cũng đều biết cô rất điềm đạm, điềm đạm tới mức đến tức cũng lười, đến cơm trưa bị cướp đi cũng không có phản ứng gì quá. Có người nói tính khí cô ta tốt. Nhưng căn cứ theo năng lực quan sát nhạy bén của "luật sư kiệt xuất tương lai", thường cảm thấy cậu ta căn bản không quan tâm cái gì, giống như một đầm nước chết, tê liệt, không cảm giác mà sống qua ngày. Tê liệt? Không thể nào? Cô ấy mới ngoài 20, giáo sư yêu thích cô, nam nữ đều ngưỡng mộ cô, tiền đồ tương lai không giới hạn, cô ta có lý do gì mà khiến bản thân mình không có sức sống, trở nên trầm lặng? Trực giác mách bảo Hondo, người con gái này chiếm một phần cực kỳ lớn trong cuộc sống của cô ấy, vì nàng vừa xuất hiện, Matsui Jurina liền như sống lại, tinh thần không ổn định. Tự mình không hiểu hai chị em kỳ quái này, anh nhún nhún vai, thức thời quay người bỏ đi. 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: