Chap 23: Cưng chiều

Ước chừng nửa tiếng sau, Ngô Thế Huân trần truồng mới ôm Lộc Hàm trong áo choàng ra khỏi phòng tắm. Vừa rồi trong phòng tắm, anh pha cho Lộc Hàm một ít nước nóng, sau đó giúp cậu xoa bóp toàn thân, giảm bớt đau nhức.

Dĩ nhiên trong quá trình không thể thiếu một chút hành hạ ngọt ngào, da thịt trên người cậu mềm nhũn, rất nhiều lần anh thiếu chút nữa mất khống chế muốn đè cậu trên bồn tắm, hung hăng cùng cậu hoan ái, nhưng vừa nghĩ tới thân thể mảnh mai của cậu đã rất mệt mỏi, anh cũng không nhẫn tâm đè ép cậu. Cho nên không thể làm gì khác hơn là chịu đựng giúp cậu xoa bóp, chờ cậu tắm xong, mình mới xông vào tắm nước lạnh.

Mặc quần áo thoải mái cho Lộc Hàm, Ngô Thế Huân bắt đầu xử lý mình, đầu tiên mặc áo sơ mi trắng thủ công đặc chế của Italy, sau đó chuẩn bị đeo caravat.

"Huân, tới đây." Lộc Hàm ngồi trên giường nũng nịu hướng Ngô Thế Huân phía cách đó không xa đang thắt caravat nói.

"Hả? Thế nào, không thoải mái sao?" Ngô Thế Huân lo lắng đi tới hỏi, anh không quên vừa mới giúp cậu tắm, trên người cậu toàn những dấu đỏ. Đó là kết quả của việc anh không ngừng mút thỏa thích , không biết có phải hay không làm đau cậu, trong lòng anh lần đầu tiên có loại cảm giác áy náy.

Ngô Thế Huân nghe cậu nói, lòng khẽ buông xuống, trong lòng xông lên một hồi cảm động, thật là tiểu mỹ nhân hiểu lòng người. Anh đem caravat đưa cho cậu, sau đó ngồi chồm hổm trên mặt đất,để cho cậu nhìn thẳng, dễ dàng giúp anh đeo caravat.

Lộc Hàm vui vẻ nhận lấy cà vạt, cho anh một hồi cảm động, tỉ mỉ thắt caravat, hi vọng anh thấy cà vạt cậu giúp anh đeo khiến tâm tình một ngày đều tốt.

Ngửi thấy trên người cậu phát ra hương thơm nhàn nhạt, nhìn bộ dáng nghiêm túc của cậu, trong lòng anh giống như ăn mật đường ngọt ngào.

"Tốt lắm." Lộc Hàm cười ngẩng đầu lên nói.

"Ừ, bảo bối, anh yêu em." Ngô Thế Huân hôn gương mặt cậu, dịu dàng nói, giọng nói quả thật có thể khiến người ta chết đuối, nhưng có người cố tình không hiểu phong tình.

"Hi hi hi. . . . . . Thật là nhột." Lộc Hàm cười nói, trong mắt tràn đầy hạnh phúc.

"Đi, ăn điểm tâm." Ngô Thế Huân cầm áo khoác tây trang màu đen, ôm eo cậu.

"Nha. . . . . . Huân , mau buông em xuống, em có thể tự đi." Lộc Hàm vội vàng ôm cổ anh, mặc dù trên người cậu vẫn còn nhức, nhưng so với lúc rời giường đã tốt hơn rất nhiều. Công phu xoa bóp của Huân quả nhiên rất tốt, trên thế giới này sợ rằng chỉ có cậu mới có loại hạnh phúc đó, buổi sáng chẳng những ông xã tự mình giúp tắm rửa, còn hưởng thụ săn sóc, xoa bóp dịu dàng.

"Em xác định sao?" Ngô Thế Huân vừa đi vừa cười nói, coi như cậu chính mình có thể đi, anh cũng không bỏ được. Nếu để cậu mệt nhọc chút nào, giờ phút này anh hận không thể thay cậu đi bộ, để cho cậu ngoan ngoãn trong ngực anh.

"Em có thể , mau buông em xuống, bị người khác thấy liền nguy." Lộc Hàm nũng nịu nói, bởi vì bọn họ trễ như thế mới rời giường, hơn nữa anh còn ôm cậu, những người giúp việc kia sẽ nghĩ sao, khẳng định toàn ý nghĩ kỳ quái, cậu phải làm sao a, cậu cũng không muốn bị người khác dùng mập mờ ánh mắt nhìn cậu đâu, giống như họ chuyện gì cũng biết, thật là mất mặt.

"Sợ cái gì, chúng ta là vợ chồng, ân ái là chuyện rất bình thường, ở nơi công cộng tình nhân biểu hiện ân ái so với chúng ta còn nhiều hơn, có biết không? Bảo bối." Ngô Thế Huân cười nói, nếu để cho người ta biết đường đường đệ nhất sát thủ có mặt xấu hổ, còn không lo bị giật mình. Những người giúp việc kia dám can đảm cười cậu, anh nhất định không để cho bọn họ tốt hơn, hừ. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Thật ra thì anh không nói cho cậu biết, tối hôm qua anh đã phân phó sáng nay bất luận kẻ nào cũng không cho phép xuất hiện biệt thự chủ tử, bởi vì anh không hy vọng bất luận kẻ nào tới quấy rầy hai người họ ân ái.

". . . . . ." Lộc Hàm phát hiện cho tới bây giờ đều nói không lại anh, bất cứ việc gì anh nói cũng có lý, cho nên không thể làm gì khác hơn là thôi, anh thích ôm cứ để cho anh ôm, huống chi trong ngực anh cũng thoải mái làm cậu không muốn rời đi.

Ngô Thế Huân ôm cậu tới đại sảnh, đặt cậu nhẹ nhàng trên ghế sa lon mềm mại, dịu dàng nói: "Hàm, em ngồi đây một chút, nếu buồn bực thì xem ti vi."

Nói xong đem điều khiển ti vi đưa cho cậu, cưng chiều sờ sờ sợi tóc mềm mại của cậu.

"Vậy còn anh?" Lộc Hàm nhận lấy điều khiển ti vi nghi ngờ hỏi, nói cậu xem ti vi, vậy anh đi làm gì? Chẳng lẽ không ăn điểm tâm mà tới công ty đi làm? Công ty thật sự bận rộn như vậy sao?

"Anh đi làm bữa ăn sáng cho em, rất nhanh, chờ anh." Ngô Thế Huân dịu dàng nói, sợ cậu đói bụng, anh muốn nhanh một chút bắt lấy thời gian làm xong bữa sáng, nếu không cậu đói nhưng người đau lòng lại là anh.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: