Chap 15: Đã về rồi, trêu chọc
Nói nhỏ trong lòng. . . . . . Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Lộc Hàm không đợi lâu liền nghe thấy động tĩnh ở cửa phòng, cậu vui vẻ đứng lên chuẩn bị nghênh đón ông xã thân ái.
Ngô Thế Huân vừa tới cửa phòng liền nghe tiến TV, khóe miệng anh không tự chủ vểnh lên, mở cửa. Quả nhiên nhìn thấy bóng dáng yêu kiều trong một chiếc sơmi nam, hơn nữa còn là áo của mình. Anh yêu chết thói quen này của cậu, vừa nghĩ tới bộ dạng cậu ây không mảnh vải dưới áo sơ mi, anh liền cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, trong lỗ mũi tựa hồ có chất lỏng ấm áp muốn chảy xuống, anh vội vàng điều chỉnh hô hấp, đè xung cổ kích động, sau đó đi vào bên trong.
Vẫn chưa đi hai bước, đã thấy một bóng dáng nhỏ xinh nhiệt tình chạy tới hắn, tay nhanh hơn chân, anh vội đưa tay ôm lấy thân thể kiều diễm, thơm tho, tránh cho cậu ngã nhào.
"Ông xã, anh đã về rồi!" Hai tay Lộc Hàm ôm cổ Ngô Thế Huân vui vẻ nói, đầu cậu giống như con mèo nhỏ cọ cọ trước ngực anh, nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, đó là hơi thở của anh, để cho cậu mê luyến không dứt.
"Ừ, sao em không ngủ trước?" Ngô Thế Huân khàn khàn hỏi, anh có thể cảm thấy trước ngực cậu mềm mại đang đè ép lồng ngực của mình. Ôm chặt thân thể mềm mại trong ngực, đầu tựa vào mái tóc cậu dịu dàng hỏi, anh không nỡ để cô phải chịu vất vả.
"Em đang đợi anh về, anh mệt không! Em đi chuẩn bị nước cho anh tắm." Lộc Hàm không nghe được khác thường trong thanh âm của anh, từ trong ngực anh chui đi ra, nghĩ nhanh chóng đi tới phòng tắm.
Nhưng chưa đi hai bước, cậu lại bị cánh tay sắt của anh ôm lại trong ngực.
Lộc Hàm mê hoặc nhìn anh, ánh mắt nhu thình quả thật muốn đem cậu hòa tan. Mặc dù bọn họ kết hôn đã hơn hai năm rồi, nhưng anh đối với cậu ngày càng tốt, cho đến giờ, cậu vẫn còn trầm mê mị lực phái nam ấy.
"Lần sau không cần như vậy." Ngô Thế Huân nghiêm túc nhìn cậu nói, đôi mắt thâm thúy đen như mực cơ hồ hút lấy người khác, làm người ta không nghe ra ý tứ.
Lộc Hàm làm nũng nói: "Biết rồi, nhưng là không có anh em không ngủ được"
Trong lòng cậu vì lấy lí do này cảm thấy áy náy không dứt. Trễ thế còn chưa ngủ là bởi vì cậu cũng mới trở về không lâu, mặc dù thật sự cậu đã quen với lồng ngực cùng hơi thở của anh, không có anh bên cạnh, cô rất khó ngủ, nhưng dù sao cũng thật áy náy.
"Thật xin lỗi, để em chờ lâu như vậy." Ngô Thế Huân nhắm mắt lại, đầu tựa vào mái tóc của cậu, nỉ non nói, tựa hồ nghĩ tới điều gì , anh đột nhiên mở cặp mắt sắc bén, nhìn tay cậu một chút, đưa ra quyết tâm nào đó.
"Đại ngốc, chúng ta là vợ chồng a, tại sao còn nói xin lỗi." Lộc Hàm cười nói, toàn bộ người trên thế giới này có thể nói xin lỗi cậu, riêng chỉ có anh là không được, bởi vì anh cho tới nay đều che chở cậu trong lòng bàn tay như bảo bối, muốn cái gì sẽ có cái đó, anh yêu cậu như vậy sao có thể nói xin lỗi chứ.
"Ha ha ha. . . . . . Biết, tiểu ngốc." Ngô Thế Huân cưng chiều nhéo nhéo cái mũi thon khéo léo của cậu.
"Anh nói ai là tiểu ngốc vậy?" Lộc Hàm chu môi chất vấn nói.
"Nơi này ngoại trừ anh ra chỉ còn em, em nghĩ anh nói ai?" Thế Huân cười hì hì nói. Nếu người trong biệt thự nhìn thấy nụ cười sủng nịnh của anh cũng sẽ không ngạc nhiên, dù sao cả biệt thự đều biết chủ tử sủng ái phu nhân, nhưng là nếu để người ngoài nhìn thấy, nhất định sẽ ngạc nhiên rơi cả mắt! Bởi vì trên thương trường, không ai không biết, không ai không hiểu, đệ nhất tổng giám đốc Ngô Thế Huân tuyệt đối là ' mặt lạnh Tu La' mặc dù anh vô cùng thần bí, chưa bao giờ lên TV, báo chí, nhưng anh lãnh khốc được công nhận là sự thật.
"Được, tốt, anh dám nói em ngốc, em giống đồ ngốc chỗ nào hả?" Lộc Hàm không chịu thua nói, chẳng lẽ cậu ở trước mặt anh thật sự thay đổi ngây ngốc, nếu không anh tại sao nói cậu là đồ ngốc, phải biết ở trong tổ chức, trí tuệ của cậu rất tốt.
"Ha ha ha. . . . . . . En kêu anh là Đại Ngốc, Đại Ngốc không phải có vợ là tiểu ngốc sao, huống chi. . . . . . . Em toàn thân cao thấp nhìn qua đều giống như tiểu ngốc." Ngô Thế Huân dừng một chút cười nói, đồng thời ở trong lòng bổ sung một câu, ' là tiểu ngốc anh thích nhất '.
"Vậy anh muốn trả lại hàng?" Lộc Hàm cắn chặt răng, con ngươi xinh đẹp nhìn chằm chằm, tựa hồ chỉ muốn anh nói một chữ "đúng", sẽ chết không có chỗ chôn.
"Ừ, cái này. . . . . ." Ngô Thế Huân giả bộ phớt tỉnh tự hỏi, anh âm thầm quan sát thần sắc của cậu, trong mắt ẩn nhẫn nụ cười, cậu nhất định không phát hiện cậu lúc này như con sư tử nhỏ phát hoả, đáng yêu cực kỳ, làm hại anh rất muốn hôn cậu.
"Anh. . . . . . Em nói cho anh biết, hàng đã gửi không thể đổi, hừ, em cả đời sẽ bám lấy anh." Lộc Hàm thở phì phò nói, ngay cả lời nói ra như một ước hẹn cũng không biết.
"Ừ, không có cách nào rồi, vậy anh cũng chỉ có thể chịu uất ức một chút." Ngô Thế Huân uất ức nói, thật ra thì trong lòng anh đã sớm cười nghiêng ngửa, cậu nói một câu thề non hẹn biển, lời ngon tiếng ngọt khiến lòng anh lâng lâng thật lâu, cảm thấy dị thường thỏa mãn.
"Anh. . . . . . Ngô Thế Huân!" Lộc Hàm thở phì phò nói, anh dám nói uất ức a, mặc dù cậu tự nhận thấy anh cưới cậu đúng là uất ức một chút. Dù sao anh cũng là ngừoi giàu có quyền thế, muốn cưới ai mà không được, lại cưới đệ nhất sát thủ như cậu, nhưng là anh đã ở trong tay cậu, nhất định chỉ có thể đủ là người của ộc Hàm.
Cậu liều chết đổ thừa tại anh, ai bảo anh đối với cậu tốt như vậy, mà cô đã quen anh dịu dàng tốt đẹp. Trên thế giới này có thể lấy đệ nhất sát thủ Khí Thành chỉ có anh, nhìn anh giống như trêu chọc cậu rất vui.
"Vậy sao, ha ha ha. . . . . . Bảo bối tức giận à nha?" Ngô Thế Huân giơ tay lên cười hì hì hỏi.
". . . . . ."
"Bảo bối?"
". . . . . ."
"Bảo bối, anh sai lầm rồi, không cần giận anh, được không? Gả cho anh là bảo bối uất ức, anh thích nhất bảo bối. . . . . ." Ngô Thế Huân nhìn thấy cậu không nói gì, vội vàng xuất tuyệt chiêu, lời ngon tiếng ngọt cộng thêm dụ dỗ bắt cóc lừa gạt.
"Bảo bối là ai a, đó là mỹ nhân siêu cấp vô địch, dịu dàng hiền thục, thông minh lanh lợi. . . . . ." Ngô Thế Huân nói ngọt như đường, miệng không ngừng khen cậu, mắt lại không ngừng liếc sắc mặt cậu. Trên thế giới người có thể làm cho ' mặt lạnh Tu La ' như anh lấy lòng cũng chỉ có cậu ! Chỉ cần anh vui vẻ là được, mặc dù thích nhìn biểu tình phong phú trên mặt cậu, nhưng anh cũng không nhẫn tâm phá hư cậu, đến lúc đó đau lòng chính là anh, dù sao cưới cậu là muốn yêu thương , cưng chiều .
"Hừ, em mới không tức giận đấy." Thật ra Lộc Hàm từ anh bắt đầu nói yêu, cậu tựa như ăn mật ngọt ngào , mặc dù vẫn muốn nghe anh lời ngon tiếng ngọt, nhưng ngày mai anh còn phải đi làm sớm , cậu cũng không hy vọng anh mang hai mắt gấu mèo, cho nên mới lên tiếng ngăn lại lời của anh.
"Đúng, đúng, bảo bối không có tức giận, bảo bối không có dễ giận như vậy, là anh hẹp hòi." Ngô Thế Huân cười nói, hắn cũng không thể đùa giỡn cậu, nếu không tối nay anh nhất định phải ngủ trên sàn, hắn không muốn như vậy, hắn muốn ôm thân thể thơm tho mềm mại trong ngực rồi mới ngủ .
"Không đứng đắn, không thèm nghe anh nói nữa, em đi chuẩn bị nước cho anh tắm." Lộc Hàm xoay người chạy tới phòng tắm, trên mặt của cậu lại là nụ cười hạnh phúc.
"Chậm một chút, coi chừng té." Ngô Thế Huân nhìn thấy cậu chạy tới phòng tắm, lo lắng nói, sau đó cưng chiều lắc đầu một cái, đi tới phòng thay quần áo.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip