Chương 27: Em sẽ không đẩy anh ra
Adachi lo lắng liếc nhìn Kurosawa, nhưng phát hiện biểu hiện của Kurosawa có gì không đúng, trong lòng không khỏi có chút bối rối.
Mặc dù chỉ là một giây ngắn ngủi thoáng qua, nhưng trên mặt Kurosawa hiện lên vẻ phức tạp. Adachi không thể hình dung được cảm xúc trong mắt Kurosawa, nhìn thì có vẻ anh đang rất vui nhưng không thể nói hoàn toàn là hạnh phúc, như thể những gì cậu nói vừa rồi gợi lên một ký ức buồn nào đó của Kurosawa.
“Kurosawa?” Adachi lo lắng gọi tên Kurosawa, sợ rằng mình đã lỡ lời gì đó có thể làm Kurosawa buồn.
Kurosawa lập tức nở một nụ cười kinh doanh không chê vào đâu được, ôm lấy Adachi và nhướng mày, cố ý hỏi với giọng điệu tinh quái: "Vậy Adachi muốn anh dạy cái gì?"
Mặt Adachi đỏ bừng, nhưng khi nhìn xuống Kurosawa, cậu bất giác cau mày. Thoạt nhìn Kurosawa có vẻ đang cười rạng rỡ, khóe miệng kéo lên cũng thật hoàn mỹ, nhưng Adachi luôn cảm thấy có gì đó gượng gạo, nhìn đối phương vài giây cậu liền nhận ra trong đáy mắt Kurosawa không hề có ý cười.
Adachi đột nhiên cảm thấy đau đau, đó là nụ cười của Kurosawa dùng khi đối mặt với khách hàng.
"Em ..." Adachi do dự, thận trọng nhìn Kurosawa rồi hỏi: "Vừa rồi em có nói gì không đúng không?"
Kurosawa sững người một lúc, lập tức lắc đầu phủ định ý nghĩ đó của cậu, rồi hỏi Adachi tại sao lại nghĩ như vậy.
"Bởi vì vừa rồi em thấy anh có vẻ có chút không vui ..." Adachi vô lực nắm lấy góc áo Kurosawa, giọng có chút phiền muộn.
Kurosawa lắc đầu, dùng sức siết chặt nắm tay, nhanh chóng chạm lên môi Adachi và nói với giọng dịu dàng: "Anh đâu có khó chịu. Khi Adachi nói điều đó với anh, tự nhiên anh thấy mình tiếp nhận trễ tràng sao đó, vui mà cũng không biết phải biểu hiện làm sao. Anh sao vậy nhỉ? Làm em thấy không vui sao? Có lẽ vừa rồi phản ứng quá bất ngờ của anh làm cho em hiểu lầm là anh có gì phiền muộn "
"Thật sao? Vậy thì tại sao anh lại ..." Adachi mím môi ủ rũ, sau đó ngừng nói, đột nhiên cảm thấy nụ hôn vừa rồi không ngọt ngào chút nào.
Nếu cậu không chú ý đến mọi biến đổi trong biểu hiện của Kurosawa, cậu sẽ bị Kurosawa đánh lừa cảm giác - thật ra, không thể nói rằng Kurosawa đã nói dối cậu. Những gì Kurosawa nói vừa rồi có vẻ rất chân thành, chỉ là nhìn kỹ hơn., nụ cười trên mặt Kurosawa vẫn pha chút giả vờ.
Cậu lo lắng liếc nhìn Kurosawa, Adachi không hiểu tại sao Kurosawa lại che giấu cậu cái gì đó, trực giác cho cậu biết cậu không hiểu sai về biểu cảm và cảm xúc của Kurosawa.
Sức lực của Kurosawa chợt mềm nhũn, bất giác thở hắt ra: "Nè, anh thật sự chịu thua em rồi đó"
“Anh chỉ chợt nhớ lại trước đây em từng đã nói y hệt như vậy.” Kurosawa cắn môi dưới và do dự mở miệng.
“Không hiểu sao lúc định hôn anh, em đã đẩy anh ngã xuống đất”. Kurosawa cố ý nhẹ giọng nói, giả vờ như không quan tâm đến mảng quá khứ không thể chịu đựng được đó, nhưng mắt anh vẫn mờ mịt, “sau đó ……”
“Sau đó sao ạ?” Adachi lo lắng nuốt nước bọt, trực giác nói với cậu đó không phải là điều vui vẻ gì.
"Sau đó thì..." Kurosawa hít một hơi rồi cười méo xẹo nói: "...chúng ta chia tay..."
“Hả?” Adachi kinh ngạc mở to mắt, trong một lúc không thể tiêu hóa được lời nói của Kurosawa. Cậu chỉ biết rằng họ đã một lần chia tay trong thời gian ngắn thôi mà không rõ lý do, nhưng cậu không biết rằng chính mình đã đẩy Kurosawa ra xa, thậm chí đẩy Kurosawa ngã xuống đất. Bảo Kurosawa dạy yêu rồi đẩy ngã anh. Adachi sau nửa năm đã làm gì vậy?
“À, nhưng đừng lo, chúng ta đã quay lại với nhau chỉ sau vài ngày thôi”. Kurosawa nhanh chóng nói thêm, rồi cúi đầu khó chịu. “Xin lỗi, anh tự nhiên lại kể lại chuyện này làm chi không biết. Làm bầu không khí tốt đẹp hiếm có vì anh mà bị phá hỏng mất... "
Thấy Adachi vẫn còn đang đứng sững sờ, Kurosawa lo lắng giải thích: "Anh chỉ là nhớ tới trong chốc lát, không nghĩ tới em sẽ..."
“Xin lỗi” Trước khi não Adachi có phản ứng, hai tay cậu đã ôm chặt Kurosawa.
Kurosawa bất ngờ, những gì anh định nói vừa rồi lại mắc kẹt trong cổ họng, "Tại sao em lại xin lỗi anh?"
"Cái đó ..." Adachi nhận thấy hai tay Kurosawa đang đặt trên eo mình hơi run rẩy, cậu cứ thế ôm người đang đau khổ kia chặt hơn, nghĩ rằng lúc đó cậu chắc chắn đã làm Kurosawa đau khổ đến thế nào "Mặc dù em không trải qua thời điểm đó nên không không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng em đoán đó là vấn đề của em, vì vậy em xin lỗi anh".
Adachi đỏ mặt nhìn Kurosawa, "Anh... đừng lo, lần này em sẽ không đẩy anh ra nữa đâu".
“Còn anh có bị đẩy như thế nào anh cũng rời ra đâu!" "Huh!” Trước khi Adachi nói hết, Kurosawa đã bất ngờ dùng môi khóa kín những lời cậu muốn noi.
Kurosawa cuồng nhiệt hôn, liếm, ngậm môi Adachi, chiếc lưỡi không ngừng nghỉ của anh cạy mở hàm răng của Adachi, đưa lưỡi vào trong miệng của Adachi, háo hức chờ đợi sự đáp trả của Adachi như thể có khuấy đảo như thế nào vẫn chưa đủ.
“Adachi dễ thương quá đi” Đôi mắt Kurosawa có chút ẩm ướt, anh đột nhiên vùi đầu vào ngực Adachi, thì thầm.
Adachi xấu hổ nhìn cái đầu bù xù kia, nhẹ nhàng vỗ vỗ vào lưng Kurosawa, như muốn nói với Kurosawa rằng cậu vẫn luôn ở đây.
“Đổi chỗ đi.” Một lúc sau, Kurosawa đột nhiên từ trên ghế sô pha ôm lấy cậu đứng lên.
"Nè? Kurosawa? Cái gì, anh sao vậy ..." Adachi hơi bối rối khi lần đầu tiên được bế lên, và cậu chỉ có thể bám chặt Kurosawa như một con gấu túi, "Em tự đi được mà, để em xuống..."
“Không thả xuống đâu” Kurosawa lộ ra vẻ mặt độc tài, rồi lại ngọt ngào cười với cậu “Trước đây anh vẫn bế em như thế này mà, sớm tập quen đi.”
Kurosawa ôm Adachi đi vào phòng ngủ, bước đi nhẹ nhàng tựa như người trong tay không nặng chút nào, đứng ở bên giường nhẹ nhàng đặt Adachi xuống, "Nằm ở trên giường sẽ thoải mái hơn".
Tuy rằng Adachi với tình yêu giống như một tờ giấy trắng, nhưng dù sao cậu cũng là một người đàn ông ba mươi tuổi, biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, trong lòng không khỏi bắt đầu hồi hộp.
“Sợ sao?” Kurosawa hôn xuống lòng bàn tay của Adachi, không nhịn được nhẹ nhàng mút vào cổ tay của Adachi, giọng nói nhẹ nhàng đến mức khiến tim Adachi mềm như nước.
Một cảm giác ngứa ran đột nhiên truyền đến toàn thân Adachi, cả người run lên không ngừng, ngay cả ngón chân cũng không nhịn được co quắp lại. Cậu chưa bao giờ biết rằng cơ thể mình lại nhạy cảm như vậy, khoái cảm kỳ lạ khiến cậu cảm thấy hơi choáng ngợp một lúc, lo lắng nhìn Kurosawa.
Kurosawa cúi đầu hôn lên mắt Adachi, nhẹ nhàng vén tóc trên mặt Adachi, ôn nhu xoa dịu cảm xúc căng thẳng của Adachi, "Nếu em sợ, chúng ta không cần phải làm đến cuối cùng đâu"
“Hay mình dừng lại tại đây nhé” Giọng điệu và ánh mắt của Kurosawa chân thành đến mức Adachi không muốn từ chối chút nào.
Adachi nhìn chằm chằm Kurosawa với khuôn mặt đỏ bừng, mở miệng định nói nhưng chợt nhớ ra điều gì đó, sắc mặt ửng hồng, vô thức nhíu mày, lắp bắp: "Chờ đã ... ... Em chưa chuẩn bị, em ... Em không biết anh vừa rồi ... anh muốn ... "
Kurosawa ngay lập tức không nhịn được mà mổ nhẹ vào môi Adachi, nói đùa: "Có vẻ như Adachi đã tra cứu rất nhiều thứ trên mạng để làm "chuyện xấu hổ" với anh?"
"Hả? Em ..." Adachi sợ hãi và chớp mắt nhanh chóng, đỏ mặt như một quả táo chín.
“Không sao đâu” Kurosawa nhịn không được liếm liếm môi của mình mặt cũng đỏ lựng lên. “Cho dù em không làm được đến cùng, vẫn là có rất nhiều việc em có thể làm.”
Adachi lo lắng nuốt nước miếng, "Rất nhiều ... rất nhiều chuyện sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip