Chương 2

"Mùi hương này được thiết kế theo yêu cầu của cậu. Cậu thấy thế nào?"

Krit khẽ hít một hơi, hương Lê ngọt ngào dịu nhẹ vương vấn không hề gây khó chịu, ngược lại  tựa như chất kích thích len lỏi vào trong trì óc, khiến người ta mê muội, muốn trầm luân.

"Làm rất tốt, nhớ đây là duy nhất."-Krit hài lòng nói, thanh âm có chút đe dọa. Duy nhất, mùi hương này chỉ có cậu mới được sử dụng, không ai có thể chạm tay vào tâm huyết này của cậu.

Krit ngồi khoác chân lên ghế, khẽ chống cằm, đưa mắt nhìn bình thủy tinh sóng sánh chất lỏng màu hồng nhạt trên tay, nhớ đến đoạn kí ức đêm đó, khỏi khỏi nhoẻn miệng cười. Nụ cười tràn đầy thỏa mãn.

" Cậu có mùi lê, thật ngọt"

Đó chỉ mới là chút kích thích thử nghiệm mà thôi. Ha..ha..a .. Billkin ơi Billkin, rồi có ngày cậu phải quỳ gối trước tôi mà phục tùng như một con chó.

.

.

Giờ nghỉ trưa của trường đại học Chulalongkorn cũng không giống những nơi khác, không quá ồn áo nào nhiệt, mà đặc biệt bình lặng nhường như học sinh nơi đây cũng bị bầu không khí cổ kính cùng danh tiếng lịch sử lâu đời của ngôi trường tác động.

"Có gì mà ồn ào thế?"-Krit vừa ra khỏi phòng học, đã nghe tiếng trò chuyện huyên náo của vài bạn học, không khỏi nhíu mày.

Bạn nam bị Krit túm lại, khó giấu vẻ hoang mang nhưng liền lấy bình tĩnh. Đây không phải là kẻ thù số một của Putthipong sao?

"À, Putthipong đang thách đấu với đại thiếu Tawan Vihokratana nên mọi người đều ra sân bóng hóng hớt rồi."- Dứt lời cậu ta liền chạy một mạch như sợ giành mất chỗ đẹp.

Tay Tawan? Cậu ta lại làm gì chọc giận ông chú già đó rồi.

Bụng thì nghĩ hai đứa trẻ lớn xác này lại thích gây chuyện, nhưng chân Krit thì vẫn hướng tới sân bóng rổ.

Xung quanh đã chật kín người, nhưng nhiều người thấy kẻ thù của Putthipong cũng đến, nghĩ sắp có biến vui lập tức dạt ra cho cậu thuận lợi đứng xem.

"Nghe nói là tranh giành mỹ nhân nha"- Nam thanh niên lên tiếng.

"Đâu, Billkin chình là thấy tiểu Omega bị đại thiếu trêu ghẹo, mới đứng ra bao vệ."-Nữ  Beta kế bên phản biện.

Túm lại là vì một Omega, Krit lạnh lùng nhìn về phía góc sân, nhanh chóng bắt gặp bóng dáng nhỏ gầy sợ sệt đứng dõi theo hai Alpha vì mình tranh đấu. Chà, xem đi, thật biết diễn, lúc này chỉ sợ cậu ta đang thầm sung sướng ngạo mạn trong lòng. 

"Oab, Nếu cậu muốn chơi như vậy, thì tôi cũng chiều."

Thật ra kết quả của trận này ngay từ đầu đã được xác định, với thân hình và thể lực của Tay, Billkin có cố gắng cách mấy cũng không vượt qua. Chẳng qua, Billkin có thể thu hẹp khoảng cách điểm số đến mức nào để mặt mũi đừng bị mất sạch.

Năm điểm, không tệ. Xem qua sau khi phân hóa, cơ thể của hắn đã "tiến hóa" vượt bậc, đợi đến tuổi của Tay, thì khả năng của hắn sẽ không hề thua kém.

"Nhóc con, đừng lo, ta chỉ chọc ghẹo tiểu Omega đó thôi."- Tay vỗ vai hắn, thản nhiên nói. Tính hắn có bao giờ biết nghiêm túc là gì, ai ngờ Omega kia nghiêm trọng hóa vấn đề như vậy. Có cho hắn mười cái mạng cũng không dám hồng hạnh vượt tường đâu.

Như có linh cảm, Tay quay đầu nhìn về phía gần đó, liền bắt gặp cặp mắt như sư tử phóng về phía mình. Người đó vừa xoay người, như câu mất hồn hắn. Tay hốt hoảng nói tạm biệt Billkin, rồi mặc đám đông vội vàng chạy đuổi theo, hu hu, hắn đâu ngờ sẽ gây náo loạn như vậy, ngay cả người cũng đến rồi.

"Anh có sao không?"-Oab vội bước đến đưa Billkin chai nước, tay cầm khăn toan giơ lên giúp hắn lau mồ hôi, nhưng Billkin đã vội né sang một bên.

"Để anh, anh Tay chỉ giỡn thôi, em đừng sợ."-Billkin đón lấy khăn rồi nhẹ giọng nói.

"Cảm ơn anh."-Oab cúi mặt lí nhí trả lời

"Không ngờ tình cảm hai người phát triển nhanh như vậy."

Chỉ cần nghe giọng, Billkin liền biết ai đến. Âm điệu cợt nhã ghẹo gan này duy nhất thuộc về một người. Hắn bất đắc dĩ lên tiếng can ngăn trước.

"Ở đây đông người, cậu đừng náo nữa."

"Tôi chỉ muốn xem cảnh mỹ nhân lấy thân báo đáp anh hùng thôi mà."

"Anh đi trước." Billkin biết còn ở lại lâu, lời càng thêm khó nghe, liền túm lấy PP cùng nhau rời khỏi. Mà người xung quanh thấy hai người tự nhiên hòa thuận như vậy, trong đầu không ngừng nhảy số.

"Cậu thích Oab?"

"Không có, đừng suy đoán lung tung. Vào tiết rồi, mau về lớp đi." - Billkin giơ tay xoa đầu cậu, dịu dàng nói.

PP ngẩn ngơ nhìn theo bóng dáng hắn, con người hắn tại sao lại như vậy. Rõ là cậu luôn vô cớ gây sự, nhưng hắn vẫn bao dung che chở, làm cậu bị nuông chiều đến hư.

.

.

Cái thế giới phân chia Alpha, Beta, Omega, nhà vệ sinh cũng trở thành vấn đề lớn.

Hầu như đều phải chia thành bốn gian dành cho Alpha nam nữ và Omega nam nữ, Beta tất nhiên sẽ dùng chung với Alpha.

Krit vừa ngẩng đầu, nhìn trong gương đã thấy Oab đứng đằng sau từ lúc nào.

"Cậu muốn gì? Đây là nhà vệ sinh Alpha" -Krit mang tâm tình vẫn chưa tốt lên, bực bội hỏi.

"Anh thích Billkin" - Đó là câu khẳng định, rất chắc nịch.

Krit bật cười, không ngờ nhóc con này còn dám kiếm mình gây chuyện.

"Thì sao?" -Krit thản nhiên hỏi lại.

"Càng thú vị" - Oab khiêu khích lên tiếng, từng bước đến gần Krit."Tôi chỉ thấy tội nghiệp anh."

Krit thu lại nụ cười, lạnh lùng nhìn cậu áp sát bên mình, anh cũng muốn nghe thử mình có bao nhiêu đáng thương.

"Rõ ràng thích người ta chết đi sống lại, còn cố tỏ vẻ cao thượng. Rõ ràng ghen tỵ khi nhìn Billkin đối xử tốt với kẻ khác, còn giả vờ thanh cao. Krit ơi, anh chỉ là Beta. Billkin coi anh là bạn tốt, anh chính là đối với hắn có ý nghĩ xấu xa. Nếu hắn biết chuyện này liệu anh có thể bình thản thốt ra hai từ "thì sao"? Anh chính là đáng ghê tởm. 

Oab giơ tay nâng cằm của Krit, ánh mắt thâm sâu rét lạnh.

"Tự coi lại bản thân đi. Anh không có xứng với hắn đâu và gia tộc Assaratanakul sẽ không bao giờ chấp nhận hai người. Dù anh cố gắng thế nào cũng không thay đổi được điều này. Đừng tự mình đem ra làm trò cười nữa."

"Con mẹ nó!"-Krit tức giận túm lấy cánh tay dơ bẩn đang chạm vào mình, nghiến răng."Vậy mày xứng? Ha...đừng đem tao và mày ra so sánh. Tao không có được Billkin thì mày cũng đừng có mà mơ tưởng! Chúng ta không giống!"

"Thử xem."Oab lại chẳng hề nao núng, gian trá nhìn Krit.

"Bỏ ra... buông tôi ra...đừng vậy mà...hức" Oab hoảng sợ la lên, đồng thời vùng vẫy không ngừng. Âm thanh thống khổ, bi thương như bị cưỡng bức làm người ta sợ hãi.

Krit như đoán được điều gì, cố khắc chế, bịt miệng cậu ta nhưng Oab thực sự lên cơn điên, la hét, đánh đấm lung tung khắp người anh. Khi bị cắn mạnh lên tay đến chảy máu, Krit chịu không được nữa liền buông tay.

Cả thân người của Oab bị đẩy ngã mạnh ra sau, đầu đập vào bồn rửa tay. Cậu ôm lấy đầu,đau đớn ngồi bệt xuống sàn.

Cùng lúc đó, cánh cửa nhà vệ sinh vẫn luôn đóng được mở ra, vô vàn cặp mặt nhìn vào quang cảnh bên trong, bao gồm cả Billkin...







Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip