Chương 8.1
Chương 8.1
Takahashi Hondo trở thành khách thường xuyên của nhà Matsui, không ngày nào không siêng năng giẫm lên bậc thềm, Mayu tự nhiên cũng dần quen thuộc với anh, thân phận ban đầu "bạn của chị gái", thăng tiến tới cấp độ người quen có thể tán gẫu. Takahashi Hondo là nhân vật tiêu biểu của phái hành động, nói muốn giúp Mayu làm quen môi trường, liền đưa ra một bảng kế hoạch, làm theo bảng biểu, tiếp xúc lâu, cô cũng dần dần biết Hondo sau một năm tốt nghiệp, tiết kiệm chút tiền, cũng tạo chút danh hiệu, liền tích cực cùng bạn bè hợp tác mở một văn phòng luật sư, kinh doanh cũng rất tốt, chẳng trách anh có thể nói giúp cô sắp xếp công việc chẳng phải việc khó. Xét từ tiêu chuẩn đời thường, điều kiện của anh đã là lựa chọn nhất thời, tiền đồ tương lai sẽ không có điểm dừng, có một lần còn nửa đùa với cô rằng:
_ Bây giờ phát hiện anh trai Hondo của em là mẫu đàn ông tốt, phóng khoáng, tình cảm thuần khiết, chất lượng tốt của thế kỷ vẫn chưa muộn, xem ra em là em gái của bạn thân anh, lại xinh đẹp ngọt ngào rung động lòng người, cho em được hưởng quyền ưu tiên, cần không? cần không? Đàn ông đỉnh như thế này, không quyết định sớm là tổn hại của em, muốn hẹn sẵn thì mời sớm!
Cô chỉ cười, bị động tác anh trêu chọc khiến cô thoải mái. Ngoài chị Sumire, sau này cô còn quen vài người nữa, bao gồm cả Churi- bạn gái cũ của chị hai. Đó là loại phụ nữ có trực giác đặc biệt, nhìn thấu trong tim chị Churi vẫn chưa thể buông chị gái, hỏi chị ấy vì sao đồng ý chia tay, chị ấy nói:
_ Chia tay là chị nói ra.
_ Cái gì?
_ Chị không phủ nhận, đến giờ chị vẫn rất yêu chị hai em, nhưng nếu được chọn lại một lần nữa, chị vẫn sẽ làm như vậy.
_ Chị em làm gì rồi? Khiến chị...
_ Không có, cái gì chị ấy cũng không làm. Tất cả mọi người đều nói chị ấy đào hoa, sau khi kết thúc một cuộc tình, thường rất nhanh chóng bắt đầu cuộc tình khác, nhưng trong khi qua lại, chỉ chưa bao giờ đặt hai chân lên hai con thuyền* (bắt cá hai tay), hơn nữa đối với bạn gái tuyệt đối dịu dàng chu đáo, tốt tới nỗi không thể soi mói.
_ Em không hiểu...
Nếu chị hai đã tốt như thế, chị Churi lại yêu sâu đậm, vì sao còn muốn rời xa? Churi bật cười.
_ Cho dù có yêu chị ấy nhiều hơn nữa thì chị cũng cần có sự tôn nghiêm cơ bản, sâu thẳm trái tim chị ấy cất giấu một người, có lẽ đến bản thân chị ấy cũng chưa phát hiện ra, vì chị ấy giấu rất kín, rất tốt, nhưng một người con gái dùng trái tim để cảm nhận chị ấy, sẽ nhìn thấy hết tất cả, chị không rõ người con gái này là ai, càng không hiểu chị Juri đã yêu sâu đậm đến thế nào, vì sao không dám đi tìm cô ấy, ngược lại còn qua lại với hết người con gái này tới người con gái khác mà chị ấy thực sự không hề thật lòng, chị chỉ biết rõ, thể xác chị ấy bên mình, nhưng linh hồn thì ở mãi nơi xa, thậm chí chị cảm thấy chị ấy đang nhìn qua chị để nhớ nhung ai đó, chị không muốn thế thân.
_ Em tin không? Khi nói chia tay, chị rơi nước mắt không phải vì thương tiếc cho bản thân mình mà là đau lòng vì chị ấy, trong lòng chị ấy rất đau khổ, thậm chí chị lo lắng, sau khi chị đi, đến một nơi để ký gửi tâm tình chị ấy cũng không có thì làm thế nào? Có lúc nhìn đôi mắt hoang vắng mênh mang của chị ấy, cảm thấy chị ấy giống như người rơi xuống biển lớn, nhìn thấy cọc gỗ có thể vịn vào, cho dù đó có phải là chị ấy cần hay không ... chị ấy trước giờ đều vô tâm làm tổn thương người khác, nhưng không được giúp đỡ, trái tim hoảng loạn chỉ có thể tóm chặt bất cứ một người con gái nào có thể cho chị ấy sự ấm áp, không để bản thân bị chìm ngập trong sự cô đơn lạnh giá hoang vắng...
_ Vậy ư? - Tim Mayu đập nhanh, nghĩ tới đoạn đối thoại của họ tối đó... _Nếu là em, tuyệt đối sẽ không rời xa chị ấy.
Cô không nỡ. Churi lắc đầu cười đau khổ.
_ Em tuổi còn nhỏ, sẽ không hiểu, yêu một người mãi mãi không thể yêu bản thân mình, là một việc rất đau khổ.
_ Em hiểu! Vì có thể ở bên cạnh người mình yêu thương, là một việc rất khó, có vài người đến lập trường chờ đợi cũng không có, nhung nhớ trở thành một loại ước mơ xa vời, thực ra chỉ cần có thể thấy chị ấy, biết chị ấy sống như thế nào, chẳng phải là một loại hạnh phúc ư?
Cô nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, Churi nghe xong sững người, bắt đầu dùng con mắt mới nhìn cô chăm chú.
_ Trong lòng em có người rồi à?
Vẻ mặt kiên nghị, ánh mắt cố chấp đó ... đây không phải là lời của một thiếu nữ không hiểu phải trái có thể nói ra. Cô mím môi, trả lời:
_ Từ nhỏ tới lớn, bên cạnh em chỉ có chị hai, chưa từng quen người khác giới nào tới mức thân tình.
Thực sự như vậy ư? Nhưng, một thiếu nữ không biết mùi vị của tình yêu, sao có thể phát ra ánh sáng rực rỡ như vậy? Đó là một loại cố chấp đến bùng cháy... Đã là em gái của Matsui Jurina, quả nhiên không thua kém chỗ nào, Mayu – cô ấy là một người con gái đặc biệt tế nhị. Ngoài Churi ra, cô còn quen rất nhiều bạn mới, nam có, nữ có, đại đa số là người Jurina quen, mọi người cũng đều coi cô ấy là em gái yêu quý của mình, trừ nhân tố Jurina ra, đương nhiên cũng vì cô thông minh nhanh nhẹn, tự nhiên có thể thu hút người khác tới gần. Cô thích gần gũi bọn họ, vì họ đại diện cho cuộc sống sáu năm của chị hai, bên họ, cô có thể hiểu từng chút những năm đó của chị, cảm giác như tiến gần thêm một bước lớn, bù cho khoảng không sáu năm. Cô sẽ từng chút từng ít từ từ tìm lại những ngày tháng bọn họ đã mất, cô tin chỉ cần cô đủ cố gắng, có thể tìm lại được thời gian trước đây, bao gồm người chị gái cô thương nhớ nhất trong ký ức, cùng với sự qua lại của hai trái tim hiểu nhau. Năm đó, Matsui Jurina tốt nghiệp, đồng thời suôn sẽ thi lấy bằng bác sỹ, còn cô cũng không phụ hy vọng cuả mọi người, thi đỗ đại học như ý nguyện, đỗ khoa mỹ thuật như cô hằng mong. Chị nói không sai. Từ nhỏ cô đã hứng thú với hội họa, khi chưa hiểu chuyện, không an phận viết nguệch ngoạc linh tinh lên vở bài tập của chị, hại chị phải viết lại mấy lần, lại giơ nụ cười vô tội đầy nước miếng ra vẻ không chịu, sau này hiểu chuyện rồi, người khác dùng chữ viết nhật ký, cô lại dùng tranh ghi lại tâm tình. Sự kiên trì của chị làm tròn ước mơ của cô. Nhưng cô cũng có sự kiên trì của mình, khi trở thành sinh viên đại học, cô cũng tuyên bố một cách hào hùng: Cô muốn tự mình làm thêm kiếm tiền trả học phí! Cuộc sống như vậy rất phong phú, tĩnh lặng, cô thậm chí còn hy vọng, có thể cùng chị nương tựa lẫn nhau cả đời, không có sóng to gió lớn, bình thường, thành thật, như vậy chẳng phải cũng là một loại hạnh phúc? Buổi tối gần 11h trước khi ngủ, cô vào bếp rót nước, thấy cửa phòng vẫn sáng đèn, cô gõ hai cái, thò đầu vào
_ Chị, còn bận à?
Matsui Jurina vùi đầu vào trước bàn máy tính, mười ngón đang bận gõ trên bàn phím, liếc cô nửa giây, mắt lại dán vào màn hình.
_ Vào đi!
Cô bước vào, ngồi xếp bằng trên giường, nghiêng đầu thưởng thức khuôn mặt nghiêng nghiêng đang chú tâm làm việc của chị, nhưng vẫn không quên hỏi:
_ Em ở đây có quấy rầy đến chị không?
_ Không.
Vừa trả lời, ngón tay vừa gõ ra một chuỗi tiếng Anh cô hoàn toàn không hiểu. Hôm nay tham dự một ca phẫu thuật thay tim, do ba vị bác sỹ hợp tác cầm dao, hai vị kia đều là bác sỹ uy tín của bệnh viện, nhưng không ngờ ca phẫu thuật lớn, quan trọng như vậy, lý lịch còn mờ nhạt như cô cũng là một trong số đó, cơ hội hiếm có để tiếp thu kinh nghiệm chiến đấu thực tế, đến cô cũng được ưu ái mà lo sợ. Ý bồi dưỡng trong đó quá rõ ràng, các bác sỹ cùng thời kỳ thầm ngưỡng mộ lại ghen tị, nói tiền đồ của cô rất tốt. Thể xác rất mệt, nhưng tâm hồn lại rất sung sức, cô phụ trách viết báo cáo hoàn chỉnh quá trình phẫu thuật và nhận xét, cô tự tin giao ra một bản báo cáo xuất sắc hết mức.
_ Chị, em có việc nói với chị, được không?
_ Em nói đi.
_ Anh Takahashi?
Cô dừng tay, nghiêng nửa người lại:
_ Hai người khi nào thân đến vậy rồi?
Mayu mím môi cười nhẹ.
Anh ấy nói:
_ Tình bạn của hai người tốt như vậy, lại chăm sóc em thế, nếu em có chút lương tâm thì nên kính yêu anh ấy bằng một nửa chị.
Jurina ho nhẹ:
_ Thằng cha này!
Đến điều này cũng định lợi dụng để được lợi.
_ Anh ấy nói đang mùa hoa trên núi, hẹn em đi chơi, em có thể đi không?
Matsui Jurina suy nghĩ một chút.
_ Nhớ mang thêm áo khoác, trên núi sẽ lạnh.
_ Vậy chị có muốn đi cùng không?
Cô quay đầu nhìn báo cáo viết được một nửa, tiếp tục vùi đầu chăm chỉ. _Chắc không còn cách nào, thứ hai này phải làm xong báo cáo, em đi đi, bản thân cẩn thận an toàn.
Không thể tranh thủ thêm chút thời gian đưa em ra ngoài chơi, khiến cô cảm thấy day dứt, có người đưa em ấy đi, không phải ở nhà buồn chán cả ngày, cô thực sự tán thành, con người Takahashi Hondo chỉ thích đòi quyền lợi bằng miệng thôi, nhân cách vẫn còn, nhờ anh ta chăm sóc Mayu, cô cũng rất yên tâm. Bọn họ chắc có thể coi là cùng loại người, khi đối diện với tình cảm, tâm hồn bất an, nhưng chưa bao giờ dồn hết tâm sức để chơi đùa với phụ nữ, coi nhẹ tình yêu, bọn họ chỉ là không dừng lại được mà thôi. Watanabe Mayu nằm bò lên giường chị, nhìn ngắm chị, trăm lần nhìn không chán.
_ Tối nay em có thể ngủ ở đây không?
Cô thích nhìn dáng vẻ làm việc của chị, biểu hiện nghiêm túc rất đẹp. _Đèn sáng quá, em sẽ khó ngủ.
_ Không đâu! - Cô trề môi phản đối. Jurina suy nghĩ một chút.
_ Cho chân vào trong, đắp chăn lên, cảm chị không quan tâm đến em đâu.
Cô không thu đôi chân đong đưa, mà nhảy xuống giường, ôm chặt cổ chị ra sức hôn một cái.
_ Cám ơn chị hai!
Sau đó vui vẻ nhảy vào trong chăn, mãn nguyện nhắm mắt, không chú ý Matsui Jurina đang đực mặt tại chỗ. Tay trái xoa nhẹ lên dấu ấn bên má, nụ hôn bất ngờ chấn động tê liệt tất cả suy nghĩ trong đầu cô.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip