21. Chu Ôn trường cư tuyết sơn nhất dạng thơ tửu giang hồ

"Đã trở về tuyết sơn bế quan mấy tháng! Không đến! Không nhớ!"

Sáng sớm mùng hai, trong viện hai người Chu Ôn đã sớm không thấy bóng người, chỉ để lại một tờ giấy viết ngắn gọn những từ này.

Chữ viết trên tờ giấy là của Chu Tử Thư không sai, nhưng chữ viết tay hơi lộ ra vẻ quái quái, không giống như bút phong trầm ổn trước kia của hắn, có thể thấy được hai người lúc đi vội vàng, nhưng cũng không quên mang theo hai bó hồng mai được tặng vào hôm qua.

Trương Thành Lĩnh nhớ rõ, việc sư phụ và sư thúc đột nhiên lưu lại một tờ giấy liền biến mất cũng không phải chưa từng xảy ra trước đây, nhưng đều là ra ngoài du ngoạn, hơn nữa trước khi đi dù không nói rõ nguyên nhân vẫn sẽ lưu lại thời gian trở về.

Nhưng nguyên nhân gì cũng không thông báo như hôm nay, chỉ nói muốn trở về tuyết sơn bế quan, còn cố ý đưa ra tình huống không quấy nhiễu thì vẫn là lần đầu tiên hắn thấy.

Nhưng hai vị này võ công đã đạt tới cảnh giới siêu phàm, làm sao còn cần bế quan tu luyện...

Khác thường như thế nhất định có nguyên nhân. Trương Thành Lĩnh không dám trì hoãn, phát hiện tờ giấy liền cầm đi tìm Diệp Bạch Y.

Diệp Bạch Y nhìn tờ giấy nửa ngày cũng không nói gì, mấy người Trương Thành Lĩnh thấy ông ta như thế, dù khẩn trương đại khí cũng không dám phát ra.

Ngược lại Chu Nhược Huy luôn luôn hi hi ha ha có chút không nhịn được, đôi mắt hươu giống Ôn Khách Hành tràn đầy ủy khuất, miệng bĩu môi như trẻ con nhìn không sai một chút nào, phảng phất ngay sau đó sẽ oa oa khóc lớn.

"Diệp lão gia, ngày hôm qua ta liền cảm thấy không đúng lắm, ta cũng không nên nghe lời phụ thân, trực tiếp xem mạch cho người một chút là được rồi. Không phải thật sự là ta không nhẹ không nặng làm trọng thương cha nên bọn họ mới tức giận đi..."

Diệp Bạch Y vuốt râu một chút, ánh mắt nhìn Chu Nhược Huy trong nháy mắt có chút ghét bỏ.

"Tiểu đồ ngu xuẩn! Ngươi quá coi trọng chính mình hay là quá coi thường lục hợp thần công? Nếu ngay cả công lực của con mèo ba chân nhà ngươi đều có thể làm hai người bọn họ bị thương, vậy bọn họ suốt ngày đánh nhau cũng qua đời được mấy lần rồi."

Trương Thành Lĩnh hơi nhíu mày, nghe vậy đầu tiên vỗ vỗ bả vai của Chu Nhược Huy để an ủi, lập tức tự mình tiến lên hành đại lễ với Diệp Bạch Y, ngữ khí thành khẩn nói.

"Diệp tiền bối, hiện tại không phải là lúc nói đùa, ngài xem sư huynh đệ chúng ta đều sốt ruột như vậy, ngài có thể cũng đừng bán quan hay không. Ngài có biết sư phụ và sư thúc của ta rốt cuộc làm sao mà hôm qua còn đến sơn trang ăn tết, như thế nào hôm nay lại trở về bế quan?"

Diệp Bạch Y luôn luôn tự giữ mình là người đứng đầu, là tiền bối cao nhân, có người có cầu với ông ta vậy liền càng thêm đầy đủ. Chỉ thấy ông ta bắt râu bạc, không nhanh không chậm lại cúi đầu nhìn mấy chữ viết trên tờ giấy, phốc xuy cười ra một tiếng.

"Hai người bọn họ sở dĩ chuồn nhanh như vậy còn không phải là không muốn để chúng ta biết sao, các ngươi trước tiên yên tâm chớ nóng nảy." Diệp Bạch Y đang nói thì dừng lại, đột nhiên bẻ ngón tay bấm lên.

"Như vậy chờ tết Thanh Minh qua đi, các ngươi đi các nơi tảo mộ xong trở về, chúng ta liền cùng nhau lên tuyết sơn xem một chút, đáp án ngược lại tự nhiên sẽ được công bố."

Trương Thành Lĩnh và Chu Nhược Huy thấy bộ dáng của ông ta có ý đồ, trên mặt đều hiện đầy nghi hoặc khó hiểu.

"Diệp tiền bối, vì sao phải đợi đến sau Thanh Minh, hơn nữa sư phụ và sư thúc không phải đã nói bế quan không gặp..."

Diệp Bạch Y trắng mắt cũng lười lật lại, bất đắc dĩ nói tiếp:

"Nói chuyện với mấy tiểu bối các ngươi chính là mệt mỏi, mỗi chuyện đều phải bắt ta nói rõ ràng. Ngươi không thể di chuyển bộ não của mình nghĩ một chút sao, sau Thanh Minh, tiểu tiểu ngu xuẩn cũng nên trở về Nam Cương, hài tử muốn đi, người làm cha chẳng lẽ thật đúng là liếc mắt một cái cũng không thèm nhìn mặt con? Rồi nói thêm... Ừm... Đến lúc đó các ngươi sẽ biết."

Diệp Bạch Y cười cười, vẫn nhịn không được đi bán cửa ải, cũng mặc kệ bộ dáng nghi hoặc như cũ của bọn họ, nói xong liền lắc lắc đầu tự mình nghênh ngang rời đi.
____

Mỗi đầu xuân Thanh Minh đều là thời điểm bận rộn nhất trong năm của đám người Tứ Quý sơn trang, Trương Thành Lĩnh thân là trang chủ, ở Tứ Quý sơn trang ngoại trừ bia mộ của đám người Tần Hoài Chương, nếu muốn tế bái càng phải ra ngoài đi xa hồi lâu.

Thân thể của Chu Nhược Huy từng không tốt, qua lại Nam Cương và Trung Nguyên đã đủ mệt mỏi, chưa bao giờ đi theo đám người của Tứ Quý sơn trang. Hiện giờ thân thể rất tốt, cũng vì muốn du ngoạn giang hồ để mở rộng kiến thức nên lần này cũng đi theo.

Chuyến đi này, bọn họ trước tiên là đi Thái Hồ sơn trang tế bái cha mẹ của huynh trưởng Trương Thành Lĩnh, lại đến bên cạnh Thái Hồ một lần nữa cải tạo miếu tế bái lão Lý chống thuyền, lại đến Ngũ Hồ Minh tế bái Cao Sùng và các tiền bối khác đã qua đời, còn đến cả Long Uyên các tế bái Long Uyên chủ - Long Tước tiền bối.

Điểm dừng chân cuối cùng là chân núi Thanh Nhai, hoa rực rỡ như gấm nở khắp núi rừng, đứng ở mộ của Thanh Phong kiếm phái Tào Úy Ninh và phu nhân Cố Tương.

"Tương cô cô, Úy Ninh dượng, vãn bối là Chu Nhược Huy, là con trai của Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành, năm nay mười bảy tuổi, tuy rằng Nhược Huy chưa bao giờ may mắn được gặp các người, nhưng cũng biết trước khi Nhược Huy còn chưa sinh ra đã được hai vị chiếu cố, cũng thường xuyên nghe cha và Thành Lĩnh sư huynh nhắc tới câu chuyện ân ái của hai người. Bây giờ chúng ta sống rất tốt, hai người không cần phải lo lắng, hy vọng hai người dưới hoàng tuyền nếu có thể nghe được sẽ phù hộ Tứ Quý sơn trang từ trên xuống dưới bình an thuận lợi."

Chu Nhược Huy được Trương Thành Lĩnh dẫn theo, thấy cô cô và dượng mà mình chưa từng gặp mặt liền thành kính dập đầu về phía bia mộ.

Thanh Minh đã qua, đoàn người đi du ngoạn khắp nơi cũng trở lại Tứ Quý sơn trang, Trương Thành Lĩnh và Chu Nhược Huy vẫn nhớ lời Diệp Bạch Y nói hai người kia đã bế quan mấy tháng trên tuyết sơn. Nghĩ đến thời cơ đã chín muồi, bọn họ cũng nên đến tuyết sơn thăm hỏi.

Sợ hai người vẫn bế quan không thấy, đám người Diệp Bạch Y cùng Trương Thành Lĩnh trốn ở chỗ tối trước, Chu Nhược Huy trước cõng hành lý, đến đứng trước cửa Võ Khố la hét.

"Phụ thân, cha, Nhược Huy phải trở về Nam Cương rồi! Ta muốn gặp hai người trước khi đi!"

Một lúc lâu sau, đại môn Võ Khố không nhúc nhích...

Chu Nhược Huy nháy mắt với mấy người trong bóng tối, được ý bảo thì hắng giọng, lại tiếp tục hô.

"Phụ thân, cha. Sư phụ và Bắc Uyên bá bá nói Nhược Huy học hành đang đến giai đoạn mấu chốt, chuyến đi này vừa đi liền ở lại Nam Cương chuyên tâm tập luyện võ học và y học, phải qua ba đến năm năm mới có thể trở về Trung Nguyên."

Cửa Võ Khố vẫn chưa nhúc nhích, nhưng một lúc lâu sau lại truyền đến thanh âm của Chu Tử Thư.

"Đi đi con trai! Học hành là quan trọng, đợi ngày học thành sớm ngày trở về về sau thường làm bạn dưới gối chúng ta. Chúng ta còn có rất nhiều thời gian trong tương lai!"

Chu Nhược Huy đứng trước cửa Võ Khố cõng hành lý hoàn toàn choáng váng, sao đột nhiên lại có loại cảm giác bị đuổi ra khỏi cửa vậy? Xong rồi! Hiện tại cậu thật sự đã không còn được cha thương mẹ yêu nữa sao??? Ngay cả cậu nói phải đi nhiều năm bọn họ cũng thấy không sao cả???

Chu Nhược Huy mang vẻ mặt đau khổ lần nữa nhìn vào chỗ tối cầu cứu, chỉ thấy Diệp Bạch Y trầm thấp sắc mặt, ông ta hướng mặt về phía trước truyền cho Chu Nhược Huy một ánh mắt tàn nhẫn.

Kế hoạch một đã đổ, kế hoạch thứ hai cũng không thành công, hiện giờ chỉ có thể sử dụng kế hoạch cuối cùng. Chu Nhược Huy nhận được chỉ thị thì nuốt nước miếng vào miệng, hít sâu một hơi ấp ủ cảm xúc, chỉ chốc lát sau liền bắt đầu gào khóc.

"Phụ thân! Cha! Các ngươi bế quan chúng ta vẫn không dám đến quấy rầy, kỳ thật, kỳ thật... Là Diệp lão gia sắp tới đại hạn! Nếu hai người vẫn không thể ra khỏi cửa thì có lẽ ngay cả cái nhìn cuối cùng với người cũng không thể nhìn được..."

*Rầm*

Đại môn Võ Khố ầm ầm mở ra, một bóng dáng màu chàm lam xông ra như một trận gió, chạy đến trước mặt Chu Nhược Huy bắt lấy bả vai cậu rồi vội vàng nói.

"Nhược Huy, lão quái vật làm sao vậy? Sẽ không thật sự..."

Lúc này Chu Nhược Huy còn đang nước mắt lưng tròng đột nhiên bị Ôn Khách Hành nắm lấy bả vai, nhập vai quá sâu sắp đánh ra khóc còn bị nghẹn lại trong ngực. Cũng đồng thời thấy rõ trước người cha nhô lên cái bụng cao vút, lời cũng triệt để nghẹn vào trong bụng, nói không ra...

Bầu không khí trong Võ Khố trong nháy mắt giảm xuống thành âm độ, xấu hổ... Rất xấu hổ... Cực kỳ xấu hổ...

Ôn Khách Hành chưa buộc thắt lưng phần bụng đã nhô lên cao, vì thế lúc ngồi xuống đều không thể không xoay chân ra, y chống nỏ tuyên, cúi đầu vùi mặt vào lòng bàn tay. Chu Tử Thư đứng bên cạnh y, đưa tay vỗ nhẹ bả vai của y, hai người đều không nói gì...

"Sư phụ. Sư thúc... Các người..."

Trương Thành Lĩnh mở miệng trước, ánh mắt hắn nhìn trái nhìn phải ý bảo mấy người xung quanh, nhưng lại không có người đến đáp lời...

"Thành Lĩnh, nếu sư phụ nói sư thúc ngươi đây là ăn nhiều trướng bụng, ngươi sẽ tin tưởng vi sư sao..."

Trong lòng Trương Thành Lĩnh chảy xuống hai hàng nước mắt... Trong nháy mắt, thời gian phảng phất như trở lại mười mấy năm trước, lúc sư phụ và sư thúc bị Diệp lão đánh mà lại nói trong sơn trang có trộm vào nên hai người phải đi đánh trả...

"Sư phụ. Ở trong lòng của người, Thành Lĩnh thế nhưng còn ngốc như vậy sao?"

Sư phụ vì lừa gạt hắn mà vẫn nói dối không để ý chút nào, băng tuyết trên tuyết sơn, sợ là phải ăn cả một ngọn núi... Mới có thể đầy hơi như vậy đi...

"Đây là chuyện tốt nha! Hai người giấu giếm làm cái gì!" Diệp Bạch Y ngồi ở một bên xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn, ngữ khí đang nói chuyện đều không che dấu được ý cười.

Ôn Khách Hành nghe vậy thì ngẩng đầu, thở hổn hển nói: "Lão quái vật ngươi còn không biết xấu hổ mà nói. Còn không phải vì lo lắng cho ngươi..."

Ôn Khách Hành muốn nói lại thôi, nhất thời không biết nên nói như thế nào.

Vì sao y lại mất lý trí sốt ruột như vậy. Chính là bởi vì sau khi lão quái vật truyền cho bọn họ lục hợp thần công, ai cũng không biết đến tột cùng ông ta còn có thể tiếp tục sống được bao lâu. Diệp Bạch Y chính mình cũng nói có lẽ vào một ngày nào đó ông ta sẽ đột nhiên qua đời, có lẽ là bị tàn phế dư quang của lục hợp thần công ảnh hưởng, cũng có thể sẽ sống thêm mấy chục năm nữa, hết thảy đều không có định số. Ôn Khách Hành bất thình lình bị dọa như vậy, đương nhiên là sốt ruột rồi...

Hiện tại trong lòng tựa hồ còn sợ hãi, trong bụng Ôn Khách Hành đột nhiên xao động một trận, y vội vàng vuốt ve bụng tròn trịa trước người, nhẹ nhàng trấn an phần bụng dưới lòng bàn tay.

"Cha không thoải mái sao? Chúng ta cũng là lo lắng cho các người mới ra hạ sách này, người đừng trách, đây cũng đúng là một chuyện tốt. Nhược Huy sắp có đệ đệ muội muội đương nhiên là cao hứng còn không kịp nữa."

Ôn Khách Hành liếc mắt nhìn nhi tử một cái, tựa hồ còn chưa hết giận.

"Không phải nói muốn trở về Nam Cương sao? Sao bây giờ lại còn học được cách giúp lão quái vật nói dối?"
Nhược Huy bị cha tức giận quở trách một trận cũng không thèm để ý chút nào, chỉ thấy cậu ngây ngốc nha vài tiếng, còn đắm chìm trong niềm vui sắp có đệ đệ muội muội.

"Không trở về, không trở về! Đại sự như thế ta còn trở về Nam Cương làm cái gì. Đương nhiên là cha với đệ đệ muội muội chưa sinh quan trọng hơn. Vừa rồi ta đã dùng cơ quan tước truyền thư đến Nam Cương nói cho sư phụ và Bắc Uyên bá bá rồi. Tin rằng họ sẽ hiểu thôi."

Nhìn nụ cười ngây thơ của Chu Nhược Huy, Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành lại ngưng nghẹn không nói gì.

Vốn nghĩ muốn gạt đi, kết quả này cũng tốt, cây cổ thụ nở hoa, mất mặt đều bị ném đến Nam Cương...

Đã như thế liền thẳng thắn hết thảy, mọi người của Tứ Quý sơn trang đương nhiên là nói cái gì cũng không thể để Ôn Khách Hành lại ở băng thiên tuyết dưỡng thai, người lớn chịu đựng được nhưng đối với hài tử chưa chắc đã tốt, cũng may lần này thai cơ đã ổn định, nghĩ đến hai người ở tuyết sơn cũng vậy.

Mấy tháng cuối cùng, Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành ở trong uyển u tĩnh tao nhã nhất của Tứ Quý sơn trang an dưỡng, ngày thường an nhàn không ai quấy rầy. Chu Nhược Huy cũng tạm thời đảm nhận vai tiểu phu tùy thân của Ôn Khách Hành, cùng Chu Tử Thư lo lắng về cuộc sống hàng ngày của Ôn Khách Hành.

Lần này Ôn Khách Hành tất cả đều an ổn, chỉ có một điểm khiến tiểu đại phu Chu Nhược Huy phạm phải khó khăn, chính là Ôn Khách Hành từ trước đến nay vẫn ăn băng uống tuyết, thai nhi trong bụng toàn bộ dựa vào nội lực ôn dưỡng, sợ là không đủ dinh dưỡng.

Lúc trước hai người ở tuyết sơn cũng không phải chưa từng nghĩ tới vấn đề này, cũng từng nấu chín thức ăn, sau khi mát lạnh lại ăn, nhưng Ôn Khách Hành ăn băng uống tuyết quanh năm, bây giờ lại mang thai, đối với thức ăn càng thêm mẫn cảm, vừa ngửi thấy mùi thức ăn nấu chín liền buồn nôn, có một lần lại trực tiếp nôn đến dạ dày co rút, trong bụng đau quặn liền không dám ăn nữa.

Vì thế tiểu Chu đại phu đành dành suốt đêm đọc y thư và nghiên cứu Vu y của Nam Cương kết hợp với âm dương sách truyền lại của Thần Y Cốc, vì Ôn Khách Hành mà đặc biệt chế biến canh dinh dưỡng dùng mỗi ngày, có thể giải quyết được vấn đề nan giải này, cũng triệt để chứng minh bản thân mình với phụ thân và cha.

Đến cuối thai kỳ, hai chân của Ôn Khách Hành sưng phù, mỗi một bước đi đều cực kỳ vất vả, nhưng y không muốn yếu thế, mỗi lần Chu Tử Thư và Chu Nhược Huy muốn đến đỡ cũng kịp tránh đi. Tứ chi của y vẫn mảnh khảnh như trước, thắt lưng thoạt nhìn vẫn gầy như cũ, chỉ có cái bụng là cao chót vót.

Bây giờ tháng bình thường lại an dưỡng thích hợp, bụng cũng lớn hơn lúc hoài Chu Nhược Huy rất nhiều, thai nhi thường xuyên đè lên lưng y khiến y mỏi nhừ và đau, ban đêm cũng không ngủ được. Mỗi khi như thế, Chu Tử Thư đều tùy thời chờ lệnh, vì y ấn thắt lưng xoa chân nhằm xoa dịu đau đớn.

Tối nay cũng vậy, thủ hạ của Chu Tử Thư nhẹ nhàng vuốt ve đôi chân sưng lên của Ôn Khách Hành, mặt đầy đau lòng nói.

"Lão Ôn, lúc trước ta lại chưa từng chú ý, năm đó hoài Nhược Huy hai chân của ngươi cũng từng sưng thành như vậy sao?"

Hai gò má của Ôn Khách Hành đỏ lên, có chút ngượng ngùng cúi đầu cười nói.

"Không có đi. Nhớ không rõ lắm, có thể là Nhược Huy còn chưa đến giai đoạn sau của thai kỳ đã sốt ruột đi ra. Có điều lần này so với lần trước quả thật khó chịu hơn nhiều, không chừng là một nữ oa kiều quý đi."

"Mặc kệ là nam hài hay nữ đều tốt, lão Ôn, điều ta để ý nhất vĩnh viễn là ngươi."

Nghĩ đến năm đó... Chu Tử Thư lại đột nhiên chua xót, nói xong lại nắm chặt hai tay của y đặt vào trong ngực, cúi đầu nhẹ nhàng cọ cọ.

Bây giờ Ôn Khách Hành sắp sinh, mà nghĩ đến cảnh tượng thảm thiết lúc Chu Nhược Huy được sinh ra, toàn bộ trái tim của Chu Tử Thư đều treo đứng lên, cũng không biết là đang nói để an ủi Ôn Khách Hành hay là an ủi chính mình.

"Yên tâm, lần này chúng ta an dưỡng thích hợp, đến lúc đó Bắc Uyên và Ô Khê cũng sẽ chạy tới, đứa nhỏ này nhất định sẽ mang theo đầy đủ tình yêu, được sinh ra một cách an toàn."

Thời điểm Ôn Khách Hành lâm bồn là diễn ra vào một ngày nắng cuối hè đầu thu, lúc đó Ôn Khách Hành còn đang đấu võ mồm với Diệp Bạch Y đột nhiên phát động, thai thủy chưa vỡ lại thấy huyết khí trước, Chu Tử Thư cả kinh đến đầu óc trống rỗng, chuyện cũ tràn vào trong đầu, hắn cũng không nhớ rõ mình làm sao vững vàng ôm Ôn Khách Hành lên đặt trên giường, chỉ biết hai tay nhuộm máu của hắn đã run rẩy không ra hình dạng.

Sắc mặt của Ôn Khách Hành tái nhợt, thở dốc một lát còn không quên mỉm cười an ủi Chu Tử Thư, cầm lấy khăn tay ướt vì hắn lau sạch vết máu trên tay.

"A Nhứ, ngươi đừng hoảng, tiểu khả sinh con cũng không sợ, ngươi run lên ngược lại làm ta có chút khẩn trương, cũng không phải lần đầu tiên làm cha, chúng ta như vậy, làm sao còn giống lão thần tiên trải qua thế sự."

Chu Tử Thư đau lòng Ôn Khách Hành luôn mạnh mẽ cả đời, hiện giờ như vậy cũng vẫn không quên an ủi ngược lại mình. Mình nên bình tĩnh trở thành trụ cột của y, cũng tránh cho y sinh con còn phải phân tâm lo cho mình...

Cuối cùng Ôn Khách Hành vẫn phải dùng thuốc thôi sản, tử cung co rút lại, Ôn Khách Hành tuôn ra mồ hôi như mưa, gân xanh nổi lên, chăn dưới thân đều bị y nắm đến nát bươm, tay Chu Tử Thư đã bị y nắm ra đầy vết đỏ trên ngón tay, cũng chưa từng mảy may buông lỏng.

Tiếng rên rỉ không kiềm chế được tràn ra từ sâu trong cổ họng, tất cả mọi người chờ ngoài cửa nghe được đều cảm thấy dưới chân mềm nhũn, không rõ đến tột cùng là đau đớn như thế nào mới có thể khiến tiên nhân có võ công vô địch thiên hạ đau đớn thành như vậy.

"Bắc Uyên bá bá, lúc trước khi phụ thân ta sinh ta cũng đau thành như vậy sao?" Chu Nhược Huy nghe được Ôn Khách Hành kêu đau đớn, tay run rẩy thiếu chút nữa muốn đập nát bát sâm canh được đưa vào.

Cảnh Bắc Uyên và Ô Khê vừa chạy tới hôm trước, dù biết hai người cũng gần nửa trăm tuổi, nhưng bởi vì bảo dưỡng thích hợp nên thoạt nhìn bất quá cũng chỉ mới hơn ba mươi.

Kinh ngạc nghe thấy hai vị bạn thân thế nhưng "Trai già sinh châu" lại có thêm một đứa con trai, đến sớm không bằng tới trùng hợp, hôm nay vừa vặn chạy tới lúc Ôn Khách Hành lâm sản, Ô Khê bận rộn cứu chứa trong phòng, Cảnh Bắc Uyên thì ở ngoài phòng trấn an mọi người.

"Cha ngươi lúc trước sinh ngươi thiếu chút nữa mất mạng, so với hiện tại đau nhiều hơn."

"..."

Bắc Uyên bá bá, người thật sự là đang an ủi người khác sao...

Uống canh sâm mà Chu Nhược Huy đưa vào, tinh thần của Ôn Khách Hành so với vừa rồi mạnh hơn rất nhiều, rốt cục trong lúc đau đớn cũng rảnh rỗi quan sát Chu Tử Thư, xoa dịu khuôn mặt nhíu chặt cùng một chỗ của hắn.

"A... Vốn nghĩ... Nhiều năm như vậy đã quên đau rồi, không tưởng tượng được... Trải qua cảm giác đau đớn này một lần nữa, lại cảm thấy quen thuộc như vậy... A..."

"Ôn công tử, không cần phân tâm, mau nín nhịn tâm thần, hài tử phải ra rồi." Ô Khê lo lắng bân rộn dưới thân của Ôn Khách Hành, cuối cùng là bước mấu chốt nhất.

Chu Tử Thư nắm chặt tay của Ôn Khách Hành, đau lòng đã không cách nào nói thành lời, chỉ gắt gao nhìn y chằm chằm, dùng ánh mắt an ủi không cho y lại phân tâm lo cho chính mình.

Ôn Khách Hành đột nhiên ngẩng cổ lên thành một đường cong cong, tóc ướt dán lên mặt, thoạt nhìn chật vật không chịu nổi, cảm giác thai nhi bị kẹt ở chỗ ra thực khó chịu, trong miệng y lần thứ hai kêu ra tiếng, nghẹn đủ mười thành khí lực, ưỡn người xuống dưới dùng lực.

Tiếng khóc nức nở vang dội cùng thanh âm hữu lực vang lên.

"Nha đầu mập mạp hơn ba cân rưỡi, gần đến bốn cân, trách không được khiến Ôn công tử phí sức như thế."

Ô Khê đem đứa bé rửa sạch rồi bọc lại đưa tới trước mặt hai người.

Chu Tử Thư chỉ nhìn thoáng qua, tay nắm lấy tay của Ôn Khách Hành còn chưa buông ra, vội vàng hỏi Ô Khê.

"Lão Ôn như thế nào, có hung hiểm?"

Cánh tay Ô Khê đưa qua tất dụ cứng đờ, thầm nghĩ không hổ là bạn tốt, vĩnh viễn đem cả hai đặt đầu tiên ở trong lòng.

"Ôn công tử không có gì đáng ngại, thai nhi này được nuôi rất tốt, bởi vậy lúc sinh ra phải tốn thêm chút khí lực, nghỉ ngơi là tốt rồi."

Nhận được câu trả lời khẳng định của Ô Khê, Chu Tử Thư lau đi mồ hôi trên trán của Ôn Khách Hành, lúc này mới yên lòng đi đón đứa bé.

Là một nữ hài.

Vừa ôm đứa nhỏ này vào trong ngực liền biết nó nặng hơn rất nhiều so với Nhược Huy lúc trước sinh ra, thai nuôi rất tốt trong bụng cũng không giống hài tử mới sinh có khuôn mặt nhăn nhúm mà là khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, ngũ quan tỉ mỉ, vừa nhìn đã thấy có bóng dáng của Ôn Khách Hành, tất là đại mỹ nhân.

Nội tâm của Chu Tử Thư lại như tan chảy, ôm đứa nhỏ cho Ôn Khách Hành xem.

"Thì ra đứa nhỏ mới sinh đều là như vậy?" Ôn Khách Hành phí sức nâng tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của đứa bé, hốc mắt dần dần ướt át, dường như đã lấp đầy sự tiếc nuối vì lúc trước chưa từng nhìn thấy Nhược Huy khi sinh ra.

"Cũng không phải." Chu Tử Thư nhịn không được nghẹn ngào trong cổ họng, nâng lên cánh tay của mình cho y mượn lực.

Lúc Nhược Huy được sinh ra nhỏ hơn nàng nhiều, còn nhăn nhúm như một con mèo nhỏ, tiểu nha đầu này không nghe Ô Khê nói là gần bốn cân sao, thật đúng là một tiểu mập mạp.

"Lão Ôn, đứa này lấy họ Ôn, lúc này tên sẽ do ngươi lấy đi."

Ôn Khách Hành giương mắt nhìn kỹ khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa bé, mỉm cười nỉ non nói.

"Nhược Huy là bình minh sắp tới, vậy đứa nhỏ này liền gọi là Triều Nguyện đi, hiện giờ mặt trời đã đến, ta và ngươi đều được toại nguyện."

Chu Tử Thư ôm đứa bé chạm trán cùng Ôn Khách Hành, chỉ cảm thấy đã có được cả thế giới.

"Ôn Triều Nguyện, như vậy rất tốt, ngươi và ta kiếp này đều được toại nguyện."


Từ sau khi sinh ra Trương Niệm Tương, Tứ Quý sơn trang đã không có được nữ hài tử nữa, các sư huynh sư đệ được sinh ra cũng đều là tiểu tử thối, sơn trang lại càng không có nữ đệ tử mới tới, hiện giờ sinh ra Ôn Triều Nguyện, vừa ôm ra liền được Chu Nhược Huy là người đầu tiên làm ca ca ôm lấy.

"Ta là ca ca. Triều nguyện muội muội." Chu Nhược Huy ôm Ôn Triều Nguyện múa tay múa chân, người xung quanh nhìn mà kinh hãi, đều sợ cậu sẽ ném đứa bé.

"Tiểu tiểu ngu xuẩn còn không cẩn thận một chút! Không hiểu quy củ như vậy, còn không mau ôm tới cho Diệp tổ tông xem một chút."

Râu bạc của Diệp Bạch Y đều sắp vung lên, nói xong liền muốn đi thăm tiểu nữ oa ngu xuẩn, Chu Nhược Huy bước chân linh hoạt, trốn tránh hơn ai hết.

"Diệp lão gia vẫn nên lo lắng cho chính mình trước đi, đừng ôm muội muội của ta, chả may răng giả rụng ra, dọa sợ muội ấy cũng không tốt."

____

Mùa thu qua, mùa đông đến, mùa xuân ấm áp nở hoa.

Trương Thành Lĩnh một tay dẫn Trương Niệm Tương một tay ôm một tằm màu hồng phấn, mỗi ngày đều thường xuyên kiểm tra bài tập của các đệ tử.

Các đệ tử thấy sư phụ lại đây đều đồng loạt xông lên, nhìn thấy tấm tằm trong tay hắn cũng tò mò vây quanh.
Trong tậu màu hồng phấn lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo mềm mại, lúc này đang mở to đôi mắt nai tròn xoe, lộ ra ánh sáng chợt lóe lên, thỉnh thoảng còn phát ra hai tiếng cười non nớt, nhìn chằm chằm những gương mặt nhỏ xa lạ xung quanh.
Các tiểu đệ tử xung quanh đều phát ra một tiếng sợ hãi.

"Oa, nàng thật nhỏ, sao lại nhỏ như vậy được cơ chứ."

"Sư phụ, nữ oa này cũng đẹp như Niệm Tương sư muội."

"Sư phụ, sư phụ! Nàng cũng là tiểu sư muội của chúng ta sao?"

Bọn nhỏ tranh nhau hỏi thăm, Trương Thành Lĩnh nghe thấy những lời nói non nớt này cũng nhịn không được mà cười.

"Nàng... Không phải là tiểu sư muội của các ngươi..."

Trương Niệm Tương cong cong mắt cười, vội vàng giành trả lời trước phụ thân.

"Nàng là tiểu sư cô của chúng ta!"

"Hả? Tiểu sư cô??"

Nhiều năm sau, Chu Nhược Huy từ Nam Cương học thành trở về, độc y song tu là thiên hạ đệ nhị cao thủ, Ôn Triều Nguyện lấy tư thế nữ nhi giữ trọng kiếm Long Bối, là nữ hiệp ai cũng nể phục trong giang hồ...

Tứ Quý sơn trang vạn cổ trường thanh, nghe nói bên cạnh Song Phong tuyết sơn có hai vị lão thần tiên, lão thần tiên không ăn khói hoa nhân gian, nhưng có người thường xuyên nhìn thấy hoặc vào tiết thước tiên thất xảo, hoặc vào đêm trăng tròn trung thu, bóng dáng một mặc tóc trắng, một áo xanh trắng của hai vị tiên nhân xuyên qua giữa phố sầm u thuyền.

Ai nói sống ở tuyết sơn liền không thể thi tửu giang hồ?

Truyền thừa chưa dứt, chí thân hữu hữu, nhuyễn kiếm gấp quạt, bầu rượu ngọc tiêu, một đôi bầu rượu, một đôi nữ nhi, một đời một thế, chẳng phải là khoái hoạt hay sao?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #chu-ôn#stv