Chương 3 [Lục đạo luân hồi (III)]
Tiêu Chiến mơ màng tỉnh lại, đầu vẫn còn âm ĩ đau. Cậu chống tay ngồi dậy xoa xoa đầu mình, chợt nhìn xung quanh, cậu thấy mình đang ở thư phòng thì liền chạy đến cửa, thử đẩy ra...
Đúng như cậu đoán, cửa đã bị người ta khóa từ bên ngoài!
Tiêu Chiến liền ra sức đập cửa, gọi lớn: "Thả ta ra! Mở cửa!"
Hai gã gia nô ở ngoài nghe tiếng chỉ nhìn nhau rồi lãnh đạm nói: "Công tử! Cậu tỉnh rồi?"
Tiêu Chiến càng ra sức đập cửa hơn, miệng không ngừng gọi ra ngoài: "Mở cửa! Thả ta ra ngoài!"
Gã gia nô chỉ lãnh đạm nói: "Công tử thứ lỗi! Lão gia đã có lệnh không có sự cho phép của ông ấy, chúng tôi không được mở cửa cho cậu ra ngoài!"
Rồi họ mặc cho cậu ra sức đập cửa...
Tiêu Chiến đập cửa kêu gào một hồi thì cũng mệt lã, cậu từ từ trượt xuống theo khung cửa, mím môi nghĩ cách thoát ra ngoài.
...
"Lão gia! Công tử không chịu ăn uống gì cả!"
Tiêu lão gia tức giận phất tay áo, quát: "BẰNG MỌI GIÁ PHẢI ÉP NÓ ĂN! NÓ KHÔNG ĂN THÌ ĐỔ THẲNG VÀO MIỆNG NÓ!"
Người gia nô run lên bần bật, vâng vâng dạ dạ rồi lui ra.
...
Bên này, Vương Nhất Bác dưới sự giúp đỡ của Bạch Bội Bội đã thành công cải trang thành gia nô lẻn vào Tiêu phủ.
Lúc y mang khay thức ăn đến trước cửa thì bị hai gã gia nô chặn lại, hỏi: "Ngươi đi đâu?"
Y cuối gằm mặt xuống, cố gắng đè giọng thật thấp để không bị phát hiện: "Tôi đến đưa cơm cho công tử!"
Hai gã gia nô kia nhìn nhau rồi sau đó cũng mở cửa cho y vào.
Cửa phòng vừa bật mở, y liền nhìn thấy cậu đang nằm trên giường, quay mặt vào trong.
Vừa nghe thấy tiếng mở cửa, Tiêu Chiến chỉ lãnh đạm nói: "Ta không ăn! Mang đi đi!"
"Tiểu Chiến! Là ta!"
Nghe thấy giọng nói này, Tiêu Chiến lập tức xoay người lại, hai mắt chớp chớp. Vương Nhất Bác cũng cởi chiếc mũ gia nô ra cho cậu nhìn.
Tiêu Chiến nhìn y, môi mấp máy mấy chữ: "Vương...Vương Nhất Bác?"
Y đưa tay lên môi, làm động tác "suỵt" rồi mỉm cười, bước đến xoa đầu cậu, nói: "Phải! Là ta! Ta đến cứu đệ!"
Hai mắt cậu ngấn nước, nhìn y, lắc lắc đầu: "Không...không được đâu! Mặc Thành...Mặc Thành hắn sẽ giết huynh mất!"
Y bước đến, ôm chặt cậu trong lòng, vỗ về cậu, giọng nói đầy kiên định: "Không sao đâu! Ta sẽ nghĩ cách cứu đệ ra! Giờ Tý* này ta sẽ đến đón đệ! Chờ ta!"
Tiêu chiến ngẩn đầu lên nhìn y, gật đầu: "Ừm!..."
Tiêu Chiến co người rúc vào lòng y. Giờ phút này, cậu cảm giác mình thật yếu đuối, thật cần y biết bao! Y mỉm cười xoa đầu cậu, nói: "Vậy giờ đệ ăn chút gì nhé? Thức ăn ta mang đến cho đệ rồi!"
Vừa nói, y vừa dìu cậu đến chỗ bàn ăn, lấy thức ăn ra, hơi nóng bốc lên nghi ngút, mùi hương lên làm cậu có chút đói rồi! Nhìn Tiêu Chiến ăn đến mức hai má phồng lên, y không nhịn được bật cười, nhéo nhéo má cậu, nói: "Xem ra là đói lắm rồi đây! Vậy mà lúc nãy còn mạnh miệng nói là 'Không ăn đâu! Mang đi đi!' cơ đấy!"
Tiêu Chiến bị nhéo đau liền nói: "Ưm...Buông ra! Đệ đang ăn!"
Y cười nhìn cậu: "Được rồi! Không trêu đệ nữa!"
Sau khi Tiêu Chiến ăn xong, y nắm lấy tay cậu, dặn dò: "Tiểu Chiến! Giờ Tý này ta sẽ đến đón đệ!...Yên tâm!...Sẽ không sao đâu!"
Tiêu Chiến nhìn y, gật đầu: "Ta tin huynh!"
...
Đến giờ Tý, Vương Nhất Bác lưng giắt kiếm, bịt mặt lẻn vào Tiêu phủ, hai người gia nhân gác cửa đã ngủ gục từ lâu, để chắc chắn, y thổi thêm bột thuốc mê cho hai gã kia ngủ đến sáng, bản thân thì dùng kiếm chém đứt ổ khóa, nắm tay cậu dắt đi. Không ai nói với ai câu nào, họ biết bản thân không có nhiều thời gian như vậy!
Cả hai cứ thế mà chạy về phía đường rừng...
...
Sáng sớm, đến giờ lành, Mặc Thành một thân hỉ phục mang sính lễ đến trước của Tiêu phủ. Khi đến trước cửa thư phòng của Tiêu Chiến, hắn hoảng hồn khi thấy cửa phòng bật tung, bên trong đến con kiến cũng chẳng thấy, hai gã gác cổng thì nằm bất động bên ngoài, gọi đến mấy cũng không chịu tỉnh. Mặc Thành điên tiết rút kiếm chém chết hai gã gia nhân, rồi quay sang quắc mắt nhìn Tiêu Vụ, gằng giọng hỏi: "Nhạc phụ đại nhân, thê tử của con đâu rồi?!"
Tiêu Vụ bị cảnh này dọa cho sợ xanh mét, lắp bắp: "Ta...ta...thật sự...Không đúng!...Hôm qua ta đã nhốt nó lại rồi mà!"
Mặc Thành lại tiếp tục lia mắt về phía Bạch Bội Bội, thấy cậu run run, hắn cười lạnh, hỏi: "Tiểu Bạch! Chủ tử của đệ hôm qua có tiếp xúc với ai không?"
Bạch Bội Bội điếng người nhìn hắn, đổ đầy mồ hôi lạnh, nói: "Đệ...đệ không biết! Hôm qua đệ...đệ bận chăm cây trong hậu viện!...Đệ thật sự..."
Mặc Thành cười lạnh: "Vậy sao?"
Hắn từng bước đến gần cậu, lê cây kiếm đẫm máu trên đất, rồi vung lên, một tia ngân quang trong vắt xẹt qua, Bạch Bội Bội ngã xuống, tắt thở, từ cổ của cậu không ngừng chảy máu...
Mặc Thành gầm lên một tiếng giận dữ, sau đó sai người đồ sát toàn bộ Tiêu phủ, bản thân thì nhảy phốc lên lưng ngựa, đeo cung, đuổi theo hai người Tiêu Chiến!
...
Bên này, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác nắm tay nhau chạy trên con đường rừng vắng ngắt, khắp người cậu và y đầy rẫy vết thương do cây rừng cào xước. Chợt Tiêu Chiến bị vấp ngã, Vương Nhất Bác vội dìu cậu dậy tiếp tục chạy. Tiêu Chiến vừa chạy vừa thở, chạy thêm một lúc nữa, cậu ngã quỵ xuống, nhìn y, nói không ra hơi: "Nhất...Nhất Bác! Đệ chạy không nổi nữa! Đệ...đệ mệt lắm rồi!"
Vương Nhất Bác vội ngồi xuống dìu cậu đứng lên trấn an: "Tiểu Chiến! Đệ ráng một chút! Sắp đến ra đến bìa rừng rồi!"
Chợt phía xa vang lên tiếng vó ngựa và tiếng tên bắn vùn vụt.
Mặc Thành đã đuổi kịp họ!
*Phập!*
Âm thanh đó làm Tiêu Chiến giật thót cả người, cậu nhìn xuống phát hiện lưng Vương Nhất Bác đang bị một mũi tên găm chặt!
"VƯƠNG NHẤT BÁC!"- Tiêu Chiến gào lên.
Vương Nhất Bác lúc này không trụ được nữa, y khuỵu xuống, rút trong ngực áo ra một sợi dây đỏ đeo tay, cẩn thận đeo cho cậu, vốn dĩ y định sau khi cả hai cao chạy xa bay thành công sẽ tặng nó cho cậu, nhưng có lẽ...không kịp nữa!
Y mỉm cười xoa đầu cậu, nói: "Tiêu Chiến! Đệ chạy trước đi! Mặc kệ ta!"
Tiêu Chiến nhìn y, điên cuồng lắc đầu, òa khóc: "Không! Đệ không đi! Có đi thì đi cùng nhau!"
Vương Nhất Bác nhìn cậu, lắc lắc đầu: "Không kịp!...Không kịp đâu!...CHẠY!!!"
Câu cuối cùng y gào lên, xô cậu ngã vào bụi rậm, cảnh cuối cùng cậu nhìn thấy là hình ảnh y gục xuống, hai mắt nhắm nghiền!
...
Tiêu Chiến điên cuồng chạy một mạch, đến bờ vực thẳm, cậu đã kiệt sức mà ngã quỵ xuống, Mặc Thành cũng đã đuổi kịp cậu. Đối diện với hắn, ánh mắt cậu lúc này tràn đầy căm hận.
Hằn nhìn cậu, cười lạnh: "Tiểu Chiến! Đến giờ phút này đệ còn muốn chạy trốn khỏi ta sao?"
Cậu nhìn hắn, bình tĩnh đến lạ: "Ta không trốn nữa! Ta theo huynh về!"
Vừa nói dứt câu, cậu gục xuống, Mặc Thành nhanh như cắt chạy đến ôm cậu vào lòng. Nằm trong lòng hắn, cánh môi cậu nhếch lên cao.
"Nhất Bác! Đệ sẽ trả thù cho huynh!"
-----------------------------
Chú thích:
*Giờ Tý: là 11h đêm đến 1h sáng nha mọi người😊.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip