Chương 7
Ở trường học lúc này đang là giờ nghỉ giải lao, Giang Hiểu Viện và đám bạn của Kỳ Liên túm tụm lại gọi điện thoại cho Trần Phương Châu.
"Béo à, tình trạng sức khoẻ của anh Kỳ như thế nào rồi?"
"Bác sĩ bảo đã tốt lên rồi, giờ ở lại theo dõi thêm đến chiều, nếu ổn định sẽ được xuất viện luôn. Có gì mới tôi sẽ báo, các cậu yên tâm đi." Trần Phương Châu ở đầu dây bên kia đáp.
"Được được, nhớ báo cho bọn tôi đấy."
Biết Kỳ Liên đã ổn, trong lòng bọn họ đều nhẹ nhõm hẳn. Một đứa gợi ý. "Vậy tan học bọn mình đến thăm anh Kỳ nhé?"
Giang Hiểu Viện lắc đầu. "Tôi có việc bận, không thể đi cùng các cậu được. Tôi sẽ đến thăm cậu ấy sau."
"Được, quyết định như vậy đi."
Kết thúc công việc ở tiệm làm tóc, Giang Hiểu Viện không về ngay mà ghé qua nhà Kỳ Liên thăm cậu. Buổi chiều Kỳ Liên đã được bác sĩ đồng ý cho xuất viện về nhà dưỡng bệnh.
Kỳ Liên đang nằm trên giường thì nghe thì thấy tiếng chuông cửa. Đám bạn đến thăm cậu đã về từ sớm, Trần Phương Châu cũng vừa đi không được bao lâu, chẳng biết ai lại đến giờ này. Kỳ Liên nghĩ chắc là có đứa trẻ con nhà nào đó nghịch ngợm, nên cũng lười xuống giường, định mặc kệ tiếng chuông. Nhưng có vẻ người bấm chuông đang dần mất kiên nhẫn, bấm liên tục nhiều lần, Kỳ Liên bị phiền đành phải dậy mở cửa, xem xem nhãi con nào to gan như vậy.
Chờ thật lâu không thấy ai mở cửa, Giang Hiểu Viện bắt đầu lo lắng thì cửa lớn trước mặt mở ra. Cô không chú ý đến ánh mắt thoáng hiện lên vẻ ngạc nhiên của Kỳ Liên, ngay lập tức nói. "Cậu làm gì mà mở cửa lâu thế? Tôi còn tưởng cậu lại ngất lịm đi rồi."
Kỳ Liên nhíu mày hỏi ngược lại cô. "Giờ này cậu không về nhà đi, còn đến đây làm gì?" Con gái về nhà buổi tối một mình vốn đã không an toàn, thế mà còn dám la cà.
"Tôi đến thăm cậu chứ làm gì. Cậu đã ăn tối chưa? Còn mệt lắm không?"
Bình thường nghe Giang Hiểu Viện hỏi liên thoắng như vậy, Kỳ Liên sẽ thấy rất phiền, nếu không bỏ ngoài tai thì cũng sẽ kêu cô im miệng. Nhưng bây giờ cậu không chỉ không thấy phiền, ngược lại còn thấy vui vui vì được cô quan tâm, kiên nhẫn trả lời từng câu một. "Tôi ăn rồi, không mệt nữa."
Giang Hiểu Viện mỉm cười. "Vậy là tốt rồi. Ngày mai tôi sẽ mang bữa sáng tới cho cậu."
Kỳ Liên không trực tiếp trả lời mà nói sang chuyện khác. "Đi thôi, tôi đưa cậu về."
Giang Hiểu Viện đời nào lại để một bệnh nhân buổi chiều vừa xuất viện, còn đang ăn mặc phong phanh đưa mình về nhà, vội vã từ chối. "Không cần đâu, ngày nào tôi chẳng đi một mình. Cậu vào nghỉ sớm đi."
Kỳ Liên cũng không ép buộc thêm, cậu chìa tay ra. "Điện thoại của cậu đâu, đưa tôi mượn."
Giang Hiểu Viện không hiểu Kỳ Liên muốn làm gì, nhưng vẫn đưa chiếc điện thoại màn hình đen trắng đã mờ hết phím số của mình cho cậu.
Kỳ Liên bấm bấm rất nhanh rồi trả lại cho cô. "Về đến nhà thì báo cho tôi biết."
"Ừ, cậu vào nghỉ đi." Giang Hiểu Viện cầm điện thoại của mình rồi xoay người đi về trong sự hoang mang. Kỳ Liên hôm nay cứ là lạ sao ấy nhỉ?
Kỳ Liên nhìn theo Giang Hiểu Viện đến khi bóng cô khuất hẳn mới đóng cửa lên phòng. Hơn mười phút sau, điện thoại của cậu rung lên. Kỳ Liên mở ra xem, là tin nhắn của Giang Hiểu Viện "Tôi về nhà rồi." Cậu đáp lại hai chữ "Đã biết", sau đó mới yên tâm tắt đèn, nhắm mắt lại.
Sức khoẻ của Kỳ Liên vốn rất tốt, ngày hôm sau đã khá lên nhiều. Giang Hiểu Viện mang bữa sáng đến nhà Kỳ Liên đã thấy cậu khoác balo chuẩn bị đi học, cô liền khuyên. "Cậu mới ốm dậy vẫn chưa khỏi hẳn đâu, ở nhà nghỉ ngơi thêm đi."
Kỳ Liên trái lại không để tâm lắm, không mệt mỏi hay chóng mặt là được. "Tôi không sao, đi thôi."
Biết khuyên không được cậu, Giang Hiểu Viện không ép nữa nhưng vẫn càm ràm. "Thế cậu cũng mặc thêm áo khoác vào rồi đi đâu thì đi chứ."
Kỳ Liên đành phải trở vào nhà khoác thêm áo, Giang Hiểu Viện mới thôi làu bàu, cùng nhau đến trường. Hai người đến khá sớm, lúc này trong lớp chỉ có mỗi bọn họ. Giang Hiểu Viện vừa ngồi xuống bàn liền mở vở ra chép bài tập cho Kỳ Liên, một tay cầm bánh bao, một tay múa bút, vô cùng bận rộn. Kỳ Liên ngồi ở bàn cuối thì lười biếng nằm bò ra, gối đầu lên tay nhìn cô đang cặm cụi viết bài. Giang Hiểu Viện thỉnh thoảng quay đầu lại, thấy cậu nhắm mắt như đang ngủ, sắc mặt vẫn tốt không có vẻ mệt mỏi mới yên tâm làm bài tiếp.
Một lúc sau, bạn học lần lượt vào lớp, đám Trần Phương Châu sát giờ mới có mặt. Thấy Kỳ Liên đã đi học, cả bọn liền xúm lại hỏi thăm. Đại diện các môn bắt đầu đi thu vở bài tập, Giang Hiểu Viện như thường lệ nộp luôn cả vở của cô và của Kỳ Liên. Đại diện bộ môn cũng quen rồi nên chẳng ai có phản ứng gì. Cũng vì vậy nên tin đồn Giang Hiểu Viện và Kỳ Liên yêu sớm mới không dập mà tự tắt, trong lớp đều nghĩ Giang Hiểu Viện là "đàn em" mới gia nhập hội của Kỳ Liên, chuyên phụ trách làm bài tập cho "đại ca".
Tan học, Giang Hiểu Viện nói với Kỳ Liên. "Tạm thời cậu đừng đến tiệm làm tóc qua đêm nữa. Vào đông rồi buổi tối ở đó rất lạnh."
Giang Hiểu Viện còn lo Kỳ Liên không đồng ý, không ngờ cậu lại bình thản gật đầu. "Được."
Giang Hiểu Viện hơi ngạc nhiên, chưa kịp đáp thì lại nghe Kỳ Liên nói. "Lên xe đi, tiện đường tôi cho cậu quá giang đến tiệm tóc."
Giang Hiểu Viện ù ù cạc cạc "ừ" một tiếng, ngồi lên yên sau xe điện. Kỳ Liên thả cô ở trước cửa tiệm tóc rồi chuyển hướng đến quán net Thiên Hựu.
Hôm nay tự dưng Kỳ Liên không thấy chơi game thú vị nữa, cứ chốc chốc lại liếc nhìn thời gian ở góc màn hình. Càng lúc cậu càng không tập trung, đánh quái cũng chỉ để giết thời gian. Vừa thấy sắp đến 9 giờ, cậu liền đứng dậy rời khỏi quán net.
Ở tiệm làm tóc, Giang Hiểu Viện đã dọn dẹp xong từ lâu, đang tranh thủ ngồi làm bài tập trong thời gian rảnh rỗi cuối ngày. Giờ này mọi khi Kỳ Liên đã tới, cùng cô làm bài một lúc trước khi cô đóng cửa về nhà. Nghĩ đến sắp tới cô sẽ lại một mình về nhà, bỗng dưng Giang Hiểu Viện thấy trong lòng có một chút tiếc nuối.
Kỳ Liên không ở đây, cô cũng chẳng muốn nán lại lâu, vừa thấy đồng hồ điểm 9 giờ liền bỏ sách vở vào cặp, đứng dậy ra về. Vừa khoá xong cửa, Kỳ Liên đã dừng xe trước mặt cô. "Cậu đến đây làm gì?" Buổi chiều Kỳ Liên đã nói với cô sẽ về nhà mà nhỉ?
Kỳ Liên đáp. "Tôi đi ngang qua, có muốn quá giang một đoạn không?"
Giang Hiểu Viện nghe vậy thì ngẩn ra. Kỳ Liên hôm nay cứ là lạ, tự dưng lại tốt bụng chu đáo với cô thế như. Không biết có phải hôm trước sốt cao quá nên hỏng đầu không nữa.
Kỳ Liên thấy cô đứng đực mặt suy nghĩ tận đâu đâu không trả lời, cậu liền giục. "Có đi hay không? Đừng lãng phí thời gian của tôi."
Giang Hiểu Viện vội vàng ngồi lên xe, nịnh nọt phát thẻ người tốt cho Kỳ Liên. "Có chứ, có chứ. Anh Kỳ, cậu quả là người tốt!"
Kỳ Liên xuỳ một tiếng khinh thường, trong khi rõ ràng trên môi đang tủm tỉm cười. Tiếc là Giang Hiểu Viện ngồi đằng sau không cách nào nhìn thấy được, bằng không, cô nhất định sẽ cho rằng cậu bị thứ gì đó không sạch sẽ bám vào người.
Nhờ có Kỳ Liên và chiếc xe điện của cậu, thời gian về nhà của Giang Hiểu Viện hôm nay chỉ mất 15 phút, rút ngắn một nửa bình thường. Giang Hiểu Viện xuống xe, híp mắt cười với Kỳ Liên.
"Cảm ơn cậu nhé, Kỳ Liên, ngày mai tôi sẽ chuẩn bị bữa sáng thật ngon cho cậu."
Kỳ Liên không trả lời mà nói. "Sương xuống rồi, cậu mau vào nhà đi."
"Tôi vào đây. Cậu về cẩn thận nhé." Giang Hiểu Viện vẫy tay chào Kỳ Liên rồi mới đóng cửa.
Bà nội ở trong nhà nghe thấy tiếng Giang Hiểu Viện nói chuyện liền ra đón. "Hiểu Viện về rồi à, cháu vừa nói chuyện với ai thế?"
Giang Hiểu Viện ôm bà nội cùng đi vào nhà, vừa đi vừa nói. "Là bạn của con, cậu ấy tiện đường nên đưa con về."
Rất lâu rồi bà nội nghe Giang Hiểu Viện nhắc đến bạn bè. Cô vốn không có nhiều bạn, từ khi lên cao trung không còn chơi với người bạn nào nữa. Bà nội lo lắng nhưng không dám hỏi, sợ sẽ làm cô buồn. Giờ nghe Giang Hiểu Viện nói có bạn, có vẻ quan hệ còn rất tốt, bà vui vẻ từ tận đáy lòng. "Vậy hôm nào con mời bạn đến nhà mình chơi, bà sẽ nấu món ngon cho các con."
Giang Hiểu Viện ôm bà nội lắc lư, cười tươi đáp. "Vâng ạ."
Hết chương 7.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip