34. Thích

Shimazaki có chút không nhớ ra được mình tại sao trở về được, viền mắt hồng hồng ngồi trên ghế salon cau mày, trong đầu cũng trống rỗng. Lúc chạng vạng tối bên ngoài phòng vang lên một tiếng sấm, nàng bị tiếng sấm làm giật mình tỉnh giấc, thân thể nhịn không được mà nhẹ nhàng run một chút.

Vô thức quay đầu lại liếc nhìn phòng bếp, nếu như là bình thường, Yokoyama lúc này sẽ ở đấy làm cơm tối, bóng đèn phát sáng truyền đến mùi thức ăn, sau đó dùng thanh âm của nàng có chút cao gọi, Haruka, ăn cơm!

Khóe môi không tự chủ hơi giương lên, lấy lại tinh thần, mới phát hiện bốn phía đều đã tối sầm. Khóe miệng hơi nâng lên chậm rãi khôi phục thành lạnh nhạt như trước, một thân một mình trong căn nhà an tĩnh dường như có thể nghe thấy tiếng tim mình đập.

Shimazaki đứng lên đi tới phòng của Yokoyama, nắm chặt chốt cửa tựa hồ là dùng hết khí lực toàn thân mới một chút đẩy cửa bước vào. Yokoyama cũng không có mang đi quá nhiều đồ đạc, chỉ là lấy một ít quần áo và đồ dùng hằng ngày, cho nên trong phòng có vẻ cũng bình thường không có khác biệt.

"Ngay cả nói một câu tạm biệt cũng không muốn sao..."

Các nàng tuy rằng chiến tranh lạnh một tuần, không nhìn đối phương cũng không nói lời nào, nhưng Shimazaki biết nàng vẫn là ở nơi đây, mà bây giờ, nàng đã biến mất.

Trước đây các nàng cũng cãi nhau, vô luận là làm nhau tức giận không vui rất nhiều, nhưng tối đa sẽ không vượt quá ba ngày, Yokoyama sẽ chủ động đi làm lành.

Nhưng lúc này đây từ khi chiến tranh lạnh bắt đầu, Shimazaki đã có dự cảm, Yui sẽ không trở lại hướng nàng cầu hòa. Nhưng nàng vẫn như cũ trong lòng mơ hồ mong mỏi, nàng có thể dường như sẽ giống mỗi lần trước đây, đi về ở trước mặt nàng nói, được rồi được rồi, chị sai rồi chúng ta làm lành đi.

Khi đó Shimazaki đều sẽ mang theo chút ít đắc ý hơi nghiêng đầu, một bộ dáng vẻ miễn cưỡng, ừ!

Được rồi được rồi... Bây giờ muốn đứng lên nói những lời này dĩ nhiên có vẻ tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục vậy.

Kỳ thực coi như là nói dối cũng được, chỉ cần Yokoyama nói một câu sớm muộn gì cũng sẽ nhớ ra, nàng lại thật có thể ôm những lời này tin tưởng.

Shimazaki đưa tay cầm lên tấm ảnh chụp chung hai người trên đầu giường Yokoyama, ngón tay quét lên gương mặt Yokoyama trong hình

"Tôi trước đây nhất định rất thích em."

Vậy tại sao không nói ra chứ...Tại sao, không nói ra?

Trước đây không nói một tiếng liền biến mất, hiện tại liền cái gì cũng không nói sao?

"Rõ ràng đã đáp ứng sẽ không biến mất nữa..."

Tay nắm lấy khung hình bởi vì quá mức cố sức mà hơi có chút run rẩy, ngực dường như có cỗ khí chặn lại ở nơi nào, nuốt không trôi hô lên không được. Phiền muộn đến tâm cũng bắt đầu chậm rãi đau.

"A-----!" Giống như phát điên đem khung hình hướng về tường ném tới, tiếng vỡ vụn thảm thiết càng giống như là từ trong thân thể mình truyền tới.

Không có chỗ phát tiết tức giận không rõ ngay sau đó cảm giác trống rỗng cũng càng sâu

Ngồi xổm xuống trước khung hình vỡ, nhặt ảnh chụp lên, sau đó nước mắt đột nhiên từng giọt từng giọt rơi xuống.

"Thích nhất."

Nhìn chữ nhỏ phía sau ảnh chụp, Shimazaki không ức chế được khóc một lần lại một lần nói, "Xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi..."

Thực sự không phải cố ý, thực sự chỉ là không biết, thực sự thực sự chỉ là...

Xin lỗi

Tập mãi thành thói quen cũng được, trì độn lạnh lùng cũng được, kỳ thực đều là mượn cớ.

Yamamoto nói đúng, cũng không phải thực sự một điểm cũng không có cảm thấy, chỉ là độc chiếm ôn nhu như vậy rồi lại không cần gánh vác bất kỳ cảm giác gì khiến nàng cố ý quên đi.

Cho tới bây giờ thích là thích, không thích là không thích, lại duy chỉ có đối với Yokoyama, Shimazaki lại đau khổ không thể nói rõ.

Vô pháp biết được đây đến cuối cùng cũng không phải yêu, có thể chỉ là bởi vì thói quen quá mức.

Lúc nhìn không thấy thì đặc biệt tưởng niệm, ở bên cạnh thì sẽ cảm thấy an tâm, lúc được ôm vào trong lòng đặc biệt cảm thấy hạnh phúc...

Mà bây giờ, cũng không nên phân chia Yui thành hai cá thể riêng biệt, kỳ thực mình cũng sớm lại hồ đồ, ôn nhu không phân rõ như vậy, đến tột cùng là trong lòng nhớ đến quá khứ còn là lưu luyến hiện tại.

Nàng có thể phát hiện đáy mắt Yokoyama giấu rất kĩ giãy dụa cùng thất lạc, đạo lý tất cả đều hiểu, không phải là lỗi của nàng không phải là lỗi của nàng, nhớ không ra thật không phải là lỗi của nàng.

Thế nhưng, lúc tất cả mọi người nói không sao không sao nhớ không ra cũng không có việc gì, nàng sợ nếu như ngay cả nàng cũng buông tay quên đi, toàn bộ quá khứ trước đây thực sự trở thành quá khứ, Yui kia không nói một lời liền mất đi, cũng sẽ không trở về nữa, nàng luyến tiếc, thực sự luyến tiếc.

Có đúng hay không mình quá tham lam, trước đây, bây giờ, toàn bộ đều muốn có, cho nên kết quả cái gì cũng không giữ được.

"Chị có đúng hay không bắt đầu ghét em ghét em lại tham lam như vậy?"

Nhìn Yokoyama trong hình, Shimazaki khóc thút thít nhẹ giọng hỏi.

Không người nào trả lời.

"Haruka, giúp tôi cuốn tay áo một chút." Yokoyama rửa rau cũng không quay đầu lại hô một câu.

Yamamoto sau lưng hơi ngẩng ra, đi lên trước từ sau nửa ôm Yokoyama giúp nàng đem ống tay áo bị trượt xuống một lần nữa cuốn lên, sau đó bám vào bên tai Yokoyama nhẹ giọng nói, "Là Sayaka không phải là Haruka."

Đây là nàng trong hai ngày năm lần vô thức gọi sai rồi.

Tay Yokoyama rửa rau dừng lại một chút, có chút kinh ngạc quay đầu lại nhìn Yamamoto, Yamamoto lộ ra hàm răng hai hàng rõ ràng cười, vừa cười vừa nói nước nước nước chú ý nước, lại bỗng nhiên dừng lại, thanh âm có điểm trầm thấp, "Nói thật, Yuihan, tớ có chút ghen tị!"

Yokoyama sửng sốt, Yamamoto lại bắt đầu cười, vẫy nước trong bồn liền bắn vào mặt Yokoyama, "Mất trí nhớ mất trí nhớ trong lòng như trước vẫn là Paru, bạn thơ ấu bày tỏ rất đáng thương a!"

Yokoyama liếc mắt, cười không cam lòng tỏ ra yếu kém cũng bắt đầu động thủ bắn nước vào mặt Yamamoto, "Cậu nên sớm phát hiện, tớ đâu cũng thấy chính là cậu, cằm này!"

"Cằm công kích!"

"Này này!"

Buổi tối lúc sắp đến chín giờ Yokoyama nhận được một LINE Shimazaki gửi tới, do dự chỉ chốc lát mới mở ra.

"Cơm tối hôm nay là cơm gà rosen, vị cũng tạm được."

Một cái LINE khiến Yokoyama có chút nghĩ không ra, còn kèm theo ảnh chụp hộp cơm.

Dường như các nàng chưa từng trải qua chiến tranh lạnh, cái gì cũng chưa từng phát sinh, Shimazaki chỉ là dùng giọng nói bình thường nói cho nàng một việc nhỏ vô cùng bình thường.

Yokoyama liếm môi một cái, quỷ thần xui khiến lại hồi âm một tin

"Ban đêm có mưa, nhớ kỹ đóng cửa sổ."

Gửi xong mới phản ứng được, đây là đang làm gì?


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip