Lan
-Kìa, đó không phải huyện lệnh ở Hòa Dương sao?
-Đúng đó, sao lại đến kinh thành này nữa rồi?
Phan Việt khẩn trương đi vào đại điện, theo sau còn có Thái Vi, Tiểu Sênh, Lý Sinh và Phương Lâm.
Bọn họ ở lâu trong triều, đến gần nửa đêm mới thấy họ ra khỏi nơi đó, đến quán trọ cũ trước đó từng ở.
Tiểu Sênh ngồi trong phòng mơ hồ nhín bức thư, không biết nên xử lý thế nào. Sâu trong đại não là ý nghĩ muốn tự thân vận động, nhưng đây là chuyện của chung, không phải của một mình nàng.
Tiểu Sênh cũng thắc mắc, nét chữ và cả lời văn đều rất khác, không giống với những bức thư mật danh trước đây Tiểu Sênh nhận được. Có khi nào là người khác gửi thư cho nàng?
Lạch cạch
Tiểu Sênh giật mình quay lại, là âm thanh của cửa sổ đập vào tường, ngay bệ cửa sổ lại xuất hiện một bức thư.
"Thủy"
Một chữ Thủy duy nhất, làm Tiểu Sênh nhớ đến chữ Thập. Mật thư gì đây, không lẽ cứ ở quán trọ này sẽ có thêm manh mối gì đó?
Tiểu Sênh đề phòng, siết chặt bức thư trong lòng bàn tay. Sau đó là đem theo kiếm đi ra ngoài. Đã là nữa đêm, ít người qua kẻ lại, cũng chỉ có ánh trăng soi sáng, Tiểu Sênh đi lanh quanh quán trọ, chợt thấy có con ngõ tối đen. Lắc đầu, quá nguy hiểm cho một nữ tử, nàng nhìn đi nơi khác và chợt nghe âm thanh trong con ngõ, có thứ gì đó thôi thúc Tiểu Sênh.
Thanh kiếm bóng loáng được rút ra, thanh kiếm thấm đẫm máu Kim Thủy Bang, thanh kiếm nằm trong tay Trác thiếu chủ. Tiểu Sênh đi vào, càng đi nhanh hơn khi đến ngã rẽ, có vẻ Lỗ Kinh dạy kiếm tốt, nàng áp dụng những gì hắn dạy, lấy đà nhảy lên chém về bên phải, kiếm của nàng chém phải một thang kiếm khác. Trong màn đêm mờ ảo, một nam nhân với vẻ khẩn trương gấp rút. Và không nỡ. Tiểu Sênh nghĩ hắn là một manh mối lớn, không muốn cho hắn đi, ra đòn liên tục.
Nhưng hắn lại không như thế, khing nàng nữ tử trói gà không chặt hay sao, từ đầu đến cuối cũng không vung kiếm lấy một lần, chỉ lùi bước và phòng thủ, đến tung chiêu bằng chui kiếm cũng không, như sợ người trước mặt bị thương. Tiểu Sênh càng chém càng hăng, không ngừng ra đòn, nhưng cứ thế này mãi cũng không hay. Hắn nhìn vào là biết không phải dạng tầm thường nhưng lại chẳng phản kháng gì lại, chắc chắn đang giấu điều gì đó.
Vụt!
Hắn có động tĩnh, mặt nhìn ra hướng con phố, nàng cũng bất giác nhìn theo.
Một phi tiêu bay về phía nàng, có người muốn ám sát nàng chăng? Không phải, lực phi tiêu khá nhẹ, Tiểu Sênh không kịp phản ứng gì nhiều, trong vô thức đưa tay lên.
Phập!
Nàng không bị sao cả, nam nhân kia lướt qua chụp lấy phi tiêu, cả thân chắn cho nàng, đến khi Tiểu Sênh hoàn hồn thì hắn đã chạy đi mất. Lạ quá, cảm giác thật quen thuộc, giống khi trong rừng, Kim Thủy Bang tấn công nàng, Trác Lan Giang cũng giống như vừa nãy, chắn cho nàng. Tiểu Sênh ngây ngốc, trong lòng dậy sóng, Tiểu Sênh vẫn là không quên được hắn, khoé mắt cay cay, đầu mũi tê. Tiểu Sênh về lại quán trọ.
Không ngủ được, nằm trên giường nhìn chăm chăm hai lá thư. Bỏ lá thư được gửi nhờ phướn mặt quỷ đi đi, vậy còn lá thư chữ Thập và Thủy thì sao? Ý nghĩa gì đây?
Tiểu Sênh bật dậy, khó chịu trong lòng bèn lấy giấy bút ra viết lên chữ Thập và Thủy, bỏ cả trăm tờ giấy vẫn là không suy nghĩ được gì thêm, như một bài toán khó, viết đi viết lại câu hỏi. Sao chứ, Trác Lan Giang hắn đọc sách học võ, thông minh lanh lợi lại chết sớm như thế, để lại Tiểu Sênh nàng từ bé không được đi học ngồi giải mật mã.
Tiểu Sênh tủi thân, chỉ biết viết tên hắn...
.
.
.
.
.
.
Một khoảng lặng trong tâm hồn, Thập trong Trác, Thủy trong Lan, Thủy trong Giang. Tiểu Sênh đơ người, bút lông trên tay nàng còn lơ lửng. Sâu chuỗi lại mọi chuyện, cuộc sống của Tiểu Sênh đúng là thay đổi rất nhiều, cũng có rất nhiều thứ kỳ lạ, nhưng hắn thì sao? Hắn chết rồi, sao mọi chuyện vẫn cứ dính líu tới hắn? Tiểu Sênh trong phút chốc bị kích động, tay nàng run run bỏ bút lông xuống, nước mắt từ khi nào đã chảy không kiểm soát được, Tiểu Sênh ngồi sụp xuống, hay tay ôm gối, trong lòng vừa sợ hãi vừa mơ hồ, Tiểu Sênh cắn lên tay để ngăn tiếng nấc nghẹn, để bản thân được tỉnh táo.
Không có hắn, Tiểu Sênh nàng không được phép yếu đuối dù chỉ một chút, hắn mạnh mẽ thế mà, nàng cũng phải mạnh mẽ một chút. Tiểu Sênh bó gối trong một góc phòng tối, xung quanh là những tờ giấy bị vò nát.
"Thập"
"Thủy"
Tiểu Sênh khóc đến mệt lã, hai mắt díu lại, mắt sưng, nàng muốn ngủ.
.
.
.
-Tiểu Sênh!
Tiểu Sênh đã thiếp đi vì mệt, có ai đó kêu tên nàng. Một nam nhân.
-Tiểu Sênh! Nàng sao thế?!
Một nam nhân bên ngoài vách tường, nghe rõ từng tiếng nấc của nữ tử, hắn là sợ bị bại lộ đang truy lùng kẻ gửi thư nhưng nàng lại chặn hắn lại, hắn mất dấu, bèn quay về định thủ tiêu lá thư thì bắt gặp cảnh này, chứng kiến người mình yêu khóc vì mình, thà cho hắn xuống 18 tầng địa ngục cũng không đau bằng thế này, không nghe tiếng nàng nữa, hắn sợ. Sợ nữ tử hắn yêu đau lòng vì hắn.
Nữ tử nằm trong lòng nam nhân, hắn gọi y sư đến ngay trong đêm, biết nàng không sao mới yên lòng. Trời sắp sáng, hắn không ở lại được nữa, như một kẻ tội lỗi sống trong bóng tối, chờ ngày hắn gác kiếm sẽ ra ánh sáng thú tội với nàng. Chỉ mong lúc đó nàng còn sống. Hoặc hắn còn sống.
-Tiểu Sênh, ngủ ngon, chờ ta về thú tội với nàng. Trác thiếu phu nhân.
Giọng nam nhân trầm thấp, một hơi ấm đáp trên trán, nam nhân hôn trán như một lời trấn an.
-Trác Lan Giang.
Tiểu Sênh nói mớ.
Nàng xoay mình, tay lại vô thức nắm chặt tay nam nhân.
.
.
.
Toang hắn rồi, Phan Việt và Lý Sinh còn đợi hắn ở con ngõ kia.
-Tiểu Sênh, ngoan.
Như nghe được giọng nói quen thuộc trong tiềm thức, Tiểu Sênh càng nắm chặt lấy bàn tay to lớn chai sạn vì cầm kiếm kia. Hắn đang cố gỡ tay nàng ra cũng là không nỡ tiếp tục. Nhưng ráng đợi một chút, một là nàng sẽ đợi được một Trác Lan Giang bằng xương bằng thịt đứng trước mặt nàng, hai là nàng sẽ đợi được một đất nước thái bình, một cuộc đời bình yên, và ngôi mộ thực sự của Trác Lan Giang.
Tình hình ở U Minh bây giờ cũng căng như dây đàn, Cung đại nhân ra lệnh bắt giam những người tị nạn trong nhà giam phủ huyện nha. Tăng cường giám sát biên giới. Ở Hòa Dương gần như là tâm bão, Lưu Bổ Khoái và quân lính phải làm việc ngày đêm truy tìm Cố Tử và Lỗ Kinh.
Ở kinh thành, một ngày không biết ngựa và quân hành của triều đình ra vào bao nhiêu lần, cả trong hay ngoài đều căng thẳng. Tiểu Sênh sớm đã nói chuyện lá thư được gửi từ phướn mặt quỷ với Phan Việt và Thái Vi. Phan Việt và Lý Sinh hành quân đi lục soát, Tiểu Sênh và Thái Vi trong triều tìm manh mối, vì nếu giống trong thư, ở đây là điểm Bắc. Phương Lâm vì sống thời gian dài ở kinh thành, thông thạo nơi này nên sớm đã tách lẽ đi tìm manh mối về 2 bản vẽ dê, 2 thanh kiếm và mấy món đồ hành hình được tìm thấy ở Cửu Tư và Y Dương.
Trác Lan Giang hắn một lần nữa đến cánh đồng phía nam, Phan Việt đến Hòa Dương, hắn đến chợ Quỷ, hắn nghi ngờ nơi đó có địa bàn hoạt động của Khương tộc. Lý Sinh đến U Minh, là quê nhà của hắn, không bảo vệ được Đông Phương gia, hắn phải bảo vệ dòng máu của Đông Phương gia.
Sông pha vào nguy hiểm, nhân dân cả đời nhớ ơn. Tuổi trẻ hết mình vì đất nước, yêu nước đã khó, yêu người yêu nước còn khó hơn. Trác Lan Giang đề phòng tiến vào huyện nha cũ kỹ, cây kiếm Bạch của hắn, sức mạnh của hắn.
Mục tiêu đầu tiên không nơi nào khác là cái giếng sau sân. Hắn đắn đo không biết có nên xuống hay không, e là có người chờ sẵn hắn ở đó.
-Có còn bị thương không? Nhớ bàn chuyện này với nó, biết chưa?
Nam nhân gật đầu, rời đi.
-Cố Tử đâu, sao ngươi lại ở đây?
Lỗ Kinh vừa lú đầu ra khỏi giếng đã bị lưỡi kiếm sắc chỉa vào cổ, hắn điếng người, suýt nữa trượt tay rớt lại xuống giếng. May sao Trác thiếu chủ có lòng người, bất giác cũng đưa kiếm tới, Lỗ Kinh bắt được chui kiếm, ngước lên nhìn người phía trên. Trong chốc lát mặt hắn nghiêm lại, leo lên khỏi giếng.
Lỗ Kinh phủi phủi bụi trên y phục.
-Ngài là Trác thiếu chủ?
Lỗ Kinh không e dè, sợ hãi, mặt đối mặt, vẻ bất cần hỏi.
Lan Giang không trả lời, Lỗ Kinh cũng ngầm biết đây đích thị là Trác Lan Giang. Lỗ Kinh bình tĩnh đưa thanh kiếm của hắn lên trước mặt Lan Giang.
Trên thanh kiếm có chữ Lan.
-Lan Âm, ca không nhớ bà ấy sao?
Lỗ Kinh rút tay lại, khoanh tay trước ngực, bình tĩnh hỏi hắn.
Lan Giang nhìn lấy chữ Lan trên tay cầm kiếm. Hắn nhìn thẳng vào đôi mắt phía trước, như muốn nhìn thấu nó.
-Ta là Lan Lỗ Kinh, con nuôi của Lan Âm.
Lỗ Kinh hắn ngồi lên thành giếng. Chuyện về lai lịch của bản thân mình, Lỗ Kinh hắn không rành, chỉ biết từ bé có mẹ, nhưng người sống với hắn hơn chục năm ấy chung quy lại cũng chỉ là một lão bà không có con ở ngôi làng này, sớm đã chết trong vụ án mười năm trước. Còn người đàn bà dưới giếng, tên là Lan Âm, một công chúa tộc Lan sống trên núi, Lan Âm và phu nhân nhà họ Trác, vợ Trác Sơn Cự, đồng nghĩa với mẹ Trác Lan Giang. Lan Âm và Trác Sơn Cự yêu nhau, nhưng tộc lan xưa nay không gây thù với ai, trước lối làm việc của Ngân Vũ Lâu, Lan Âm và Trác Sơn Cự viết thư hoà ly sau khi sinh Trác Lan Giang. Trên đường về núi, Lan Âm nhận nuôi Lỗ Kinh vì hắn có gương mặt khá giống với Trác Lan Giang. Cưu mang hắn rồi đưa hắn cho một lão bà ở ngôi làng này nuôi nấn. Trên người hắn luôn đeo một chiếc ngọc bội của Lan Âm tặng.
Không ngờ Lỗ Kinh hắn chỉ là một dân thường nhỏ nhoi, lại có sư phụ là Lý Sinh, anh trai là Trác Lan Giang. Hắn không bài xích chuyện gì hết, Lan Âm kể hắn nghe về chuyện tình của Trác Lan Giang và Bạch Tiểu Sênh. Thực ra Lan Âm trên núi, cũng không biết nhiều, nhưng thân là công chúa, chồng chết, bản thân có trách nhiệm điều tra rõ. Lỗ Kinh có thiện cảm với Tiểu Sênh, còn với Lan Giang thì không, lần nào gặp cũng kề kiếm vào cổ hắn, nhưng hắn nể người anh trai không cùng dòng máu này, hắn không quan tâm thế sự triều đình, nhưng Tiểu Sênh có ơn với hắn, chi bằng trả ơn cho Tiểu Sênh bằng cách cứu vớt phần nào chồng tẩu tẩu.
-Ca, đừng nhìn nữa, mau đi tìm xem Cố Tử ở đâu.
Lỗ Kinh đứng dậy đi ngang qua hắn, vỗ vai hắn một cái. Lan Giang không phải không tin Lỗ Kinh, nhưng bản năng đề phòng, người này cũng không làm hại Tiểu Sênh, có thể lợi dụng, không, là nhờ vả.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip