29. Bão

Fukuoka, bão tiến đến.

Yokoyama thần sắc có chút lo nghĩ đứng bên cửa sổ, ngoài phòng sắc trời tối như đêm, nhìn cửa sổ thủy tinh bị cuồng phong mưa rào diễn tấu phát ra tiếng vang đáng sợ, cúi đầu nhấn điện thoại vài cái sau đó bất đắc dĩ thở dài. Ngồi cách đó không xa Yamamoto vốn cũng đồng dạng nhìn điện thoại di động một chút, sau đó nhìn về phía Yokoyama, "Cậu chính là quá nghiêm túc, chúng ta hẳn là nên nghe chủ nhà trọ Sasshihara đề xuất rời đi sớm."

Dự báo thời tiết nói ngày hôm nay sẽ có bão mạnh đến đất liền, vì thế chủ nhà trọ Fukuoka đã từng kiến nghị hai người về sớm một chút, nhưng là bởi vì có công việc vụn vặt vẫn chưa xong, Yokoyama cuối cùng vẫn uyển chuyển từ chối. Kết quả cường độ bão vượt qua dự tính của tất cả mọi người, mưa lớn cùng gió to thổi đến thông tin của điện năng bị gián đoạn, các chuyến tàu toàn bộ đều bị hủy bỏ, chính phủ địa phương đã thông báo tị nạn cho các khu vực dân cư thấp .

Các nàng bị vây ở nơi này. Tối hôm qua Yokoyama nhắn LINE cho Shimazaki bảo hôm nay là có thể trở về, kết quả bây giờ muốn báo một tiếng bình an cũng không có biện pháp. Trong phòng tia sáng quá mờ, nhưng nương theo điện thoại trên màn hình Yamamoto, Yokoyama mơ hồ thấy Yamamoto vẫn nhìn mình, có chút kỳ quái hỏi, "Làm sao vậy?"

Yokoyama không rõ ràng lắm nhìn biểu tình Yamamoto, nhưng nghe thấy thanh âm của nàng mang theo trêu tức, "Tớ đang suy nghĩ a, ngày hôm nay nếu như tận thế, kết quả cậu vẫn là cùng tớ ở chung, không biết Paru có thể ghen hay không."

Yokoyama mắt cách Yamamoto một khoảng bật cười nói, "Lúc nào rồi cậu còn tâm tình nói đùa."

"Ở đây không điện không tín hiệu, không vui đùa một chút cười làm thế nào giết thời gian."

"Ai..." Yokoyama thở dài lại nhìn mưa gió bên ngoài cửa sổ.

Tokyo, mưa to liên tục không ngớt.

Shimazaki ngồi trên ghế salon, chằm chằm xem tivi phát tin tức về cơn bão, máy móc một lần lại một lần nhấn vào số di động của Yokoyama.

Vô pháp thông máy.

Rõ ràng là giữa hè, một trận bão quét đến cảm giác như cuối thu, nhiệt độ không khí chợt giảm xuống, nàng nghĩ tay chân lạnh run, nhu rơi vào hầm băng, không ức chế được run rẩy, lại dường như bị một cánh tay gắt gao giữ lấy cổ không cách nào thở thông, lấy ra ống thuốc suyễn hít sâu vài lần, che ngực thở từng ngụm lớn, cảm giác đáng sợ ở buổi tối mấy tháng trước lại dường như trở về.

Sợ hãi, bất an, bất lực...

Lạnh thấu xương từ bên trong ra bên ngoài.

Mà lần này Shimazaki dường như rốt cục bắt đầu hiểu được cảm giác này đến tột cùng là cái gì.

Nàng đang sợ.

Sợ mất đi nàng.

Buổi tối kia mình không gọi được điện thoại của nàng, kết quả cuối cùng là Yokoyama mất đi toàn bộ ký ức.

Cho nên ngày hôm nay, ngày hôm nay mình như trước cũng không thể gọi được điện thoại của nàng, lúc này đây thứ phải mất đi là cái gì?

Shimazaki không ngừng trấn an bản thân, không có chuyện gì không có chuyện gì không có chuyện gì, nhưng trong thân thể ước số bẩm sinh bi quan đang không ngừng ồn ào gọi tới, nàng đã xảy ra chuyện nhất định nàng đã xảy ra chuyện, nếu không vì sao không gọi được nếu không vì sao không thể gọi được.

Không thể...

Không thể như vậy...

"Yui...Đem Yui trả lại cho tôi..."

Shimazaki gắt gao nắm điện thoại di động vô thức nỉ non.

Cùng Yokoyama mất liên lạc đã mười mấy giờ, Shimazaki cảm giác mình không thể ngồi như vậy được nữa, không làm gì nàng nhất định sẽ phát điên. Một mình mờ mịt đảo qua chung quanh căn phòng, hung hăng vỗ vỗ mặt để mình tỉnh lại, gò má mất đi huyết sắc tái nhợt trong nháy mắt hiện ra vài vết đỏ hồng. Run rẩy lấy trong điện thoại dãy số cùng Kojima ngày trước gọi đi, bên kia cũng đang lo lắng liên lạc bên phía Fukuoka, nhận được điện thoại của Shimazaki cũng hiểu được chuyện gì xảy ra, nhóm người lớn tuổi vừa thương lượng liền phái Oshima mạo hiểm mưa to gió lớn đem Shimazaki về nhà Kojima nơi các nàng đang ở hiện tại, nếu có tin gì liền nói cho nhau.

"Shimazaki em cũng không cần quá lo lắng, Fukuoka bên kia tạm thời không liên lạc được chắc là do bão nên tín hiệu bị gián đoạn, chắc là sẽ không xảy ra chuyện gì." Takahashi nhìn một chút sắc mặt đáng sợ của Shimazaki vội vã trấn an, "Hơn nữa cho dù bão có tiến vào hải lý cũng sẽ không sao, các em ấy sẽ bơi trở về."

"..."

Trong phòng không khí tựa hồ trong nháy mắt liền thấp xuống vài độ.

Oshima cùng Kojima đối với Takahashi cười nhạt hai tiếng haha nói yên lặng

Nhưng Shimazaki lại nhãn thần mờ mịt gật đầu, "Ừ. Sẽ bơi trở về."

Ba người đồng thời lo lắng nhìn về phía Shimazaki, trao đổi ánh mắt cho nhau, Kojima chen vào ngồi bên cạnh Shimazaki, "Paruru có muốn đi ngủ một chút không?"

"Eh? Không cần?"

"Ăn một chút đi? Đầu bếp nhà chị làm bánh kem ăn cực kỳ ngon."

"Ăn cái gì..." Nghe Kojima nói, Shimazaki đột nhiên nhớ lại Yokoyama trước khi đi công tác nhiều lần căn dặn chuyện của nàng, ngày hôm nay nàng còn chưa ăn bữa trưa, tuy rằng cái giờ này kỳ thực đã lập tức có thể ăn cơm tối, "Ăn cái gì."

Không phải, Yui biết sẽ tức giận đi.

Takahashi thăm dò nhìn một chút Shimazaki đang ngồi ở bàn ăn ngoan ngoan ăn cơm, lo lắng nói, "Con bé nhìn không ổn a."

"Quá lo lắng, cho nên có chút để tâm vào chuyện vụn vặt. "Oshima lắc đầu, "Để chị cùng Kojima, chúng ta tiếp tục liên hệ bên Fukuoka đi. Bên kia tin tức hình như có số người thương vong, cái này đừng nói với Shimazaki."

Takahashi gật đầu bày tỏ đồng ý, sau đó thở dài một tiếng, "Chỉ mong thực sự tất cả bình an a."

"Em cũng bị lây bệnh virus ngày tận thế sao?" Oshima cố sức vỗ vai nàng, cho nhau tỉnh lại, "Khẳng định không có chuyện gì."

Ba giờ sáng, đột nhiên chuông điện thoại di động cùng điện thoại bàn vang lên khiến tất cả mọi người trong phòng cả kinh. Điện thoại Takahashi là Yamamoto gọi đến, điện thoại nhà Kojima lại chủ nhà trọ Sashihara gọi tới.

Shimazaki nhìn chằm chằm điện thoại đang liên tục vang lên trong tay mình, từng chút từng chút buông ra rồi nắm chặt hai tay, lòng bàn tay hiện ra mấy dấu móng tay nhàn nhạt, móng tay được Yokoyama tỉ mỉ chăm sóc nhẵn bóng cũng không lưu lại quá nhiều vết tích.

"Này..."

Shimazaki thận trọng nhận điện thoại, cũng không thể chặt đứt sợ hãi trong lòng rằng bên kia đầu điện thoại một lần nữa vang lên thanh âm xa lạ, nói với nàng, xin chào, xin hỏi có phải Shimazaki-san không?

"Haruka."

Thanh âm ôn nhu mà quen thuộc khẽ gọi tên của nàng.

Cũng không phải thanh âm xa lạ chết tiệt nào cả.

Thật tốt quá...

Thật sự thật tốt quá.

Buổi chiều ngày hôm sau Yokoyama cùng Yamamoto rốt cục thuận lợi quay trở về Tokyo, Takahashi ba người mang theo Shimazaki đến trạm xe đón người. Xa xa thấy nhiều người, nhóm người lớn tuổi đều nhanh chóng nghênh đón, Shimazaki có chút vẫn như cũ như đi vào cõi thần tiên sững sờ ở tại chỗ.

Yokoyama cùng Takahashi các nàng bắt chuyện xong liền nghiêng đầu nhìn Shimazaki phía sau, hướng về phía nàng vung khóe miệng, "Tôi về rồi!"

Shimazaki đứng tại chỗ cũng cười với nàng, cười cười lại đột nhiên khóc ra tiếng.

Yokoyama thoáng cái luống cuống tay chân, móc trong túi mấy lần, lấy ra nửa túi khăn giấy vừa giúp nàng lau nước mắt vừa nói, "Đừng khóc đừng khóc a, chúng ta đây không phải là thật tốt trở về rồi sao?"

"Yui..."

Chỉ là hai âm tiết lại dường như là từ trong chỗ sâu nhất của lồng ngực thống khổ gào thét, trong lòng Yokoyama run rẩy bất ngờ không kịp đề phòng không biết vì sao đau buốt lên.

"Tôi ở đây tôi ở đây."

Shimazaki lấy tay lau không ngừng nước mắt đang cuộn trào mãnh liệt, cũng phí công càng lau lại càng nhiều.

Yokoyama xảy ra tai nạn buổi tối kia nàng không khóc.

Lúc biết nàng mất trí nhớ mình không khóc.

Ngay cả lúc bão đến mình không khóc.

Lúc nhận được điện thoại báo bình an mình cũng không hề khóc.

Vậy mà hiện tại một lần nữa nhìn thấy người này thật tốt xuất hiện trước mặt mình, Shimazaki làm thế nào cũng không nhịn được kích động tiếng khóc lớn.

Tâm trạng dần hồi phục này.

Muốn khóc.

Loại này hết thảy ác mộng đều bất quá chỉ là bi quan tưởng tượng quá độ cảm thấy vui mừng.

Muốn khóc.

Chỉ là nhìn gương mặt ngốc không biết làm sao của nàng đã muốn khóc đến không dừng được.

Nàng còn ở nơi này

Nàng vẫn còn ở nơi này.

Thế nhưng những thứ đã mất đi nên làm thế nào mới tốt.

Nên làm thế nào mới phải đây...

Bất tri bất giác thống khổ đột nhiên lan ra, từng giọt từng giọt ăn mòn nàng.

Ngoại trừ khóc một lần lại một lần gọi tên Yokoyama, Shimazaki cái gì cũng không thể nói.

Bên cạnh nhóm người lớn tuổi đều ăn ý không ra tiếng, Yamamoto há miệng tựa hồ muốn đi khuyên một chút, nhưng nàng lần đầu tiên thấy Shimazaki khóc thảm như vậy, thậm chí là lần đầu tiên thấy Shimazaki khóc, cuối cùng vẫn là đem lời đều nuốt trở về, an tĩnh duy trì trầm mặc.

Yokoyama bế tắc nhìn thân thể Shimazaki kéo vạt áo mình khóc đến cơ hồ co lại thành một đoàn, yết hầu có chút phát khô liếm môi một cái, ngồi xổm trước mặt Shimazaki dựa vào đầu của nàng, nhẹ vỗ lên đầu nàng.

"Chúng ta về nhà thôi."

Yamamoto ngồi trên xe Oshima, chống đầu nhìn tòa nhà nhanh chóng lui về sau ngoài cửa sổ. Vốn là định sau khi trở về tìm cơ hội cùng Shimazaki nói chuyện một chút, nhưng bây giờ nàng đột nhiên cái gì cũng không muốn nói.

Nếu như các nàng nghĩ như vậy là ổn, vậy cứ như vậy đi.

Có một số việc người bên ngoài nói, luôn luôn xấu hổ.

Huống chi...

Yamamoto cúi người cười lắc đầu.

"Vậy nếu như, hôm nay đột nhiên là tận thế, cậu sẽ muốn làm cái gì?"

"Tớ muốn..."

Ngoài cửa sổ giữa tiếng mưa to thanh âm Yokoyama yên lặng hồi lâu lại một lần nữa vang lên.

Chậm rãi, kéo dài, lộ ra ý cười nhàn nhạt.

"Về nhà."


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip