26. Hài lòng


Kojima đưa cho Shimazaki cùng Yokoyama hai cái váy rất đẹp, nhưng Yokoyama xấu hổ dù thế nào cũng không chịu mặc, Shimazaki đứng ở bên cạnh che miệng cười không ngừng, sau đó cùng Kojima nói Yui mặc cái cái này đại khái sẽ xấu hổ đến không thể về nhà được.

Kojima kỳ quái nhìn cái váy mình cầm một chút, "Dễ nhìn mà?"

Shimazaki nghe xong cười đến lợi hại hơn, bên cạnh Yokoyama hơi đỏ mặt có chút không biết làm sao gãi đầu, trong nháy mắt nàng thật sự có ý nghĩ muốn đưa cái người cười đến điên rồi lăn trên giường ấn xuống nước, Shimazaki khoát tay liên tục nói xin lỗi nhưng vẫn cười đến không thể dừng. Cuối cùng vẫn là Takahashi tìm quần áo của mình đưa cho Yokoyama, tuy rằng quần bị mặc thành quần chật ống, T-shirt bình thường thì lộ ra eo, nhưng nàng cuối cùng cũng có thể an tâm mặc

Shimazaki nín cười thay Yokoyama cuốn lại ống tay áo, sau đó hài lòng gật đầu, "Quần áo của Takahashi-san rất hợp với chị."

"Đây là đang khen quần áo của em sao?" Takahashi ngẩng đầu hỏi Kojima bên cạnh.

Kojima ôm tay cười mà không nói nhìn Takahashi, thấy nàng tâm tình hoảng sợ, ngượng ngùng cười cười, "Em đây coi như khen..."

Lúc Yokoyama nghĩ mỗi người nhìn nàng thì đều nở nụ cười có một chút vi diệu mà hiền hòa, Yamamoto càng hiếm thấy cùng Shimazaki co người thành một đoàn trốn ở góc cười đến chỉ kém lăn lộn trên đất. Một nhóm người từ ban ngày ầm ĩ đến nửa đêm mới tan tự mình về nhà, Takahashi đem túi quần áo của Yokoyama cùng Shimazaki ở cửa đưa cho hai người, còn dặn dò quần áo trên người không cần trả lại. Yokoyama vạn phần ngượng ngùng sau khi liên tục nói cám ơn mới cùng Shimazaki rời khỏi. Yamamoto không lái xe, chỗ ở cùng không cùng hướng đi với các nàng, đến nửa đường liền chia tay ở nhà ga chờ tàu điện.

"Shimazaki em cười cả đêm rồi, rốt cuộc là đang cười cái gì nha?"

Lúc ngồi ở nhà ga chờ tàu điện, Yokoyama thấy Shimazaki còn đang cười ngây ngô, thực sự nhịn không được liền hỏi.

"Hửm?" Shimazaki nháy mắt thay đổi biểu tình như người khác nợ nàng ba triệu quay đầu nhìn chằm chằm Yokoyama, "Yui chị gọi em cái gì?"

"A...Haruka..." Yokoyama lui lại phía sau nhỏ giọng vội vã sửa lại, "Xin lỗi, gọi quen rồi...Nhất thời có chút không đổi được."

"Em cũng không đánh chị, chị khẩn trương cái gì. Trong hồ bơi chỉ do ngoài ý muốn, chị vẫn còn bóng ma trong lòng phải không?" Shimazaki đưa tay muốn chạm vào cái mũi vẫn còn đỏ của Yokoyama, nàng không tự chủ được muốn tránh, nhưng rốt cuộc vẫn tùy ý để Shimazaki nhẹ nhàng đụng vào một cái, "Em không phải cố ý..."

"Khí lực ngoài dự đoán rất lớn. Em còn chưa nói a, đang cười cái gì?" Yokoyama cười nắm tay Shimazaki, cảm thấy tay nàng có điểm lạnh liền bỏ vào trong túi, "Ban đêm rất lạnh, em có muốn mặc nhiều một chút không?"

Shimazaki di chuyển vào Yokoyama ôm lấy cánh tay của nàng lại dựa vào vai nàng, "Không mặc, như vậy cũng ấm."

Yokoyama nhìn nàng không có cách nào cũng chỉ là cười cười, tiếp tục nghe cúi đầu nghịch tay mình, thanh âm Shimazaki truyền tới, "Cũng không cười cái gì, nghĩ chị mặc quần áo của Takahashi rất khả ái thôi. Còn có là, nghe chị gọi tên của em cảm thấy rất hài lòng, hài lòng liền cười, không có lý do gì."

Là thật, không giải thích được vì sao liền không nhịn được muốn cười, Shimazaki cũng không biết rõ tại sao phải vui vẻ như vậy.

Thấy nàng mặc bộ quần áo rất ngốc sẽ cảm thấy hài lòng.

Nghe nàng gọi tên của mình sẽ cảm thấy hài lòng.

Cứ như vậy cái gì cũng không làm dựa vào nàng cũng cảm thấy rất vui vẻ rất vui vẻ.

Ban đêm an tĩnh Shimazaki đột nhiên nghe thấy loáng thoáng xa xa truyền đến vài tiếng ve kêu, mùa đông lạnh lẽo khổ sở lại dại dòng mà nàng ghét hình như rốt cục đã kết thúc.

Mùa hè đến rồi.

Nhưng chân chính trước khi đến mùa hè, còn có tháng mưa dầm làm người khác chán ghét. Không khí ấm áp mà ẩm ướt, khí áp thấp khiến người khác có chút thở không nổi. Shimazaki nhàm chán ghé vào cửa sổ vừa nhìn bầu trời âm u một bên vuốt ngực, trong lòng suy nghĩ không bằng rơi một trận mưa to, kết quả thực sự bắt đầu có một trận mưa bụi không lớn không nhỏ bay vào mặt. Nàng quay đầu lại liếc nhìn đồng hồ, nhìn ngó nhìn xung quanh một cái, nghĩ lúc này Yui hẳn là đã trở về nhà.

"Yui chị thế nào vẫn chưa về nhà a  ̄へ ̄ "

Shimazaki dựa vào song cửa sổ, tìm điện thoại nhắn một tin cho Yokoyama rồi tiếp tục nhìn xung quanh.

"Sẽ không lại bị người khác tông thành đầu heo đi?"

"...Em không thể hy vọng tôi tốt một chút sao? (¬_¬) "

"( ̄~ ̄) nga, vậy là chị hẹn hò với anh đẹp trai nào sao?"

"Tôi đang hẹn hò với xe buýt. Trời mưa kẹt xe rất lớn a! ヽ(≧□≦)ノ Em ngày hôm nay phỏng vấn thế nào?"

"Trời mưa, không muốn đi."

"...Thực sự rất tùy hứng a."

"Hừ cũng không cho chị nuôi, chị gấp cái gì."

"Em không đi làm cho nên mới rảnh rỗi cả ngày quấy rầy tôi."

"Chị không thích bị em quấy rầy a?"

Shimazaki gửi xong tin này, Yokoyama bên kia lại chậm chạp không có hồi âm lại. Đột nhiên lại có chút mất mát, hình như có cái gì chờ mong lại hụt hẫng, lại hình như là nghĩ Yokoyama có phải thật ngại nàng phiền. Đáy lòng không rõ cũng bắt đầu phiền não.

Trời mưa có điểm lớn, hạt mưa bay đến đánh vào trên mặt Shimazaki lành lạnh, nàng mệt mỏi đưa tay muốn đóng cửa sổ, lại phát hiện dưới lầu xa xa có một người ngay cả áo mưa ngay cả ô cũng không có cứ như vậy không nhanh không chậm đi trong mưa, chờ đối phương đến gần Shimazaki mới phát giác được bộ đồ này nhìn rất quen thuộc.

"Yui chị không mang dù sao?" Shimazaki ở cửa sổ gọi Yokoyama ở lầu dưới, "Không biết nói với em đến trạm xe đón chị sao? Chị ngốc à?"

Yokoyama đứng trong màn mưa bụi thật mỏng ngẩng đầu cười về phía Shimazaki, "Tôi có mang! Thế nhưng bung dù thật phiền. Dù sao cũng sẽ bị ướt."

"Chị còn đứng ở đó làm cái gì? Còn không mau vào đây?" Shimazaki bị nàng chọc tức đến muốn giậm chân, quay đầu đã muốn xuống phía dưới đưa cái người vòng vo này tha vào trong.

"Này Haruka!"

Phía sau thanh âm Yokoyama tiếp tục truyền đến, Shimazaki quay đầu nhìn nàng vẫn còn đứng tại chỗ, "Làm gì vậy!"

"Điện thoại vừa hết pin! Tôi không hồi âm em được!"

Tiếng mưa rơi hơi lớn, thanh âm Yokoyama bị che đi nghe không rõ mà vỡ vụn. Nhưng Shimazaki còn là rõ ràng nghe được câu kia của người đang ngửa đầu nhìn nàng, mỉm cười hướng về nàng gọi, "Tôi cam tâm tình nguyện bị em quấy rầy a!"

"Đồ ngốc này? Không thể vào rồi nói sao!" Shimazaki ném khăn lông lên đầu Yokoyama, ngẫm lại thấy còn chưa đủ, trực tiếp lôi người vào phòng tắm. Yokoyama chỉ vào khăn vẻ mặt vô tội, "Tôi sợ em sốt ruột, cho nên muốn sớm một chút nói cho em a."

"Em không có sốt ruột!"

"Lúc em không trả lời tin nhắn của tôi tôi liền sốt ruột, còn tưởng em cũng như vậy chứ."

Shimazaki khóe miệng không khỏi nhếch lên, lại nhanh chóng lạnh mặt, "Em mới không sốt ruột, em có gì để sốt ruột. Chị mau đi tắm cho em."

"Vậy lần sau không lập tức hồi âm em nữa."

"Chị dám!"

Yokoyama thân thủ nhanh chóng trốn vào phòng tắm, cách cửa cười híp mắt nói, "Em xem em còn sốt ruột nha!"

Shimazaki nổi giận muốn phá cửa, bên trong Yokoyama lại nói quần áo cũng đều cởi ra rồi!

"Cởi rồi, vậy chị lấy bộ quần áo khác chưa?"

"... %%..."

Shimazaki nhìn không được tâm tình thật tốt cười ngồi xuống ghế salon, sau đó nhìn thấy Yokoyama thận trọng ló đầu ra ngoài, "Giúp tôi lấy quần áo đi."

"Không lấy."

"Nga." Yokoyama bình tĩnh ồ một tiếng, sau đó liền nghênh ngang mặc đồ lót tự đi ra ngoài trở về phòng lấy quần áo.

"Này!!! Yui tên đại biến thái!!!!"

Ngày mai, hẳn là trời sẽ nắng đi.


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip