chapter 13: kỉ niệm


-Ai cho cô mang cao gót trong giờ làm việc?!!

Trong phòng triệu tập của tòa tháp Kazakage vang lên một tiếng hét vang vọng cả trời cao. À vâng, đó là tiếng hét của đội trưởng Đội bảo vệ Kazekage - Baki...

-Hể?~

Và cô gái với vẻ mặt bất cần đời nhận đủ tiếng hét đó là Yurin.

-Cô nhìn lại cô đi, ăn mặc hở hang, đã vậy còn mang cao gót hai tấc trong khi làm nhiệm vụ. Cô bé, cô muốn bị phát hiện hay chết ngay nhiệm vụ đầu tiên à?!!!

Baki hét vào mặt cô gái với sự giận dữ vô cùng. Cô gái này xem thường tôn ti trật tự của một ANBU cấp cao.Một người vô kỉ luật thế này làm sao có thể trở thành shinobi tốt được. Ông thề là muốn giết cái tên chết tiệt nào giới thiệu con nhỏ này vào Đội Anbu bảo vệ Kazekage.

-Có chuyện gì vậy, Baki?

Một giọng nói trầm ấm khiến cho sự giận dữ của Baki lắng xuống. Sắc mặt giận dữ trở nên nghiêm nghị, Baki quay sang cúi chào vị Kazekage trẻ tuổi.

-Thưa Kazekage-sama, chỉ là một nữ lính mới không giữ sự tôn nghiêm của một Shinobi. Tôi đang giáo huấn lại cô ta thôi thưa ngài.

Gaara nhìn sang cô "nữ lính mới".

-Cô gái, điều luật được đặt ra để giữ tính mạng của từng người trong quân đội. Tôi nghĩ là cô nên tuân theo, chỉ là muốn tốt cho cô thôi.

Tưởng chừng như cô sẽ sợ mà ngoan ngoãn nghe theo, thế nhưng, đáp lại là cái nhếch mép đầy vô lễ.

-Không chết là được chứ gì?

Cô trả lời một cách cộc lốc khiến cậu thoáng có chút khó chịu. Từ cái nhướn mày đến cái nhếch mép, ánh mắt luôn nhìn đâu đâu và chân luôn nhịp giò. Anh là một Kazekage dễ tính nhưng không có nghĩa là không có cảm giác với cái thái độ này. Gaara giờ mới hiểu gương mặt đỏ bừng của Baki lúc nãy. Thật là một cô gái vô lễ!

Vô lễ? Chợt, hình ảnh cô gái này giống một cô bé. Yurin, đó là hình ảnh đẩu tiên anh nghĩ tới. Cô bé đó vô cùng kiêu ngạo, xấc láo với người lớn hơn nhưng lại vô cùng tốt bụng, ôn hòa với anh. Yurin tuy bướng bỉnh, cứng đầu nhưng nếu canh cảm thấy không vui, cô liền nghe theo lời anh. Không, thực tại của Gaara không hề có cô bé đó, trước mặt anh là Yurino Gynara. Cô chỉ là một người hao hao như Yurin, mãi mãi cô không thể so bằng Yurin được. Trong tim cậu, mãi mãi chỉ có hình bóng của cô bé đó. Cô bé ngây thơ, trong sáng luôn bảo vệ cậu kể cả phải hy sinh tất cả mọi thứ...

-Cô muốn làm gì thì làm.

Gaara muốn nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện này, khi nghĩ đến Yurin, anh không bao giờ giữ được sự tỉnh táo. Kể từ ngày hôm đó, anh đã mãi ôm sự ân hận không bao giờ dứt. Gía như, giá như anh níu lấy tay cô vào lúc đó, giá như lúc đó anh không hèn nhát, mọi thứ bây giờ đã khác. Từ kì thi Chuunin, anh tìm ra chân lí sống của cuộc đời. Anh quyết tâm chứng minh sức mạnh, tài năng, chứng minh mình không phải là con quái vật khát máu. Giấc mơ đó đã trở thành sự thật, thế nhưng...anh vẫn cảm thấy trống vắng. Những điều xa hoa đó chưa bao giờ bù đắp được lỗ hổng của Yurin trong anh. Anh không cần làm Kazekage, cũng chẳng cần chứng minh bản thân với anh, anh cần Yurin và mỗi Yurin. Chỉ cần nghĩ đến cô, anh nhưng muốn phát điên lên. Qúa tàn nhẫn, bản thân quá đỗi tàn nhẫn với chính mình, anh đã chìm sâu vào tình yêu mù quáng không đáy. Dẫu vậy, anh càng muốn dằn vặt mình nhiều hơn, nhiều hơn nữa. Chỉ có vậy, anh mới thanh thản với tội lỗi hèn nhát mà mình mắc phải.

Kazekage bỏ đi không lời trách móc khiến cho Baki thở dài. Ông nhìn thấy rõ trong đôi mắt luôn lạnh lùng của Gaara là gì. Baki biết, từ ngày Yurin bị đuổi khỏi làng bởi Orochimaru khi đó giả làm Kazekage, Gaara đã luôn ôm sự hối hận mà tự dằn vặt bản thân. Lúc Gaara chưa như bây giờ, anh khi đó luôn luôn cho rằng mình không đủ mạnh, không đủ ác tính mà giành lấy Yurin bằng mọi giá. Cho đến hiện tại, khi anh đã thay đổi bản thân thì nỗi hối hận dó vẫn chưa bao giờ dứt trong Gaara. Về mặt chính trị của làng, tài liệu mật mà Yurin để lại là một tài sản vô giá của làng. Nhờ nó, cùng với tân Kazekage, ngôi làng đã nhanh chóng thịnh vượng trở lại. Ngoài việc buôn bán Sa kim, Kazekage đa tiến hành đào những nơi mà Yurin Gyu đánh dấu là có thể tìm được nguồn nước. Từ đó, làng đã thoát khỏi tình trạng thiếu nước giữa sa mạc. Quân sự, cô là người chủ động khuyến khích đào tạo ninja với quy mô lớn hơn, ninja không chỉ dành cho người có tài mà những người có ước mơ, sự chăm chỉ vẫn có thể trở thành ninja. Công lao mà Yurin cống hiến cho làng là vô kể. Thế nhưng, kết quả cô đã bị đuổi ra khỏi làng. Làng Cát đã mắc nợ Yurin, một cái nợ mà không thể trả.

-Mau cút đi làm nhiệm vụ đi. - Baki ra lệnh

-Tuân lệnh.

Yurin cúi đầu chào thể hiện sự kính cẩn. Kèm theo đó, cô nở một nụ cười vô cùng hài lòng...

~.~

Nhiệm vụ hôm nay của cô rất đơn giản, ngồi trên nóc nhà và quan sát Kazekage. Chán ngắt vô cùng, anh chỉ toàn cắm mặt vào cái đống giấy tờ. Nói thật, mấy cái đó đưa cô thì cô làm nhanh hơn anh nhiều. Cơ mà, nhiệm vụ này cũng tạm, được tiếp xúc, quan sát anh hằng ngày trước khi giết anh cũng có cái thú vị của nó. Anh xem ra khác trước rất nhiều, từ ngoại hình tới tính cách. Anh đẹp trai theo một nét rất riêng. Sóng mũi cao thẳng tắp. Đôi môi vừa phải, không quá dày hay quá mỏng. Đôi mắt thâm quầng nhưng tạo nên nét đặc trưng khó cưỡng, Tất cả tạo nên một Gaara đẹp trai, lạnh lùng, thu hút biết bao cô gái trong làng. Còn tính cách, anh đã thay đổi hoàn toàn. Anh không còn khát máu, cuồng sát, thay vào đó, anh là một Gaara lạnh lùng nhưng vô cùng ôn hòa, nhẹ nhàng. Cô cười mỉm, anh đã thay đổi là một điều đáng mừng. Dù sao, anh là ai thì tình yêu của cô dành cho anh sẽ không bao giờ phai nhòa. Cô yêu anh rất nhiều, yêu đến mức sẵn sàng hy sinh cả cuộc sống này. Thế nhưng, có lẽ, số phận đã khiến cô không thể như vậy nữa Tớ muốn một lần nữa được ôm cậu, Gaara à...

-Xong rồi, tôi có thể đi dạo với cô được không, Yurino ? - Gaara xếp lại xấp giấy đã kí xong

Yurin nhanh chóng có mặt trước bàn làm việc của Kazekage. Cô cười:

-Tất nhiên, thưa Kazekage-sama.

~.~

Đã từ rất lâu anh đã không dạo chợ đêm, chỉ là hôm nay có một sự nhã hứng - cô gái Gyunara Amiko. Cũng đúng thôi, anh không có hứng đi dạo, hẹn hò với bất cứ cô gái nào. Bọn họ đơn giản là muốn leo lên cái ghế phu nhân Kazekage, yêu thương làm gì có. Vậy mà, từ khi cô gái này xuất hiện, anh lại muốn trở lại những ngày Yurin còn bên anh.

-Cô muốn ăn gì?

Cô quay sang Gaara ngạc nhiên.

-Hể?

Anh cười rồi xoa đầu cô.

-Anh làm cái quái gì vậy ?! - Cô cau có gạt tay anh ra

Chợt, Gaara phì cười. Lâu rồi, anh mới thật sự cảm thấy hài hước như thế này. Điệu bộ của cô.... quá dễ thương. Mặt cô nhăn nhó, môi thì bĩu lại như trẻ con. Cô nhóc này giống cậu thật đấy.\, Yurin.

-Cô không trả lời câu hỏi của tôi. - Anh nhìn đâu đâu

-Tôi thích ăn bánh Mochi.

Đôi mắt cô sáng rực, nhìn anh long lanh như cún con.

- Được thôi

~11 giờ đêm~

Sau buổi đi chơi chợ đêm, cuối cùng cô và anh nghỉ chân tại chỗ xích đu mà ngày xưa anh và cô hay tới. Cảnh vật ở đây không thay đổi nhiều. Từ bãi cát tới cầu trượt, đặc biệt là chiếc xích đu năm xưa vẫn còn. Trước kia, cô và anh thường xuyên lui tới đây vào những buổi khuya tĩnh mịch như thế này.

Cô ngồi lên chiếc xích đu đong đưa.

-Tôi lớn rồi, không thích chơi mấy trò này đâu

Gaara chậm rãi bước vầ phí sau lưng cô, đung đưa xích đu.

- Tôi chỉ đang muốn nhớ lại ngày xưa. Tôi và Yurin hay tới đây mỗi tối khuya thế này. Cô biết vì sao không?

Yurin im lặng một lúc. Thì ra, cậu vẫn còn nhớ nơi này. Một điều đáng mừng đấy, cô cũng nhớ, rất nhớ. Nơi đây là nơi kỉ niệm nhiều nhất giữa cô và anh, làm sao cô có thể quên chứ. Dù...cô luôn muốn quên nó đi.

Cô quay đầu về phía sau.

-Anh tin tôi hay sao mà kể mấy cái này?

- Không hẳn, cô cứ cho là tôi tin cô đi. - Gaara đáp

-...

-Tôi và cô ấy luôn hẹn nhau ở đây vì đây là nơi chứa nhiều kỉ niệm nhất của chúng tôi. - Gaara cười chua xót

-Vậy à...

Giọng nói cô đều và nhỏ dần. Một sự rung cảm của trái tim khiến cô xúc động đây sao? Đã từ rất lâu, cô cứ ngỡ mình đã quên cảm giác yêu thương này. Hoài niệm hay thực tại, cảm giác luôn hiện diện, luôn như thế.

-Tôi yêu cô ấy, cô ấy là người con gái tuyệt vời nhất thế gian này.

Gaara đột nhiên khụy một bên gối, ôm lấy vòng eo nhỏ của cô. Anh áp mặt vào chiếc cổ trắng nõn của cô, cố gắng hít lấy hương thơm mùi hoa nhài mà bấy lâu nay anh không thể làm điều đó.

Bản thân cô lúc này...bất động. Cô không biết nên làm gì vào lúc này? Cô muốn gạt tay nhưng lại không muốn thoát khỏi cảm giác này Thật ấm áp...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip