"Chúng ta đi trốn đi" (part.3)

"Kotoha, ta có thứ này cho em, đi cùng ta"

Douma khoác áo đi trước dẫn đường, có vẻ như hắn đã chuẩn bị điều gì đó. Bước chân của hắn dài quá, một sải bước đã bằng ba bước chạy của cô.

"Ngài Douma, đợi em..."

Kotoha chạy với đằng sau, vì vội theo hắn nên cô chẳng kịp khoác áo, đôi dép cô đi vào cũng bị sai bên. Vậy mà hắn cứ đi một mạch và dường như không nghe thấy cô nói gì phía sau.

"Đáng ghét"

Dường như hắn nghe thấy cô thầm mắng hắn, đôi chân thẳng tắp của hắn bước chậm dần rồi dừng hẳn, quay lại mỉm cười ranh mãnh, thêm chiếc thiết phiến vàng được ánh trăng phản chiếu sáng loáng khiến Kotoha chợt khựng lại...dáng vẻ này của hắn thật đáng sợ, thật giống một con quỷ khát máu...

Bất chợt hắn quay người sải bước tiếp với tốc độ rất nhanh, Kotoha khẽ thở dài, cúi xuống đặt lại chiếc dép đúng vị trí rồi xỏ dép vào. Bây giờ cô rất lưỡng lự rằng có nên đi theo hắn tiếp không...

"Kotoha, em lại đây"

Nghe thấy giọng nói quen thuộc phía xa, cô ngẩng mặt lên tìm hắn, trong mắt cô phản chiếu hình ảnh đẹp lung linh khiến đôi chân không tự chủ mà nhấc lên chạy về phía hắn - nơi một cây cầu hướng ra biển bằng băng tuyết cùng những họa tiết bông sen lấp lánh. Một thứ tuyệt đẹp cô chưa từng nhìn thấy trước kia.

Nhìn bóng dáng nhỏ nhắn ấy đang chạy tới, hắn thầm nghĩ rằng có lẽ cô rất thích món quà này. Trong khi đang chìm đắm trong cảnh Kotoha sẽ cảm ơn hắn về món quà này như thế nào thì một cơn gió biển mạnh bay qua làm cho chiếc cầu chuyển động khiến hắn bừng tỉnh. Với thân hình nhỏ nhắn kia, hắn chắc rằng cô sẽ bị thổi bay mất.

"Áaa..."

Kotoha trong bộ kimono ấy như một tấm lụa trắng tinh khiết dưới ánh trăng , nàng như một tiên nữ trong sáng, không vương bụi trần đáp xuống nơi đây khiến hắn tương tư. Và đêm nay ông trời bắt nàng quay lại nơi nàng sinh ra với đúng vị trí của nàng.

"Bắt được em rồi"

Douma nắm lấy bàn tay của cô, đúng như dự đoán, cơn gió này đủ sức để mang Kotoha của hắn đi. Hắn nhẹ nhàng kéo cô xuống ôm gọn vào lòng, chưa bao giờ hắn cảm thấy có thể dễ dàng mất cô đến mức này. Chỉ cần buông tay là có thể hắn sẽ không gặp lại cô được nữa. Hắn siết cánh tay mạnh hơn, người phụ nữ nhỏ bé này...hắn đã yêu rồi.

"Em không sao chứ?"

"Ngài...ôm em chặt quá..."

Kotoha khó khăn nói từng chữ, với sức lực của hắn, chỉ cần thêm gấp đôi lực vào cánh tay nữa là cô có thể bị nghiền nát rồi.

Douma chợt thả ra, hắn ngồi xuống vuốt gọn lại mái tóc của cô, có vẻ như hắn đã quá vội vàng để tạo bất ngờ cho cô mà quên rằng phải chú ý đến sức khỏe của cô nhiều hơn. Hắn nắm lấy đôi bàn tay đang lạnh cóng ấy áp vào ngực mình, gương mặt lạnh cóng vì gió biển kia nhờ hành động của Douma mà trở nên nóng hơn, càng tô điểm thêm vẻ đẹp tuyệt mỹ của Kotoha dưới ánh trăng.

"Hãy ôm vào ta"

Nói rồi hắn nhấc bổng cô lên, di chuyển tới địa điểm hắn đã tạo ra...

"Tới rồi, Kotoha..."

Cô từ từ quay mặt nhìn ra biển, đôi đồng tử mở to hết cỡ vì hình ảnh trước mắt khiến cô không tin rằng đây là sự thật. Những sinh vật biển có khả năng phát dạ quang đang bơi rà rà gần mặt nước tạo ra một hệ sinh thái đặc biệt về ban đêm. Với vị trí trên cầu này, cô cảm giác như bản thân đang bay giữa biển sao mênh mông vô tận vậy.

"Đây...em đang mơ sao?"

"Em thích món quà của ta chứ?"

"Đẹp thật, em cảm ơn ngài"

Kotoha cười dịu dàng, sau bao nhiêu năm tháng cực khổ vì phải lăn lộn trong cuộc sống, chịu bao tủi nhục, cố gắng biết mấy vì tương lai của Inosuke. Chưa bao giờ cô thả lỏng bản thân sống một cách buông thả...vậy mà giờ đây, trong lòng cô cảm giác yên bình đến lạ, tâm hồn được thanh thản và bay bổng khiến chính cô không tin rằng đây là thực. Nhưng người đàn ông trước mặt khiến cô hoàn toàn tỉnh táo. Theo Kotoha, hắn có thể làm được mọi thứ, mang lại cho cô mọi thứ mà trước kia nghĩ rằng "không thể", cảm giác an toàn, hạnh phúc, vui vẻ và đặc biệt là cảm giác được sống...

Nước mắt cô trào ra mà không tự chủ, một cô gái mới mười tám đã òa khóc trong vòng tay hắn. Douma - tưởng chừng hắn chỉ biết ăn nói khóc lóc giả tạo nhưng hắn đã đưa Kotoha trải qua mọi cảm xúc trong tình yêu của con người, từ những niềm vui nhỏ nhoi như hắn đã luônchiều theo ý cô, đến những niềm vui vỡ òa như hắn đã tạo bất ngờ theo cách riêng của hắn. Sao có thể đánh giá hắn là một kẻ vô tâm lạnh nhạt với cuộc sống như vậy? Chỉ là hắn chưa tìm được người hắn muốn sống đến hết đời thôi.

"Em chưa từng nhận được món quà nào cả...hức...ngài Douma...em..."

Kotoha xúc động gạt nước mắt đến ửng đỏ mắt nhưng vẫn không ngăn được những giọt lệ đang tuôn ra. Hắn đau lòng giữ tay cô lại, phụng phịu hai bên má ửng đỏ ấy, ôm cô vào lòng. Kotoha cũng thả lỏng dựa vào người hắn để nghỉ sau những biến đổi cảm xúc vừa rồi.

Trong lúc cô đang yên bình trong vòng tay của hắn thì bỗng có tiếng vang từ phía xa. Tò mò, cô hướng mặt ra phía biển...có thứ gì đó rất lớn đang di chuyển trên mặt nước.

"Ta nghe nói những ngư dân thường gọi nó là cá ông, một linh vật của biển. Họ thờ cúng loại cá này mong điềm lành khi ra khơi."

Kotoha tròn mắt nhìn hắn, thông tin hữu ích vừa rồi như khiến cô mở mang tầm mắt, đặc biệt hơn nữa cô còn ngưỡng mộ khi hắn biết nhiều như vậy. Cô ngây thơ không biết rằng Giáo hội Thiên đường vĩnh cửu của hắn rất nổi tiếng, những ngư dân đến để than vãn về những chuyến ra khơi đầy sóng gió cũng rất nhiều khiến hắn nhớ được vài chuyện.

"Em nhìn kìa"

Hắn chỉ ra, đúng lúc đó con cá voi phun nước lên khiến cho toàn bộ sinh vật xung quanh đó bơi dạt ra tạo thành vòng tròn bên cạnh con cá voi đó tạo nên một bức tranh ảo diệu tưởng chừng chỉ trong thần thoại mới xuất hiện. Kotoha nhìn cảnh tượng đó không chớp mắt, ngay lúc này cô rất muốn cho Inosuke thấy được cảnh tượng này.

"Ngài Douma..."

Cô vui vẻ quay sang nhìn hắn, liền bắt gặp Douma đang nhìn mình với ánh mắt không thể dịu dàng hơn. Không khí giữa hai người chợt quay sang một tình cảnh khác...hai đôi mắt ấy vội tránh né nhau rồi lại lén lút nhìn trộm đối phương, tiếng vang của cá voi như một lời hát với tiếng sóng rì rào là bản nhạc tình ca lãng mạn giúp hai người như muốn có nhau hơn...

Douma khẽ cúi người xuống, vuốt ve gương mặt xinh đẹp đang nhìn hắn như muốn điều gì hơn thế. Hai người không ai nói câu nào, trong lòng họ biết rõ hơn ai hết...là phải có được đối phương.

Hai người trao nhau nụ hôn đầu tiên dưới ánh trăng sáng cùng bản tình ca duy nhất tại thời điểm đặc biệt nhất. Những bông hoa sen tưởng chừng nó là vật băng vô tri nhưng nó liền nứt lớp băng ấy và hiện rõ những bông hoa sen trắng, nó dường như báo hiệu rằng Douma đã hoàn toàn có thể rời xa được cuộc sống điên loạn trước kia và bắt đầu một cuộc sống thuần khiết cùng Kotoha.

Bỗng một cơn gió mạnh tiếp tục thổi tới khiến Kotoha lạnh đến mức vô thức ôm vào người hắn để tìm sự ấm áp. Douma liền kéo hai vạt áo chùm vào người con gái trong lòng, hai mắt chạm nhau dường như nhìn được niềm vui trong lòng đối phương, hai người bất giác bật cười lớn.

"Chúng ta về nhé?"

"Không, em muốn đi dạo cùng ngài..."

Douma liền khoác áo choàng vào người cô, hai người nắm tay nhau đi trên nền cát ấy nói chuyện không biết bao lâu. Kotoha kể kĩ hơn về cuộc sống của mình trước và sau khi lấy chồng, còn hắn thì luôn cố gắng nhớ lại những câu chuyện thú vị mà hắn chứng kiến trong hơn một trăm năm qua. Hắn liền mỉm cười gượng khi nhận ra trong suốt một trăm năm đó, hắn đã điên cuồng giết chóc và ăn nhiều đến mức hắn có sức mạnh lớn như bây giờ. Thì ra thứ mà hắn đã từng rất tự hào nó lại không vẻ vang như vậy.

"Ngài Douma, ngài Douma..."

Tiếng gọi khàn của cô khiến hắn thoát khỏi suy nghĩ, Kotoha vì hứng gió biển cả đêm mà bắt đầu có triệu chứng ốm rồi sao?

"Ta về nhé? Có vẻ như em nuốt hơi nhiều khí biển rồi nhỉ? Nó mặn không?"

"Sao ngài không nuốt thử xem?"

"Trong miệng ta...toàn là vị ngọt từ môi em thôi..."

Kotoha nghe xong ngượng đỏ mặt tía tai, sao hắn có thể nói điều đó với gương mặt bình thản như thế được chứ?

"Ngài đáng ghét thật đấy"

"Hahaha"

Douma quay lưng lại muốn cõng Kotoha về trọ, cô không ngần ngại mà leo lên lưng hắn, yên tâm dựa vào bờ vai vững chắc ấy mà thiếp đi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip