Chương 12: Chuyến du lịch trong mơ
Adachi kinh ngạc mở to hai mắt, "Đi du lịch? Đi đâu?"
"Không phải em thích hoa mận sao? Vì vậy ban đầu tụi mình dự định đến tỉnh Mie để thưởng thức hoa mận".
Kurosawa đột ngột im lặng suy nghĩ gì đó, rồi nhanh chóng nói thêm: "Nhưng không sao đâu, em không cần phải..."
“Cậu đang nói tới Công viên Nông nghiệp Akebonoyama hả?” Đôi mắt Adachi chợt lấp lánh, hào hứng chen ngang lời Kurosawa.
Kurosawa gật gật đầu, "Ừ, còn tính đi Rừng hoa mận Suzuka."
"Ui chao, đúng đúng mấy chỗ đó đó, chà ..." Adachi phấn khích vẫy vẫy ngón tay, "Công viên hoa mận lớn nhất Nhật Bản, tôi có xem ảnh trên mạng, siêu đẹp!"
“Em quả thật rất thích hoa mận nhỉ” Kurosawa không khỏi bật cười, đưa ngón tay nhẹ nhàng nhặt hạt cơm trên miệng Adachi, “Vui đến nỗi miệng không khép nỗi luôn kìa”
Kurosawa luôn cảm thấy rằng khi Adachi nói về những điều yêu thích của em ấy, em ấy sẽ trông thật sinh động đến chói mắt - giá như một ngày nào đó em ấy có thể nói về bản thân mình cũng sinh động như thế này.
“Ồ… cảm ơn” Adachi ngượng chín người, đưa mắt sang một bên, sau rồi lại tiếp tục với chủ đề vừa rồi: "Tụi mình tính đi về trong ngày hả, hay ở lại một đêm?"
“Tụi mình đặt một đêm tại khách sạn có suối nước nóng, lưu lại một đêm bao gồm hai bữa ăn” Kurosawa vừa xem phản ứng của Adachi vừa nói tiếp: “Ngoài suối nước nóng ngoài trời, còn có thể tận hưởng suối nước nóng ngay tại phòng”
Khi Adachi nghe nói có thể ngâm mình trong suối nước nóng tại phòng và lịch trình gồm một đêm ngủ tại khách sạn, hai bữa ăn, cậu biết giá phòng chắc chắn không hề rẻ, liền không khỏi sững sờ. Là một chuyến đi kỷ niệm chăng?
Cậu mơ hồ nhớ ra rằng cậu và Kurosawa đã tái hợp vào đêm Giáng sinh năm ngoái, và bây giờ là tháng 3. Không lẽ là kỷ niệm 100 ngày quen nhau sao? Nếu tính từ ngày 24/12, tức chưa hẹn hò được ba tháng, thời gian kết giao còn chưa đến 90 ngày mà... Hả? Vậy chuyến đi này chẳng để kỷ niệm một ngày đặc biệt nào cả sao? Chỉ là đúng dịp thì cùng nhau đi ngắm hoa mận thôi phải không?
Kurosawa nhìn vẻ mặt khổ sở của Adachi, nghĩ Adachi đang rối rắm không biết từ chối mình như thế nào để tránh tổn thương cho mình nhất, miệng kéo lên một nụ cười buồn phân trần: "Dù chúng ta đã đặt tour đi du lịch cùng nhau nhưng em cũng đừng quá bận tâm, đừng ép buộc bản thân phải đi với anh..."
Dù chỉ một khoảnh khắc, Adachi đã nhìn thấy một nét buồn thoáng qua trong mắt Kurosawa. Khi nghĩ đến nỗi buồn không thể kiềm nén đằng sau nụ cười đó, cậu tự nhiên cảm thấy có lỗi, cậu do dự sờ mũi mình, "Nhưng bây giờ cũng đã quá muộn để hủy tour rồi"
“Ừ, cận ngày quá rồi”, Kurosawa cắn môi, “Nhưng không có vấn đề gì đâu, em không cần quan tâm số tiền nhỏ đó đâu, anh sẽ lo mà”.
"Như vậy không tốt ..." Adachi cau mày, sau đó chợt chìm vào im lặng.
Adachi ghét việc Kurosawa cứ âm thầm gánh chịu mọi thứ, rõ ràng Kurosawa cũng là nạn nhân nhưng bản thân Kurosawa dường như luôn chọn cách phớt lờ sự thật này, anh cứ cho rằng trái tim mình bằng sắt đá và luôn ưu tiên cho cảm xúc của cậu, nhưng cậu biết trái tim anh cũng mong manh như thủy tinh, sẽ vỡ tan tành khi bị chạm vào. Dù trên mình đầy thương tích nhưng anh vẫn cố mỉm cười và nói rằng không sao cả. Adachi ghét những lời dối lòng, mỗi lần nghe thấy câu "Không sao đâu" trái với ý muốn của Kurosawa, tận sâu bên trong cậu lại dâng lên một nỗi buồn bực không thể giải thích được.
Cũng như lúc này "Không có gì" của Kurosawa rõ ràng là "Rất có gì" luôn.
Adachi mím môi suy nghĩ một lúc, "Vậy cái khách sạn có suối nước nóng mà cậu vừa đề cập ấy, phòng của chúng ta đặt có phong cách Nhật Bản hay phương Tây?"
“Kiểu phòng Kazami, có chuyện gì à?” Kurosawa bối rối nhìn Adachi.
Trong phòng kiểu Nhật, nghĩa là mỗi người đắp một chăn riêng, có thể nằm riêng, không nhất thiết phải ngủ chung!
Nhưng……
“Adachi?” Kurosawa nhíu mày khi thấy Adachi vẫn im lặng, cắn chặt môi dưới do dự không biết nói thế nào.
Adachi đột ngột đặt nắm cơm xuống, hít một hơi thật sâu, hạ quyết tâm và nói: "Đi, chúng ta cứ đi thôi".
“Hả?” Đôi mày Kurosawa nhướng lên kinh ngạc, trợn tròn mắt, cứ đứng ngây ngốc như một khúc gỗ vậy.
"Tiền khách sạn và tiền ăn đều phải thanh toán trước rồi đúng không, nếu không đi thì cũng sẽ mất đi, đúng không ..." Adachi đỏ mặt, cụp mắt xuống, lơ đễnh giải thích.
Đây là cơ hội hiếm có, cậu thật lòng rất muốn đi ngắm hoa mận!
Kurosawa chớp mắt liên tục, lộ vẻ khó tin. Adachi có đang nói dối để anh vui lòng không. Điều gì đã khiến Adachi không ngần ngại nói dối mà còn đồng ý đi du lịch cùng anh?
Kurosawa bình tĩnh lại một chút, nhưng trong mắt vẫn lộ ra vẻ kinh ngạc, "Em chịu cùng anh đi du lịch, có thấy gì không thoải mái không?"
“Không có!” Adachi nhíu mày, ngập ngừng đáp: “Đi du lịch chung hay chúng ta đang tán gẫu bây giờ có gì khác nhau đâu?"
Đi du lịch cùng nhau đồng nghĩa với việc kéo dài thời gian ở cạnh nhau và trò chuyện suốt ngày? Cậu thấy khá thoải mái khi bên cạnh Kurosawa và không cho rằng trò chuyện với nhau là một kiểu gánh nặng tâm lý gì đó. Ngay cả khi câu chuyện của Adachi có nhàm chán, Kurosawa vẫn sẽ lắng nghe hết sức cẩn thận và tương tác lại. Thỉnh thoảng khi câu chuyện của Adachi vô tình kết thúc không đầu không đuôi, Kurosawa luôn có cách chủ động tìm được chủ đề khác và dẫn dắt Adachi hòa theo chủ đề mới. Không biết đó có phải là kỹ năng dẫn dắt câu chuyện của một tinh anh phòng sale không, hay là do đã đọc hết nội dung trò chuyện trên điện thoại mà Adachi có cảm giác thân thuộc với Kurosawa không giải thích được?
“Chúng ta sẽ qua đêm với nhau...” Kurosawa ngẩn người, môi khẽ run nhắc nhở Adachi.
Trên mặt Adachi thoáng hiện lên một tia đỏ bừng, cậu cố ý hắng giọng tỏ ra bình thường, "Không phải là ngủ chung giường mà... Hai ngày trước cậu bị ốm không phải tôi đã qua đêm ở nhà cậu còn gì?"
“Ừ… Ừ.” Kurosawa sững người một lúc, nhưng không thể phản bác lại.
"Nhưng chẳng lẽ em không sợ anh ..." Kurosawa dừng lại khi nói vậy, đột nhiên anh không biết phải tiếp tục như thế nào. Có quá nhiều việc mà anh dự định làm với Adachi khi lên chương trình du lịch chung này.
“Kurosawa sẽ không làm những điều mà tôi không thích và sợ hãi, phải không?” Adachi nói như thể đó là một điều hiển nhiên. Kurosawa đã luôn thận trọng trước mặt cậu, Kurosawa tuy hay trêu chọc Adachi, nhưng anh chưa bao giờ dám vượt qua giới hạn.
“… Đừng quá tin tưởng anh.” Kurosawa cắn môi dưới, tuy lúc nào cũng cố giữ hình ảnh một quý ông lịch lãm, nhưng nếu Adachi có thể nghe thấy giọng nói nội tâm "biến thái" của anh,...nghĩ tới anh chợt sợ đến tái cả mặt - may mắn thay, giờ Adachi đã mất phép thuật.
"Hay Kurosawa cảm thấy không thoải mái khi đi du lịch với tôi" Adachi rầu rĩ lẩm bẩm. Cậu đã chủ động nói sẵn sàng đi du lịch cùng Kurosawa. Cậu đâu có không hài lòng với Kurosawa ở điểm nào?
Nghe đến đây, Kurosawa lại sửng sốt, theo bản năng muốn lập tức phủ nhận, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, xem ra quả nhiên là như vậy, anh lấy hai tay che miệng có chút ngượng ngùng nói: "Chà, có lẽ bởi vì anh thích Adachi không che giấu được, nhưng bên nhau đến vài ngày, anh sẽ phải hết sức cẩn trọng hành vi của mình, không được cư xử gì quá phận...nên anh..."
“Suỵt, cậu nhỏ giọng một chút!” Adachi đưa mắt nhìn Kurosawa mặt đỏ bừng, sau đó hớt hơ hớt hãi nhìn xung quanh, xác nhận vừa rồi không có ai nghe thấy những gì Kurosawa nói, liền dựa vào lưng ghế thở phào nhẹ nhõm.
Kurosawa không khỏi bật cười, hỏi thăm dò: "Vậy thì mình hẹn nhau ở nhà ga lúc 9:30 sáng mai, được không?"
"Được ..." Adachi ngượng ngùng gật đầu, "Tối nay cậu gửi cho tôi hành trình nhé".
“Không thành vấn đề” Kurosawa bí mật nháy mắt với Adachi trong khi không ai nhìn thấy.
Mãi cho đến khi trở về nhà vào buổi tối, Adachi mới bàng hoàng nhận ra mình đã gây ra một thảm họa khủng khiếp như thế nào. Vừa mới trải quần áo trên giường, đang cân nhắc không biết nên mang cái nào đi, tự nhiên cậu thấy phát hoảng với việc ngày mai sẽ đi du lịch. Quyết định này quá chóng vánh và hơi đáng sợ, nó khác với nhịp sống hàng ngày của cậu. Nhưng điều đáng nói nhất là chính cậu đã chủ động đòi đi. Cậu nhìn chằm chằm vào gương và thấy gương mặt mình - cậu bé với đôi lông mày cau lại và đang hoảng loạn.
Phải làm sao đây, cậu đi du lịch cùng Kurosawa có thực sự ổn không? Ah, ah, tự nhiên lúc này cậu rất muốn nói chuyện với Tsuge, nhưng mà cậu lại chưa kể cho Tsuge nghe về việc mình du hành tới tương lai, bây giờ nói lại từ đầu cũng khó, chắc mất cả đêm cũng nói chưa hết...
Hay cậu nên giả vờ ốm đột xuất vào sáng mai? Không, không được, chính cậu đã chủ động đòi đi du lịch, cậu không thể chạy trốn hay vùi đầu vào cát như đà điểu mãi được!
Dù thế nào đi nữa thì phải thu dọn hành lý trước đã… rồi tới đâu thì tới. Chà, nhưng bản thân cậu của ngày mai chắc chắn sẽ ghét bản thân của ngày hôm nay lắm.
Adachi lôi trong tủ ra một chiếc túi du lịch nhỏ, cậu quên mất lần cuối cùng mình sử dụng chiếc túi này là khi nào, khi cậu trở về nhà trong Lễ hội Bon sao? Lẽ ra cậu không nên bỏ một số thứ không liên quan trong túi này chứ.
Cậu mở khóa chiếc túi, mới mở được một nửa, cậu lập tức sửng sốt. Chiếc túi du lịch trống rỗng ngoại trừ một món quà được gói cẩn thận để bên trong.
Cậu nghi ngờ lấy hộp quà ra, nhíu mắt muốn nhìn cho rõ, lập tức sững người.
Trên gói quà có dòng chữ nhỏ ghi: "Tặng anh, Yuichi".
Đó là nét chữ của chính cậu.
Cậu lo lắng nuốt nước bọt, nhìn chằm chằm vào ba chữ này như không thể tin vào mắt mình.
Đây có thể là món quà mà cậu dành cho Kurosawa của 6 tháng sau?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip