Chương 26: Anh có thể chỉ dẫn em không


💕Cảnh báo +16 💘

Kurosawa sững sờ, mở to hai mắt, cắn cắn môi, một giọt mồ hôi từ trán chảy xuống, cả người run lên: "Em có biết mình đang nói cái gì không?"

Có lẽ Adachi chỉ muốn một nụ hôn, nhưng anh thì khác, anh muốn nhiều hơn thế.  Cho dù có bao nhiêu nụ hôn chuồn chuồn lướt nước như vừa rồi cũng sẽ không giúp khao khát quá lớn của cơ thể anh tìm thấy lối thoát, mà chỉ càng khiến lý trí của anh bị ăn mòn dần dần mà thôi.

"Ahhh, em ..." Nghe Kurosawa hỏi, Adachi đột nhiên tỉnh táo hẳn, cậu khá sốc khi nhận thấy tiềm thức của thân thể này lại khát khao mãnh liệt như vậy, nếu không tập trung tinh thần, cậu sẽ buông thả mình mất. Adachi hoảng sợ chớp chớp mắt, tự hỏi nửa năm nay cậu đã quyến rũ Kurosawa như thế này sao?

“Xin lỗi, xin lỗi hình như anh đã bắt nạt em quá trớn rồi.” Nhìn thấy bộ dạng kinh hãi của Adachi, Kurosawa nở một nụ cười ngượng nghịu, nhanh chóng buông Adachi ra, ngồi thẳng dậy.

“Hả?” Adachi không khỏi sững sờ một lúc, khi hoàn hồn lại thì thấy Kurosawa mất tự nhiên ôm một cái gối tựa lưng, như thể đang cố che giấu điều gì đó.

Tuy nhiên, trong một giây tiếp theo, Adachi chợt nhận ra mình cũng gặp phải rắc rối tương tự. Cậu xấu hổ ngồi dậy, đặt cái gối lên đùi, không nhịn được len lén nhìn sang Kurosawa bên cạnh.

Adachi đột nhiên cảm thấy cảnh này có chút buồn cười - hai người đàn ông to lớn ngồi cạnh nhau trên sô pha, lúng túng khép chặt hai chân, không ai dám buông cái gối đang ôm trong lòng ra. Dù đã biết rõ về nhau, nhưng vẫn khăng khăng giả vờ tự nhiên.

Anh và cậu rốt cuộc đang làm gì?

Adachi lúng túng điều chỉnh tư thế ngồi, và liếc nhìn cạnh mặt Kurosawa, người bên kia im lặng khiến cậu bối rối, tự hỏi có phải vừa rồi mình đã nói sai gì không.

“Em đừng ở lại đây tối nay”. Vài giây sau Kurosawa đột ngột nói, phá vỡ không gian im lặng của hai người.

"Hả? Ý anh là ..." Adachi bất chợt nhíu mày, nghiêng đầu nhìn về phía Kurosawa, tự nhiên cảm thấy buồn bực, tim âm ỉ đau.

"Anh ..." Kurosawa ôm chặt cái gối với vẻ mặt đau khổ, cho đến khi cái gối gần như biến dạng, ngập ngừng nói: "Anh sợ mình không thể khống chế nỗi, rồi sẽ..."

Adachi sững người trong giây lát, và phản ứng đầu tiên là cảm thấy nhẹ nhõm, may mắn thay, không phải Kurosawa chán ghét cậu. Adachi mím chặt môi, giong run run: "Em không muốn về đâu".

“Hả?” Kurosawa ngay lập tức quay đầu nhìn Adachi, như đang nghi ngờ lỗ tai của chính mình.

"Em đã tắm sạch sẽ trong nhà của anh. Em không muốn phải tắm lại lần nữa khi về nhà mình". Adachi ngẫu nhiên tìm ra được một cái cớ vụng về, hấp háy mắt trả lời Kurosawa. Nói xong, Adachi lập tức đỏ mặt vì thấy mình lươn lẹo quá. Bình thường, Adachi cậu là một kẻ không quan tâm đến áo quần, đi làm về có khi cứ thế lăn đùng ra ngủ ngon lành mà có cần thay quần áo gì đâu.

Kurosawa chớp chớp mắt không thể tin được, có chút choáng váng với suy nghĩ của Adachi, có phải em ấy ngầm chấp nhận hành động lùi một bước tiến một thước của mình không?

"Còn nữa ..." Adachi đột nhiên nhìn lên Kurosawa, "Em là đàn ông ba mươi tuổi rồi đó".

Tuy rằng chẳng có thực lực gì đặc biệt, nhưng cũng là một nam nhân trưởng thành hoàn toàn, khác xa so với nữ nhân yếu đuối bình thường. Tuy cậu tin chắc rằng Kurosawa sẽ không bao giờ dám quá phận, nhưng nếu Kurosawa làm chuyện khiến cậu chán ghét, cậu nhất định sẽ có đủ sức phản kháng.

Chưa kể...

“Hình như anh đã hiểu lầm gì rồi đó.” Adachi đột nhiên ném gối tựa sang một bên, đẩy Kurosawa ngã ngửa lên ghế sô pha, Adachi hồi hộp đến mức lúng túng không biết để tay chân vào đâu, đôi mắt long lanh như một chú chó con mới lớn, mặt đỏ bừng lẩm bẩm: "sao anh không nghĩ em mới không khống chế nỗi bản thân mà tấn công anh hả?"

Kurosawa sững người một lúc, sau đó nhanh chóng lấy lại phong độ, nhếch mép: "Ồ, anh bị Adachi đẩy ngã luôn kìa".

Ngay cả khi anh đã khá thân thuộc với Adachi trước đây, Adachi hiếm khi hành động như vậy. Kurosawa bất giác nheo mắt, không ngờ Adachi bây giờ thật "bạo gan", nếu có thể khéo léo dẫn dắt em ấy thì... - Không được, ý nghĩ nguy hiểm của anh nhất định sẽ khiến Adachi sợ hãi.

“Anh, anh đang cười cái gì vậy.” Một cảm giác xấu hổ đột nhiên ập đến trong lòng Adachi, rõ ràng là Kurosawa bị đẩy ngã, sao lại có thể bình tĩnh cười như vậy?  Đây có phải là sự khác biệt về kinh nghiệm không? Hay là Kurosawa đang đánh giá thấp bản thân cậu?

Tim Adachi đập nhanh hơn, não trống rỗng, đẩy người ta xuống rồi nhưng không biết phải làm gì tiếp theo. Đúng là thân phận "trai tân 30 năm" có cố cũng không khá khẩm nỗi mà.

Kurosawa sốt ruột nuốt nước miếng, liên tục tự nhủ nhất định phải nhẫn nại, nhưng không kìm được trêu chọc: "Adachi...em định làm gì anh?"

Adachi đỏ mặt không dám nhìn thẳng vào đôi mắt hút hồn ấy, chợt nhớ ra dù là phim truyền hình, phim điện ảnh hay phim người lớn thì trong trường hợp này đều có chung một công thức: dù thế nào đi chăng nữa thì cũng phải hôn. Hơn nữa, cậu cũng muốn nếm trải cảm giác mềm mại vừa rồi một lần nữa ...

Kurosawa nhận thấy Adachi đang vô thức nhìn chằm chằm vào môi mình, không nhịn được nở nụ cười ngọt ngào, biết rằng thiên thần nhỏ của mình quá nhút nhát và choáng ngợp khi yêu lần đầu, anh đã chủ động vươn tay ra ôm lấy Adachi. Kurosaw nhắm mắt và hôn lên môi Adachi.

Môi của cả hai áp nhẹ vào nhau, như trong hầu hết các chương trình truyền hình, đó là một nụ hôn chậm rãi không mang dục vọng.

“Muốn cái này à?” Sau nụ hôn, Kurosawa cười đắc ý khi thấy Adachi đang căng thẳng, rối rắm muốn bung não.

Adachi bất giác liếm môi, nhịp tim rất nhanh nhưng lại cứ cảm thấy như có gì đó không ổn, chẳng phải các nam chính và nữ chính trong phim sẽ hôn môi nhau và mút mát rất trìu mến sao?  Nụ hôn vừa rồi chỉ có thể coi là nụ hôn đầu cấp tiểu học, bọn họ đã là người lớn trên 30 rồi, lẽ ra nên càng ... cuồng nhiệt hơn chăng?

Adachi bị những dòng suy nghĩ trong đầu làm cho mặt đỏ bừng, mở to mắt nhìn Kurosawa, đột nhiên cậu thấy ghét cái dáng vẻ thủ lễ quen thuộc của người đó, ghét mình mất công bỏ thời gian luyện tập mà không chịu ngồi trước máy tính mà nghiên cứu kỹ lưỡng trước khi tỏ tình với Kurosawa...

Adachi bực tức, bất giác cắn cắn môi trên của Kurosawa, lập tức cảm thấy người bên dưới cứng đơ người, đột nhiên cảm thấy một cỗ thành tựu không thể giải thích được, vì vậy theo bản năng mà mút lấy môi Kurosawa, tuy rằng kỹ thuật có chút vụng về nhưng cũng đủ để. Kurosawa phát điên lên vì sung sướng.

Kurosawa đột nhiên giang tay ghì lấy đầu của Adachi, ngạo nghễ lấy lại vai trò người thống trị nụ hôn. Giống như đang dạy Adachi cách hôn, anh nghiêng đầu nhẹ nhàng hôn lên môi cậu, hết lần này tới lần khác.

Có lẽ vì ký ức về cơ thể này, Adachi nhanh chóng học được cách thở, và học cách đáp lại nụ hôn của Kurosawa.  Rõ ràng cậu chỉ chạm môi với đối phương nhưng lại cảm thấy toàn thân phát sốt, cảm giác tê dại chưa từng có xâm chiếm từng tấc trên cơ thể, cậu không thể phân biệt được mình thích hay ghét cảm giác kỳ lạ này.

Chỉ có một điều Adachi rất chắc chắn - cậu thích cách Kurosawa cuồng nhiệt với cậu.

“Em… em thử đưa lưỡi vào được không?” Kurosawa đột nhiên tách nhẹ khỏi môi Adachi, cố ý ghé vào lỗ tai cậu thở hổn hển, trầm giọng hỏi.

Tai Adachi nóng ran, toàn thân không khỏi run lên, ngượng ngùng gật đầu.

“Ngồi dậy đi” Kurosawa đột nhiên ngồi dậy, đỡ eo Adachi để cậu ngồi ở trên người mình, ôm mặt cậu thì thào nói: “Hé miệng ra".

Đại não Adachi  rơi vào hỗn loạn, theo bản năng mà nghe theo lời chỉ dẫn của Kurosawa, nhắm mắt hé môi ra. Cậu chưa kịp suy nghĩ thì giây sau đã có một vật mềm mềm ẩm ướt len vào trong khoang miệng cậu, trêu chọc đầu lưỡi lên xuống, như mời gọi lưỡi cậu khiêu vũ cùng, một tia xấu hổ và lạnh buốt xuyên qua tim.

Cậu bị Kurosawa làm cho tê dại cả người, cậu chỉ có thể thụ động đón nhận những nụ hôn của anh, liếm mút và hôn hít loạn cả lên, cảm giác choáng váng vì dục vọng khiến cậu muốn dừng lại một lát. Qua lớp vải quần, cậu biết cả hai đã có phản ứng nhưng Adachi không còn thời gian để quan tâm đến điều đó, cậu chỉ muốn tiếp tục đắm chìm trong nụ hôn nóng bỏng này và muốn hít thở không khí tràn ngập mùi hương thân thuộc của Kurosawa.

Tiếng môi lưỡi quấn quýt đặc biệt rõ ràng trong đêm tĩnh mịch, đem lại cảm giác khêu gợi kỳ lạ khiến Adachi vô cùng hứng thú. Hai người hôn nhau hết lần này đến lần khác như thể đã bị bỏ bùa mê. Ngay cả khi một trong hai thả lỏng môi người kia ra, người này sẽ không dừng lại, giây phút sẽ lại lấp đầy môi đối phương, cả hai gần như mất kiểm soát, họ cứ thế trao nhau những nụ hôn ngọt ngào.

Khi thanh tỉnh lại, họ đã hôn nhau lâu đến không nhớ nỗi là bao lâu. Không biết là ai rời ra trước, sợi chỉ bạc mơ hồ lơ lửng trên không trung, hai người thở hổn hển, hai mắt mờ mịt nhìn nhau. Adachi, người lần đầu tiên được nếm vị ngọt nụ hôn đầu, cảm thấy thật mềm mại, vẫn tiếc nuối quấn lấy cổ Kurosawa, mái tóc bù xù cọ vào cổ anh vài cái, cậu không hề có ý muốn rời xa anh.

Kurosawa ôm eo Adachi, mạnh mẽ mở mắt ra, cố gắng tìm ra dấu vết lý trí, nhẹ nhàng gọi tên Adachi. Anh không chắc Adachi có muốn cùng anh đi đến bước cuối cùng không. Adachi trước mặt chưa bao giờ nghe được tiếng nói nội tâm của anh, và anh cũng không dám tiết lộ mình bị ám ảnh bởi cơ thể Adachi đến mức nào. Anh sợ rằng phép thuật sẽ lấy đi mất điều gì quý giá gì nữa từ anh ta bởi ham muốn quá lớn của mình.

“Kurosawa?” Adachi vô thức ngẩng đầu lên nhẹ giọng hỏi.

"Em ..." Kurosawa nhìn người yêu ngây thơ và đáng yêu của mình với ánh mắt mê đắm, nuốt nước bọt nói, "Em có biết việc ở lại nhà anh một đêm là có ý nghĩa như thế nào không?"

Adachi đỏ mặt ngay lập tức, cậu cũng biết rằng sự tiếp xúc gần gũi là điều không thể thiếu trong tình yêu giữa những người trưởng thành, mặc dù cậu không có kinh nghiệm nhưng không có nghĩa là cậu không muốn.

Trước khi hạ quyết tâm thổ lộ tình yêu với Kurosawa, cậu cũng đã xem qua nhiều video và kiến ​​thức về chuyện này trên Internet, thậm chí còn có một giấc mơ thầm kín với Kurosawa. Sau nụ hôn mãnh liệt vừa rồi, Adachi hiểu rõ một điều, cơ thể cậu không hề kháng cự Kurosawa, thậm chí phải nói rằng cậu rất háo hức với Kurosawa.

Mặc dù bọn họ vừa mới chính thức thiết lập quan hệ, qua đêm tại nhà người yêu có vẻ hơi quá nhanh, nhưng nếu đối phương là Kurosawa, xem ra cũng không sao ...

Kurosawa đã trải qua tình yêu nửa năm với cậu và bây giờ anh đang tuyệt vọng mỏi mòn chờ đợi. Adachi thấy mình không cần phải tỏ ra e thẹn như kiểu con gái mới biết yêu, cứ thế cậu không cần phải giả vờ dè dặt trước mặt đối phương, nhưng...

Chỉ là cậu quá nhút nhát.

Khi cậu đang thầm oán giận chính mình, Kurosawa lại gọi tên cậu, nhẹ nhàng đến mức không làm Adachi có cảm giác bị thúc giục.

Với Kurosawa, cậu lúc nào cũng như một đứa trẻ cần được bảo vệ và yêu thương. Adachi do dự vài giây, khẽ gật đầu với khuôn mặt đỏ bừng.

"Có nhiều thứ em không biết, anh có thể dạy em không..."

Lần này, trong trạng thái hoàn toàn tỉnh táo, Adachi đã nghe chính mình nói ra điều này. 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip