Ngoại truyện
Ngoại truyện: Anh vẫn chờ em, Thiên Thần của anh!
Nhật kí của Ran Mori.
Gửi Shinichi,
Mọi thứ đều ổn, Shinichi ạ!
Em đang có một gia đình thật sự, có bố mẹ và họ thực sự yêu thương nhau, không có sự cãi lộn hay to tiếng. Có lẽ vì em.
Rei và Ruichi đã trở lại Mỹ. Ruichi có vẻ sợ em, vì thời gian qua em đã cư xử rất lạ và khó gần bởi vì cú sock đó. Nhưng mọi chuyện đều ổn rồi, Ruichi đã ôm chầm lấy em trước khi máy bay cất cánh chỉ 10 phút. Em hiểu nó dành cho em rất nhiều tình cảm, và em thề có Chúa, em cũng vậy. Shinichi, em cũng ổn, anh đừng lo. Em vẫn sống tốt, vẫn làm việc tốt, vẫn ăn nhiều và đang dần béo, nhưng em không cảm nhận được hơi ấm nữa, vì không có anh. Em đã hiểu vì sao ở Mỹ ba năm, em không chết dần chết mòn, bởi vì dù không có anh bên cạnh, em vẫn biết, anh luôn tồn tại trên cõi đời này. Kể cả khi anh sống trong lốt Conan cũng vậy, em vẫn biết có anh trên cõi đời này. Sống và ở đâu đó, sẽ nghĩ về em.
Haiitori và Kazuha vẫn thường cãi vã như vậy, nhưng họ cũng đã có một gia đình hạnh phúc và Kazuha đang mang thai một đứa trẻ gần 3 tháng. Em mừng cho họ.
Shiho cũng có cuộc sống ổn định rồi. Cô ấy vừa nhận được giải thưởng về một loại thuốc khiến sức khỏe con người tốt hơn và kéo dài tuổi thọ của con người thêm vài ba năm. Em thật sự ngưỡng mộ cô ấy, vì chỉ tám tháng ở trong phòng thí nghiệm, cô ấy đã tạo ra một thành tựu để đời như vậy. Cô ấy cũng đang tìm hiểu một anh chàng gốc Pháp định cư tại Nhật. Em cá rằng họ sẽ tiến tới mau thôi, bởi vì họ rất đẹp đôi.
Shinichi,
Anh ra đi là tổn thất của cả nước Nhật.
Những người thương yêu anh đã trầm cảm một thời gian, nhưng giờ ai nấy đều nguôi ngoai cả rồi.
Bố mẹ anh vẫn sống ở Nhật. Họ dự định sẽ sinh thêm một bé trai. Em ủng hộ vì quyết định đó.
Em mong, tất cả đều hạnh phúc.
Như vậy, em mới không nuối tiếc.
Shinichi, ba ngày nữa sẽ tròn một năm ngày định mệnh đó.
Em nhận ra mình chẳng thể nào cười thật tươi nếu không có anh.
Em cảm thấy mình đang tồn tại, chứ không phải đang sống nữa.
Em sẽ không để anh chờ lâu đâu.
Shinichi, tạm biệt. Mẹ em đang gọi em.
.
.
.
Ran bước xuống phòng, đôi mắt cô đỏ và ướt. Có lẽ cô vừa khóc. Mẹ Ran xoa đầu cô như một đứa trẻ, ôm cô vào lòng, để khắc trọn thân hình của cô con gái bé bỏng vào lòng. Như quyết định điều gì đó, bà chỉ nói:
- Ran, con hãy làm điều gì con muốn. Đừng tự gây áp lực cho mình quá.
Ran sững người, rồi mỉm cười, nắm chặt lấy bàn tay mẹ.
Con gái bất hiết, được bố mẹ nuôi nấng trưởng thành, rồi không giúp được gì cả.
Ran ôm chặt mẹ, nhắm mắt, những giọt nước mắt lăn xuống.
Cô thực sự không còn cảm thấy khát vọng được sống, hơi ấm khi mình còn tồn tại. Mỗi đêm, trong giấc mơ của cô chỉ còn lại khung cảnh Shinichi nằm trên vũng máu, hôn cô. Cô thèm cảm giác được đôi bàn tay Shinichi ủ ấm, thèm được ôm lấy cơ thể của người con trai đó.
Cô chắc chắn sẽ phát điên nên mất.
.
.
.
Mặt mũi ai nấy đều buồn, một vài người không kìm được mà rơi nước mắt. Ông bà Kudo để một bông hoa cúc lên trước tấm bia khắc tên con trai mình, bà Kudo dựa vào ông, không kìm được mà khó nức nở. Ông bà Mori, Haiitori, bác Magure, anh Takagi,... lần lượt lên đặt hoa xuống tấm bia, rồi dần dần ra về.
Ran nhìn thấy một bóng người ngồi trước tấm bia, cả cơ thể run run, có lẽ Shiho đang khóc. Ran cảm thấy lòng mình quặn thắt lại. Cô chưa bao giờ tưởng tượng ra một cô gái mạnh mẽ như Shiho lại có lúc yếu đuối như thế, tưởng chừng như một cơn gió cũng khiến cô bay mất. Ran kiềm mình để không chạy lại. Bây giờ, chính cô cũng không thể an ủi mình, thì còn ai có thể an ủi nữa đây?
Một lúc sau, Shiho rời đi. Ran tiến lại gần bia mộ, qùy sụp xuống, đưa tay chạm vào hình ảnh cậu thám tử tài năng khắc trên bia, cô đưa tay ôm lấy ngực mình, thở nhẹ một hơi.
Shinichi, khi mà con người đã nghĩ thông suốt, lại cảm thấy nhẹ nhõm đến lạ.
Ran đưa vài viên thuốc lên miệng, rồi mỉm cười nhẹ. Những cơn gió thổi qua khiến những cánh hoa cúc trắng, cúc vàng bay theo. Ran từ từ ngã xuống thảm hoa cúc đó.
Shinichi, chúng ta sẽ ở bên nhau trọn đời trọn kiếp.
[Đây là dòng phân cách cảnh báo, phần tiếp theo sẽ tương đối điên dồ và bệnh hoạn, gây cười là chủ yếu, nên ai không muốn HE không nên đọc tiếp]
Ran cố gắng chống tay xuống nền đất, cô ngẩng đầu lên. Cô đang nằm trong một khoảng cát trắng, mù mịt, không xác định được phương hướng. Giống như đường chân trời vậy, rộng lớn và trắng xóa. Bỗng nhiên, một ánh sáng chiếu đến, dẫn Ran đi theo ánh sáng đó.
Một giọng nói đáng sợ vang lên:
- Ran Mori. Ran Mori. Đi theo ánh sáng này, uống canh Mạch Bà, rồi cô sẽ được chuyển kiếp.
Ran Mori gật đầu, rồi đi theo ánh sáng đó. Trước mặt cô xuất hiện một cây cầu xanh dương tuyệt đẹp, nổi bồng bềnh trên khoảng cát trắng đó. Cô nghe thấy tiếng cãi nhau vang vọng:
- Tên lì lợm này, đã nói là uống canh Mạch Bà và biến khỏi đây đi cơ mà. Mi đã ở đây cả 1 năm trời rồi đấy.
Một giọng nói khác vang lên:
- Những người khá muốn chuyển kiếp còn không được, sao mi lại điên vậy?
Một giọng nói già dặn hơn:
- Con lạy Thánh, Thánh mới chính là Thần Chết. Có biết nhờ Thánh mà dưới đây đã bao nhiêu người chết rồi không, lại còn trong 1 năm nay, mi đã lôi bao nhiêu người đáng ra được sống phải chết. Làm ơn đi đi đi đi. Cho chúng tôi yên ổn làm việc.
Sau đó, một giọng nói quen thuộc đập vào tai Ran, còn huýt sáo nữa chứ:
- Ta đã nói phải chờ cô ấy sống vui vẻ đến 80 tuổi rồi xuống đây với ta, chúng ta cùng chuyển kiếp.
- HẢ????
Ran đứng hình nửa ngày, sau đó cô mỉm cười vui vẻ chạy lại, nhìn rõ chàng trai đang ngồi trên mặt bàn kia đúng là Shinichi, cô chạy lại ôm chầm lấy anh:
- Shinichi? Là anh hả, Shinichi?
Shinichi không đề phòng, do bị Ran ôm chặt qá, ngã xuống dưới. Anh nắm lấy cổ tay cô, ngạc nhiên:
- Sao lại là em? Ran, em phải sống vui vẻ đến 80 tuổi cơ mà?
Ran ôm chặt anh, những giọt nước mắt rơi xuống:
- Xin lỗi, Shinichi. Xin lỗi vì đã để anh đợi lâu.
- Hả? Cô ta đã đến rồi sao, vậy 2 người uống canh Mạch Bà và làm ơn đi khỏi đây dùm. - 3 giọng nói hồi nãy cùng lúc vang lên, đầy vui sướng.
Shinichi và Ran cùng uống canh Mạch Bà, sau đó đi vào cửa đầu thai thành người, nhanh chóng chuyển hồi kiếp khác. Ở phía sau, một giọng nói bất mãn vang lên:
- Hắn khiến chúng ta bận rộn 1 năm, bây giờ lại được chuyển kiếp cùng người đẹp.
- Haha, ta sẽ cho hắn một số phận "tuyệt vời vô cùng luôn"
.
.
.
"Đoàng ... đoàng ...đoàng"
Tiếng pháo rộn ràng cả làng. Một giọng nói vang lên đầy vui sướng:
- Nhà Kudo xin đãi tiệc cả làng, sinh rồi, sinh con trai rồi.
Vài phút sau, nhà bên cạnh cũng vang lên một hồi pháo vui mừng.
- Nhà Mori có một nàng tiên. Hahaa.
Sau đó, quản gia hai nhà sát vách đều có niềm vui, liền liếc nhau cháy mặt.
Hai gia đình vốn là hai nhà giàu nổi tiếng trong thôn, nên vốn không ai nhường ai việc gì, nay lại cùng có con nhỏ sinh cùng ngày, cùng giờ, chênh nhau vài phút.
15 năm sau.
- Ran về thôi. Cậu sẽ không giải quyết được vụ án này đâu, nó quá khó.
- Im đi Shinichi, không gì có thể qua mặt được Ran thiên tài này.
- Nhưng người đàn ông đó bị kẻ trộm sát hại thật mà.
- Không thể nào, chắc chắn là một trong gia đình họ thôi.
Ở một nơi nào đó
- Trời, số phận mà ông sắp đặt đây hả? - Một giọng nói vang lên.
- Ta không ngờ lại ra nông nỗi đó. - Thêm một giọng nói khác.
- Trời ơi, trước đây thì Trai chuyên hút xác chết. Bây giờ thì đến Gái hút xác chết. Chúng ta không thể nào được nghỉ ngơi nếu chúng vẫn còn tồn tại trên đời. - 2 giọng nói cùng vang lên, mếu máo.
Lại ở một nơi nào đó.
- Hắt xì
- Hắt xì.
- Ai đó nhắc đến chúng ta thì phải - Shinichi đăm chiêu suy nghĩ.
- A, bố nói phải về trước 8 giờ.
Nói xong, 2 đứa trẻ ù té chạy. :v
The End~~~~
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip