Chap 11: Sự Giúp Đỡ (Là Cần Thiết, Nhưng Không Phải Lúc Nào Cũng Được Cảm Kích)

Cảnh báo:

Dissociation, tự tử

(Vui lòng không đọc nếu bạn nhạy cảm với đề tài này.)

Nếu muốn bỏ qua, hãy bắt đầu đọc tại:

'Xung quanh tối om, và cậuđã trở lại căn phòng cậu đã ở sau khi cậu khâu vết thương cho Toga. Tấm ga giườngrất mềm mại, và ánh sáng lờ mờ phát ra từ chiếc máy tính trên bàn. Shigaraki ở ngaybên cạnh cậu, cánh tay gầy gò để chạm vào tay cậu. Twice đang ngồi trên ghế,nhìn hai người với vẻ lo lắng.'

-------------

Cậu đang đi dưới gầm một cây cầu thì thấy nó. Đó là một ngày cuối tuần, ngay sau khi mặt trời lặn, và những ngọn đèn đường gần như không chiếu đến hình dáng gãy nát ấy. Máu chảy thành vũng từ người ấy, và Izuku đã có thể nhận thấy là họ sẽ không qua khỏi.

Lặng lẽ, cậu tiến đến gần, để ý thấy đôi chân không mang giày của họ. Cậu cố gắng không suy nghĩ quá nhiều đến ý nghĩa của việc đó. Bàn tay họ vươn ra theo một góc bất thường, và đôi mắt họ mở to và trông hoảng sợ một cách kỳ lạ khi họ quan sát cậu.

Oh. Có lẽ họ sợ rằng mình có một quirk chữa lành.

Bụng cậu thắt lại khó chịu, và cậu quỳ xuống bên cạnh họ, lờ đi vũng máu đang lan ra dưới chân.

"Cầu mong cho cậu được yên nghỉ ở thế giới bên kia, nếu nó có tồn tại. Cầu cho lời nói của những người làm tổn thương cậu được gột rửa khỏi da thịt, và cầu cho những vết thương họ gây ra được chữa lành. Hy vọng cậu sẽ không bao giờ phải biết đến đau khổ nữa." Cậu lẩm bẩm, lời nói thốt ra từ đôi môi như một lời cầu nguyện.

Sự ngạc nhiên hiện lên trong ánh mắt họ, nhưng nó nhanh chóng biến thành sự biết ơn thầm lặng. Cậu mỉm cười, nhưng họ đã ra đi. Nụ cười phai đi, và nút thắt trong bụng cậu siết chặt hơn.

Sau khi báo cho cảnh sát về thi thể, cậu thơ thẩn đi khỏi cây cầu, nhìn chằm chằm vào mấy số liên lạc trong điện thoại mình.

Mẹ cậu bị loại ra đầu tiên. Bà hiện đang tận hưởng kỳ nghỉ đầu tiên của mình kể từ lúc cậu được sinh ra. Yagi hẳn là đang lên kế hoạch dạy học. Todoroki không cần thêm mấy chuyện như thế này trong đời cậu ta. Bất cứ ai khác trong trường cũng bị loại nốt. Vậy chỉ còn...

Lẳng lặng, cậu nhấn vào số của Shigaraki và chờ đợi. Nó nhấc máy ở tiếng chuông thứ ba, và Shigaraki nghe có chút khó chịu.

"Ngươi có thể nhắn tin cho ta mà."

"..."

"Chuyện gì vậy?"

"...Anh có thể–"

Cậu nghẹn lại khi nhìn thấy máu dính trên giày mình. Song tên tội phạm nhận thấy có gì đó không ổn, bởi anh ta nghe bớt gay gắt hơn lần tiếp theo anh ấy mở miệng.

"Ngươi đang ở đâu?"

Cậu thì thầm vị trí của mình cho Shigaraki, người ngay lập tức cúp máy sau đó. Một cách máy móc, cậu bỏ điện thoại vào túi và nhìn chằm chằm xuống giày mình, quan sát vết máu ánh lên trong ánh sáng lờ mờ.

Một bàn tay đặt lên vai dẫn cậu vào màn sương, âm thanh có thể là lời nói vọng đến từ đâu đó xa xăm. Lơ đễnh, cậu nhận thấy có ai đó nắm chặt lấy vai mình và di chuyển mình lên một thứ gì đó mềm mại. Cậu dùng tay ôm lấy bản thân, chớp mắt và cố lấy lại tinh thần, cố gắng nghe thấy những lời nói. Việc đó không có tác dụng.

Cậu không khóc. Nước mắt của Izuku đã không còn rơi trước bi kịch nữa rồi, cậu đã quá quen với chúng. Thay vào đó, cậu cảm thấy tâm trí mình lạnh tê đi.

Mình đã quên rồi sao?

Cậu không muốn cảm thấy cái lạnh. Móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, và máu rỉ giọt qua đầu ngón tay cậu, hệt như máu từ thân thể ấy, thứ máu dính trên giày cậu–

Một bàn tay đeo găng buộc cậu ngừng ghìm chặt móng tay, và từ từ, mọi thứ trở nên sắc sảo hơn. Chớp mắt, cậu nhìn sang Shigaraki, người đang nhìn mình chăm chú hơn mọi khi.


"Này nhóc. Nhóc thực sự đã rất thẫn thờ trong một lúc lâu đấy. Muốn gọi cho mẹ và nói bà ấy biết chuyện chứ?"

Dù chỉ một lần, Twice không mâu thuẫn với chính mình. Điều đó mang lại cảm giác khó chịu kỳ lạ.

"Bà ấy đang có một kỳ nghỉ cuối tuần rồi." Izuku đờ đẫn trả lời.

Không ai trong hai người bình luận gì về điều đó, và cậu thực sự không có đủ năng lượng để làm gì khác ngoài dựa vào Shigaraki nhiều hơn, tựa đầu mình lên vai chàng trai kia. Chàng trai tóc xanh lam sững người, nhưng không rời đi, và Twice ngồi xuống bên cạnh cậu, nhẹ nhàng xoa tròn lưng cậu.

Nó giúp giữ cậu lại với thực tại, và ngăn cho cậu không chìm sâu trong suy nghĩ của mình. Thở đều, cậu nhắm mắt lại, thả lỏng người và thu vào những mùi hương cùng âm thanh quen thuộc.

---

"Chị có biết chuyện gì đã xảy ra với 'Zuku không? Trông cậu ấy có vẻ khá buồn." Toga cau mày, quan sát cánh cửa nơi ba người kia biến mất ba mươi phút trước.

"Không chắc nữa, nhưng hẳn là Twice sẽ lo liệu được." Magne trấn an cô gái, nhẹ nhàng vỗ về tay cô. Cái cau mày của Toga dần biến thành một nụ cười nhỏ, và cô quay trở lại với con dao mới kiếm được của mình. Hy vọng là cô có thể cho Izuku xem vũ khí mới nhất của mình khi cậu cảm thấy tốt hơn.

---

Mọi thứ tối om. Những đám khói đen cuộn tròn quanh người cậu, che khuất cơ thể cậu và môi trường xung quanh khỏi tầm mắt.

Màn khói tan đi một chút, để lộ bảy bóng người đứng thành hàng. Họ quay lưng về phía cậu, và hình bóng họ phần nào bị che đi bởi sương khói. Phía sau họ, có hai bóng người mờ mờ đang... làm chuyện gì đó.

Cậu cố gắng bước về trước, nhưng lại bị dính chặt một chỗ đấy. Bực tức, cậu mở miện để la lên. Tay cậu đưa ra, bao phủ bởi khói, cố gắng vươn tới những bóng người. Như thể nghe thấy tiếng gọi của mình, họ quay lại đối mặt với cậu. Tất cả đều có tuổi tác và ngoại hình khác biệt, nhưng ở nơi đôi mắt đều là ánh sáng rực rỡ. Mang máng, cậu nhận ra bọn họ. Họ là những người ở Đại hội Thể thao, khi Shinsou–

Những đôi mắt sáng tập trung vào cậu khiến cho cậu khó mà suy nghĩ, khó mà hít thở, và tất cả bọn họ lao về trước, tay vươn ra để–

"TRÁNH XA TÔI RA!"

Những bàn tay nắm lấy cánh tay cậu, giữ cậu tại chỗ. Những hình dáng mờ ảo di chuyển trước mặt cậu, và ánh sáng ấm áp chiếu xuống từ đâu đó bên trên.

"–uku. Izuku!"

Cậu không thở được.

Đồ quái đản!

Tên thua cuộc.

Đúng là phí không gian.

Deku.

Phải biết nhìn vào hiện thực nữa.

Lên nóc nhà mà đâm đầu xuống–

"IZUKU."

Một bàn tay nắm lấy tay cậu, siết chặt lại. Cảm giác từ nó đưa cậu về thực tại, xua đi những giọng nói và cảm giác bị bóp ngạt. Cậu hít lấy hít để không khí, áp lực đè lên ngực bất ngờ biến mất.

Trong khi cậu thở, một bàn tay khác nhẹ nhàng đặt lên vai cậu, không gì chặt cậu xuống mà là để cậu biết là họ đang ở đây.

Phải mất vài phút cậu mới nhận ra là Shigaraki và Twice cũng có ở đó, và cả hai đang lần lượt nắm lấy tay và vai của cậu. Áp lực từ tay họ là sự xao lãng đáng hoan nghênh từ những suy nghĩ từ buổi tối hôm qua.

"Chào." Cậu rên rỉ nói, giọng thô thiển.

Đôi đồng tử đỏ rực tập trung vào Izuku với sự khó chịu vờ vịt, và Shigaraki buông tay cậu ra với một cái khịt mũi.

Lơ đễnh, Izuku nhận thấy tên tội phạm đang không mang găng tay cùng đống bụi đang bao phủ họ và chiếc giường.

Hẳn là anh ta đã phân rã chúng.

Bộ đồ bó màu đen xám thường thấy của Twice đã được thay bằng chiếc áo ba lỗ trắng ố màu và chiếc quần thể thao đỏ. Song chiếc mặt nạ vẫn còn nguyên trên đầu.

"Này, nhóc. Nhóc đã đánh thức bọn ta khá đau đấy. Muốn nói về nó chứ? Mày nhìn thấy gớm. Đi tắm đi và để bọn ta yên."

"...Tôi không sao. Nhưng... tôi... chưa muốn nói đến nó..."

Hai người kia gật đầu, và căn phòng lại chìm vào im lặng lần nữa.

---

"'Zuku!" Toga vui mừng kêu lên khi cô nhìn thấy cậu nhóc tóc xanh bước vào phòng.

Izuku mỉm cười, nụ cười dịu dàng hơn bình thường, nhưng khác xa với biểu cảm trống rỗng mà cậu trưng ra đêm hôm qua.

Những thành viên khác của Liên minh quan sát hai người tương tác, và khẽ thư giản đi khi họ thấy cậu bé tóc xanh lá cười.

"Chào Himiko, vẫn khỏe chứ?"

Lời nói thoát ra dễ dàng khi trò chuyện với cô gái tóc vàng, và đến khi Kurogiri mang bữa sáng tới, cậu đã thành công đẩy những ký ức của 24 giờ qua vào một góc tối sâu trong tâm trí.

-------------

Trích lời tác giả:

Tôi đang dựa cơn dissociation của Izuku trên nghiên cứu của bản thân, nên là hãy thông cảm nếu có gì sai sót! Từ giờ mọi thứ sẽ trở nên tồi tệ hơn với Izuku, nhưng cậu ấy sẽ nhận được nhiều âu yếm và cảm thông sau đó.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip