Giáo hội Thiên đường vĩnh cửu
Douma - một đứa trẻ đáng thương đã phải đóng vai một nhân vật thần thánh ngang hàng với tất cả những hiện tượng siêu nhiên mà con người có thể tưởng tượng ra. Với đôi mắt cầu vồng hiếm có, cậu đã được tôn lên bậc cao hơn để mọi người tôn sùng, cầu mong sự cứu rỗi, sự siêu thoát đến nơi gọi là "Thiên đường". Lúc này cậu mới chỉ là đứa trẻ ba tuổi, luôn nghĩ rằng đây là trò chơi đóng giả cùng bố mẹ cậu. Lớn lên trong môi trường hoàn toàn khác biệt, chính cậu cũng tự nhận thức sớm rằng chẳng có gì gọi là Thiên đường hay tiếng nói của Trời đất, cậu biết rằng chẳng có gì tồn tại.
Lúc này trong đầu cậu nhóc 3 tuổi tự đặt ra câu hỏi rằng:
"Tại sao con người lại có thể tin mù quáng vào thứ mà ta không thể nhìn thấy, không thể nghe cũng như chạm đến?"
Mọi thứ dần trở nên lãnh đạm khi cậu lên 7 tuổi, khi này có biến cố sảy ra ngay trong giáo hội. Cha cậu vì có những mối quan hệ bất chính mà bị mẹ cậu đâm nhiều nhát, bà cũng tự tử bằng thuốc độc ngay sau đó. Khi này cậu chỉ cằn nhằn rằng tại sao mọi thứ lại lộn xộn như vậy, mùi máu tanh tưởi khiến cậu khó thở.
Mọi thứ tiếp tục cho đến khi cậu hai mươi, cũng chính là con số mà cơ thể cậu sẽ dừng lại và cái gọi là bất tử ổn định sẽ bám lấy cậu. Kể từ khi đó, cậu đã trở thành một tên khát máu với những suy nghĩ lệch lạc.
Bên ngoài vỏ bọc là một Giáo chủ của Giáo hội Thiên đường vĩnh cửu tồn tại hàng trăm năm, bên trong hắn lại là một con quỷ có sở thích kỳ dị, luôn chọn cho mình những con mồi tươi non là những người phụ nữ xinh đẹp. Theo hắn, việc ban cho họ cái chết chính là sự giải thoát cho những con người đang tìm đường đến Thiên đường, hắn chỉ là cầu nối giúp họ đến nơi đó nhanh hơn. Giáo hội tồn tại hàng trăm năm mà không có bất kỳ sự nghi ngờ nào của người dân, hàng ngày đều có người đến cầu mong sự siêu thoát ấy...
Hắn chỉ tiếp nhận giáo đồ trong khoảng thời gian ban ngày và có thể là thêm một canh giờ kể từ lúc mặt trời lặn. Thời gian còn lại là hắn sẽ chọn và "ăn" con mồi của tối hôm đó.
Nhưng hôm nay lại có chút khác biệt, ngay khi hắn định cởi áo khoác và chiếc mũ ra thì nghe thấy tiếng đập cửa bên ngoài, không biết đã muộn rồi còn có ai tìm đến hắn để cầu sự giải thoát. Hắn thầm thề rằng ngay khi biết được là kẻ nào, hắn sẽ không ngần ngại giết kẻ đó và để cho xác bị chôn vùi dưới lớp tuyết dày đặc.
Vừa khi mở cửa, gió tuyết lùa vào làm tung bay chiếc áo choàng của hắn. Xuất hiện trước mặt là một người phụ nữ đang ôm một sinh linh bé nhỏ, đôi tay rớm máu với những vết thương chằng chịt đang không ngừng run lên cố với túm lấy chiếc áo choàng của hắn. Gương mặt đầy những vết thương do đi dưới trời tuyết khiến nó sưng tấy lên và ửng đỏ. Thật sự hắn không thể hình dung ra cô gái này có dung mạo như thế nào, đôi đồng tử màu lục dường như có lớp sương mờ khiến cô ấy không thể nhìn rõ mọi thứ.
"Hãy nói cho ta biết, tại sao cô lại tìm đến đây?"
Đôi bàn tay lạnh lẽo của hắn nhẹ nhàng vuốt mặt cô, người phụ nữ có chút giật mình rồi cũng mấp máy môi định nói gì đó.
Douma không nói gì, liền bế cô cùng đứa trẻ vào phòng chính, đặt cô ngồi lên chiếc ghế ngự của mình.
"Cứ từ từ, chắc hẳn ngươi đã vượt một đoạn đường dài để đến đây."
Hắn nhìn đôi chân thâm vì lạnh, những vết thương rớm máu chưa kịp chảy xuống đã bị cái lạnh của tuyết làm cho đông cứng. Douma nghĩ rằng mình sẽ tiếp tục diễn một vai Giáo chủ với lòng từ bi vô lượng mà đối xử tốt với cô gái này, sau đó ăn thịt cô ta xũng không muộn. Hắn cởi chiếc áo choàng đắp lên người cô, thắp lên những ngọn nến hình hoa sen trắng đẹp mắt cạnh đó.
"Tên ngươi là gì?"
Hắn ngồi đối diện cô, nhìn kĩ hơn thì...người phụ nữ này có nét đẹp nhẹ nhàng, mặc dù đã bị phong ấn bởi những vết thương chằng chịt trên gương mặt. Nhưng hắn có thể khẳng định rằng cô gái này có một nhan sắc tuyệt vời ăn đứt cả những Oiran mà hắn đã từng gặp.
"Ko...Kotoha"
Cô gái mấp máy đôi môi mãi mới có thể nói ra được một từ. Có điều hắn để ý, cô ấy vẫn luôn ôm chặt đứa con trong lòng, đứa bé đang ngủ rất ngoan, không hề quấy nhiễu hay phát ra tiếng kêu khó chịu nào. Hắn cũng quên luôn ý định vừa rồi, mọi sự quan tâm của hắn có lẽ đều đã dồn vào cô gái này.
"Kotoha, một cái tên thật đẹp. Cô đến tìm ta...vì sao?"
Đôi vai nhỏ lần nữa run lên, cô gái nhỏ nức nở kể lý do tại sao lại chạy đến đây. Mặc dù cô chỉ khoảng mười tám nhưng đã có chồng và sinh con. Gã chồng là một gã đàn ông tồi tệ, hắn luôn đánh đập cô kể cả khi cô mang thai, bà mẹ chồng thì luôn luôn tìm cớ để bắt nạt cô, hầu như không ngày nào cô cảm thấy được sống trong ngôi nhà ấy. Nhẫn nhịn là vậy, chịu đựng là thế, nhưng khi đã trở thành một người mẹ, người phụ nữ bỗng trở nên dũng cảm lạ thường. Ngay trong đêm mưa tuyết, cô không ngần ngại mà ôm con bỏ trốn, chạy mãi, chạy mãi trong trời tuyết, cái lạnh khiến đôi mắt trở nên khô cóng cũng không cản được đôi chân đang tìm sự tự do, sự an toàn cho đứa con bé bỏng.
Ngay sau khi câu chuyện kết thúc, cô liền ôm đứa bé rồi cất tiếng hát ru. Mặc dù giọng còn run run vì chạy dưới cái lạnh, nhưng hắn cảm nhận rõ trong đó chứa tình yêu thương vô bờ bến dành cho con trai. Hắn bất giác tiến đến rồi ôm cô vào lòng, hắn không hiểu cảm thông là gì, hắn không thương xót cho cô. Chỉ là...hắn muốn cô biết rằng Giáo hội của hắn từ giờ sẽ bao dung, tiếp nhận cô là một môn đồ thân cận của hắn.
Mặc dù trong vòng tay của hắn chẳng thể ấm là mấy, nhưng Kotoha cũng an tâm phần nào liền thiếp đi lúc nào không hay.
Trời tờ mờ sáng, cô giật mình tỉnh dậy, đập vào mắt cô là hắn vẫn ngồi nguyên tư thế đó, chỉ là chiếc mũ đã lệch sang che một phần mặt của hắn.
"Thưa ngài...thật xin lỗi, tôi đã bắt ngài ngồi trong tư thế này lâu như vậy."
Kotoha nhẹ giọng nói với hắn, Douma thực chất không hề ngủ, hắn chỉ muốn cảm nhận hơi ấm của cô nhiều...chút.
"Được rồi, ta sẽ đưa cô tới phòng mà cô sẽ ở trong thời gian tới."
Douma đứng dậy, điều này khiến Kotoha không vững mà ngã nhoài ra, khiến cho đứa trẻ giật mình rồi bật khóc lớn.
"Inosuke, Inosuke, Inosuke..."
Cô tiếp tục lời ru rồi sợ hãi nhìn người đàn ông trước mặt, chắc hẳn trước kia cũng vì đứa trẻ khóc mà cô bị đánh đập dã man.
Douma nhẹ nhàng bế cô lên, thân hình hắn to lớn bế bổng cô lên chỉ là điều dễ dàng, chưa kể hắn còn là một Thượng Huyền tồn tại hàng trăm năm nay.
Vài ngày sau, hắn đã quen với sự hiện diện của một cô gái trẻ trong Giáo hội. Kotoha sau khi sống tại nơi đây thì cô trông có sức sống hơn hẳn, những vết sẹo đang dần mờ đi. Sau khi thấy nhan sắc trong veo của cô ấy, hắn bất giác hóa ra một bông sen trắng rồi cài lên mái tóc đen dài ấy.
Một nhan sắc khiến hắn điêu đứng, vẻ đẹp thuần khiết cùng đôi đồng tử màu lục long lanh, một tuyệt sắc khiến hắn không nỡ ăn bởi nếu hắn ăn cô bây giờ thì chắc hẳn hắn sẽ không bao giờ gặp lại được bất kỳ cô gái nào xinh đẹp như vậy. Nên hắn đã quyết định sẽ giữ cô ở riêng bên mình cho đến khi cô ấy chết đi.
Thật khó để có thể tin rằng hắn tha mạng cho một phụ nữ xinh đẹp như vậy. Phải chăng từ kiếp trước hai người có nợ ân tình gì sao?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip