35. Bis
Cũng không cố ý muốn lảng tránh, lại cũng không có lý do gì cố ý gặp lại. Dường như cũng không biết nên dùng tâm tình như thế nào đi gặp mặt, cho nên vẫn ăn ý duy trì khoảng cách
Shimazaki mỗi ngày đều sẽ chủ động gửi chào buổi sáng chúc ngủ ngon, đúng giờ đến Yokoyama nghĩ nàng hình như ngược lại là biến thành đồng hồ báo thức của mình. Còn có ảnh chụp một ngày ba bữa ăn, lúc làm việc nếu như gặp chuyện gì cũng sẽ hướng Yokoyama than thở.
Yokoyama là có chút không thể hiểu được động tác của Shimazaki như vậy, nhưng cũng không tự chủ phối hợp, nhìn từng tin tức vụn vặt không phiền hà, luôn luôn sẽ không tự chủ được ngầm cười, tưởng tượng dáng vẻ Shimazaki thở dài gửi thư.
Có lẽ là bởi vì LINE nhìn không thấy biểu tình, như vậy khiến hai người tương đối thả lỏng, cất giấu như vậy đối phương không thấy được vết thương, làm bộ chuyện gì cũng không có, duy trì một loại cân bằng vi diệu.
Sắp đến giờ tan việc Shimazaki bị cấp trên gọi lại tăng ca sửa chữa một phần văn kiện, vẻ mặt khổ sở căng não hoàn thành, đợi đến khi làm xong về nhà đã gần mười giờ.
Về đến nhà trước một đoạn đường nhỏ an tĩnh có chút dọa người, Shimazaki ngừng cước bộ hơi ngửa đầu nhìn mặt trăng treo ở bầu trời đêm, đột nhiên có chút nhớ nhung Yokoyama, nhớ bàn tay nàng nắm lấy mình mềm mại mà ấm áp.
Thấp đầu, nhợt nhạt cười, "Em nhớ chị."
"Meo meo ~~ meo meo meo meo ~~ "
Lùm cây bên đường truyền ra vài tiếng mèo kêu nhỏ, Shimazaki quay đầu nhìn sang, chỉ thấy một con mèo con từ trong bụi rậm chui ra chạy đến bên chân nàng, một chút cũng không sợ người lạ đưa móng vuốt nhỏ khẩy chân nàng kêu to.
Shimazaki ngồi xổm người xuống sờ quả đầu tròn vo của con mèo, "Bị mẹ bỏ rơi sao?"
"Meo meo!"
"Có đói bụng không?"
"Meo meo meo meo!"
Nhìn con mèo nhỏ, trước mắt Shimazaki liền tự động hiên ra dáng vẻ cười rộ lên của Yokoyama
"Cùng nhau về nhà đi."
.
"Còn đang tăng ca sao?"
Hơn mười một giờ, Yamamoto một bên sớm đã ngủ, Yokoyama cũng có chút mệt nhọc, nhưng hôm nay muộn như vậy Shimazaki còn chưa báo ăn cơm, trước oán trách một câu tăng ca, không biết là hiện là lúc này đã kết thúc chưa, không khỏi có chút bận tâm.
"Tan việc rồi, bất quá trên đường gặp một người giả bị đụng*."
*Ý chỉ việc cố ý gặp mặt nhau, còn ngoài xã hội là như giả vờ đụng xe đòi bồi thường ấy
Ai??? Người giả bị đụng là chuyện gì xảy ra???Cũng không phải là xảy ra chuyện gì đi????
Yokoyama căng thẳng trong lòng, nhưng nàng chưa kịp hỏi, Shimazaki liền gửi trở lại một tấm hình, trong hình một con mèo nhỏ đang cắn dép của nàng chơi đùa.
"Ừ, bị bỏ rơi, cũng chỉ là mang về, giúp nó tắm mất rất nhiều sức lực! Mệt chết!"
"Thật đáng yêu!"
"Ma, cũng coi như khả ái đi, nếu không em mới không mang về nhà."
"Được rồi được rồi, cơm tối là cơm nắm, cơm tối của nó tươi hơn! Nó ăn rất vui vẻ!"
"Là muốn nuôi nó sao?"
"Ừ."
Căn nhà một người thực sự rất an tĩnh, có thêm một còn mèo, sẽ không còn tịch mịch đi.
"Em đã muốn nuôi, vậy muốn lấy một cái tên không?"
"Nghĩ tên thật là phiền phức a, Yui giúp nó đặt một cái tên đi."
Qua mấy phút sau Yokoyama mới có hồi âm
"Gọi là Bis đi."
Bis...
Shimazaki vuốt đầu mèo nhỏ, con mèo híp mắt một cái một bộ dáng vẻ hưởng thụ, gọi từ mà Yokoyama nói một cái.
Lần thứ hai.
Đem mèo nhỏ hơi nâng lên cao, một người một mèo mặt không biểu tình nhìn nhau, trái lại muối giống nhau như đúc
"Vậy hôm nay đem mày bắt đầu gọi Bis đi."
"Meo meo~"
"Phản đối vô hiệu." Shimazaki đem Bis ôm vào trong lòng, dùng mặt nhẹ nhàng cọ vào đầu nhỏ nhung nhung của nó, "Không phải ai cũng có cơ hội lần hai đâu...Bis."
Gió thu hơi lạnh bắt đầu thổi, trong ngực trống rỗng có một chút ấm áp cũng tốt.
"Ngủ ngon, Yui."
"Ngủ ngon."
.
"Đây là?"
Yokoyama nhìn văn kiện trong tay, mờ mịt cho nên quay sang Takahashi nghi ngờ hỏi.
"Chị cùng một người cùng ngành ở Pháp thiết kế một khóa học giao lưu, kỳ hạn có lẽ tầm một năm, ra nước ngoài học về quản lý cùng quy trình kỹ thuật. Cá nhân chị nghĩ Yui em thích hợp nhất. Lúc em đi, em của chị du học ở Pháp sẽ phụ trách nơi ăn ngủ cho em." Takahashi giải thích.
"Takahashi-san, em chỉ là một huấn luyện bơi, đối với quản lý hoàn toàn không biết gì cả a..."
Đây cũng không phải là phạm trù của một huấn luyện bơi, mà là tầng quản lý, vượt xa khỏi phạm vi năng lực của nàng.
"Sẽ không đâu, học một ít sẽ biết nha, chị đây không phải bắt đầu bồi dưỡng em sao? Không phải có người trời sinh liền biết." Takahashi mang theo một chút bất đắc dĩ hứng thú cười cười, "Nói như thế nào đây, chị mặc dù rất muốn đem nơi này thật lâu thật dài tiếp tục, bất quá một đời người đoạn thời gian có thể bốc đồng kỳ thức rất ít, chị và Yuko cùng Haruna sớm muộn gì cũng sẽ bị lôi trở về kế thừa gia nghiệp. Dù sao cũng là nơi hao phí không ít tâm tư, cũng không muốn cứ như vậy sụp đổ. Cho nên chờ cho đến lúc này, chị mong muốn Yui em có thể cùng Sayaka cùng nhau đảm đương chỗ này. Thế nhưng Sayaka khi ra ngoài rất sợ người lạ, bởi vậy kế hoạch lần này xuất ngoại mong muốn em có thể đi."
Nghe Takahashi nói Yokoyama cắn môi, trong lúc nhất thời không biết theo ai, nàng có thể cảm nhận được Takahashi đối với nàng kỳ vọng cùng coi trọng rất nhiều, cũng không muốn để cho nàng thất vọng, huống chi, đây thật là một cơ hội phi thường tốt, ý thức trách nhiệm đối với nơi này khiến nàng không có lý do gì để cự tuyệt.
Thế nhưng...
"Em có thể suy nghĩ một chút rồi trả lời cho chị?"
"Đương nhiên!"
"Tôi có khả năng, phải đi nước ngoài một năm, đi công tác."
Shimazaki mở LINE Yokoyama gửi tới ra, hơi ngẩn người, kỳ thực cảm thấy mình hẳn là muốn khóc, thế nhưng không biết vì kết quả gì lại nhàn nhạt nở nụ cười.
"Đã biết."
Bis nhẹ nhàng nhảy tới đầu gối của nàng, liếm liếm tay Shimazaki, Shimazaki dắt khóe miệng quay sang nó cười, "Bis mày xem, thật không phải là ai cũng có cơ hội thứ hai.'
Bỏ lỡ có lẽ là thực sự bỏ lỡ, cũng không phải là sai lầm của người nào.
Mày nói xem có đúng hay không?
Bis.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip