C34: Một Chút Xoa Dịu

Tháng 4 đẹp trời, đã là cuối tháng, Harry Snape cuối cùng đã thi xong và nó đang chuẩn bị cho kì nghỉ hè sắp tới. Nó đã quên cả sự hiện diện của anh em nó, quên hiện diện của anh.

Nhưng quên mấy thì anh cũng xuất hiện, anh đứng vòng vo chặn ngang đường đi của nó. Ánh mắt của anh mang cảm xúc chẳng giống một con người. Anh đã giống một vong hồn oan khuất hơn hồi trước rất nhiều.

Nó đứng đó nhìn anh. Đợi anh hắng giọng nói:"Anh cần em giúp Harry à."

"Giúp cái gì?" Nó hỏi và lặp lại câu hỏi đó."Anh cần giúp cái gì vậy hả? Người anh đáng mến của ta."

Anh im lặng một chút, trong lúc mờ mờ đi, nó thấy anh xê dịch màu. Nó chớp mắt một cái đã thấy bình thường hơn hẳn. Anh có chiều cao khá khiêm tốn nếu không để ý tới phần khác nào.

"Em có trách anh không Harry?" Anh hỏi.

"Anh sẽ không làm hại em có đúng không anh? Sẽ không mà.." Nó lặp lại câu nói và lần này thì có vẻ như anh đã hiện một màu đỏ rõ ràng hơn cả khi nãy nữa.

"Không, Harry.."

"Anh nói dối." Harry bình tĩnh quá, nó dường như đã quá hiểu biết về anh. Cái người này, đã theo sát nó từ đời ôi đất hỡi nào."Anh trước giờ chưa làm bất cứ chuyện gì về em cả."

"Anh đã luôn.. phải, anh đã luôn cho rằng bản thân anh và em là một. Em sẽ suy nghĩ giống anh thôi. Anh không thương em như cách anh chẳng thương chính mình. Anh lợi dụng cả chính em, chính anh. Anh muốn bảo vệ người nhà anh, anh yêu họ tới mức anh hoá thành một con quỷ."

Anh ngây ngơ, hình bóng trong suốt đã hoàn toàn chuyển thành một màu đỏ chót. Anh nhạt nhoà."Không.. không.. "

"Em vẫn luôn tin tưởng anh sẽ không hại em." Nó nói."Em đã nghĩ rằng như vậy cho đến khi em nhìn thấy anh đã ở cạnh người nhà như thế nào và em biết em quá vội vàng để phán xét chuyện đó. Em là người anh chọn nếu ở trước mặt người xa lạ. Nhưng em chỉ là thứ đáng bị lợi dụng trước mặt người nhà anh. Có đúng không? Anh à? Harry James Potter?"

"Harry.." Anh muốn nói gì đó mà anh cứ quằn quại đau rát. Một con quý khóc lóc. Anh giống mấy con lệ quỷ hơn rồi. Nhưng đáng sợ lắm, nó buốt cả da gai óc khi ở gần anh như vậy. Một khoảng cách quá gần gũi.

"Harry.." Giọng thầy Snape từ sau lưng nó. Ông ấy bước ra, di chuyển nhanh đến trước mặt nó và ông ấy nói:"Trò theo tôi về."

Ông ngước mắt qua, cái bóng dáng đỏ mà ông ấy cảm nhận được nguy hiểm kinh khủng khiếp đã biến mất. Hơi thở của ông ấy nhẹ dần. Mắt đen mới chăm chú nhìn nó."Đã có chuyện gì vậy hả?"

"Con thấy hơi sợ." Nó nói, ôm chặt lấy eo của ông, úp mặt ở lòng ông. Ông vỗ vào đầu nó.

"Chúng ta về thôi." Ông nói."Đã tới lúc trò nên ăn trưa rồi."

"Thầy đã có chuyện gì hả thầy?" Gương mặt của ông ấy trông hớt hãi lắm, lạ lùng và khó nói nên lời. Ông ấy dịu dàng nhéo má của nó."Chuyện gì cũng đều không quan trọng nữa."

Cả hai cùng trở về tầng hầm, ông chuẩn bị bữa ăn cho nó và ngồi êm ở trước mặt nó. Cứ như không thể rời mắt khỏi nó vậy. Ông cứ bất an không tả nổi. Nó phải rặn hỏi:"Có chuyện gì khiến thầy bất an đến vậy hả thầy? Thầy kể con nghe có được không? Con ở đây lắng nghe thầy mà."

"Tôi đã có cảm giác.." Thầy nói khe khẽ."Cảm giác rất khủng khiếp như trò đang gặp chuyện nguy hiểm gì đó.. làm tôi bất an.."

"Cảm ơn thầy.. vì đã luôn lo lắng cho con, sẽ vì con mà từ bỏ mọi bận rộn để tìm con.." Nó thì thào.

"Tôi chỉ có mình trò.." trong thế giới của tôi. Ông ấy nhìn vào đôi mắt của nó. Thật mềm mại và thật nhẹ nhàng. Ông ấy bày tỏ tình cảm rất khéo léo trong giờ phút này.

"Con cũng vậy.." Nó cong mắt, môi cười đáng yêu và kháu khỉnh.

"Mẹ trò muốn gặp trò."

"Gặp con ư?"

"Mẹ trò hi vọng trò vẫn bình an nên đề nghị muốn gặp trò lúc nghỉ hè. Cô ấy nghĩ rằng tôi không thể chăm sóc tốt cho trò được bằng với việc trò ở gia tộc Potter. Giàu có và sung túc hơn."

"Con chỉ muốn ở cạnh thầy và mãi mãi. Bất kể thầy như thế nào mà." Nó nói rất chắc nịch và nghiêm túc."Hơn hết là thầy vẫn luôn thương con. Thầy sẽ không bỏ rơi con. Và con với thầy cũng là duy nhất. Thầy sẽ bỏ rơi con chứ?"

"Sẽ không.. sẽ không.." Giọng ông ấy cồn cào khó chịu.

"Con chỉ muốn ở cạnh thầy mãi mãi thôi."

"Cảm ơn, Harry.." Cảm ơn vì sự xuất hiện của trò. Ông ấy chẳng bao giờ nói trọn vẹn cả câu nào mang yếu tố quá dỗi ngọt ngào cả. Vì điều đó chẳng chứng minh được gì. Thứ ông ấy cần lúc nào cũng là hành động thay cho lời nói dăm ba câu.

Và hành động của thầy Snape chính là cả đời này.

"Con sẽ mãi mãi được ở cạnh thầy có đúng không?"

"Cho đến khi trò đã muốn rời đi."

"Khi nào thầy cưới vợ thì con sẽ rời đi."

"Trò nghĩ rằng tôi có thể cưới vợ sao? Về cái bộ dạng xấu xí này và nhơ nhớp? Mũi to, răng không đều và làn da xấu xí, dáng người kệch cỡm. Tính tình khó ăn ở chung?" Ông ấy cụp mắt xuống."Tôi đã như vậy rồi.."

"Không đâu, thầy Snape rất tuyệt vời đấy. Thầy có những điểm mà một người đàn ông ưu tú có được. Nếu như con là con gái, chắc chắn, con sẽ muốn cưới thầy cho bằng được. Chỉ cần có thầy đã là điều tuyệt vời nhất trên thế gian." Nó vội ngắt lời ông.

Ông ấy khựng lại, sau vài giây, môi ông ấy hơi cong lên dịu dàng. Ông loáng thoáng sờ tay lên mặt mày nó như muốn khắc cả gương mặt nó vào da thịt, khắc vào trong trái tim và kí ức. Thay cho dòng chảy xiếc của thời gian. Tồn đọng mãi ở nơi này.

Ông ấy lênh đênh ở dòng đời cho đến ngày nó xuất hiện. Kéo ông đến một nơi yên định, ấm cúng và đầy thương yêu. Khiến trái tim của một kẻ tưởng chừng đã chết buộc phải sống dậy, đập mạnh mẽ hơn bất kì người sống nào trên đời này.

"Trong mắt con, cái mũi của thầy rất đẹp mà. Răng không đều cũng chẳng sao cả, chúng ta là phù thuỷ. Mái tóc bết thì cũng chẳng sao. Dáng người kệch cỡm.." Nó lí nhí:"..oh, không, thầy chỉ ốm thôi. Thầy đừng tự ti về những điều đó. Những khuyết điểm này trên cơ thể của thầy, con thương từng vết từng vết một."

Ông ta không nói cho cậu ấy biết được là trên đời chỉ có một mình cậu ấy mới nghĩ như thế. Bất cứ ai cũng đều thích nhìn vẻ bề ngoài hơn cả. Ông ta lại thấy xiêu lòng, mênh mang, đầy áp thoả cả con tim.

Mày thật may mắn, Severus Snape. Mày có được người thương mày thật lòng.

Không cần mày nhắc.

Nhưng liệu mày có giữ được nó ở cạnh mày hay không hả? Severus Snape, mày có giữ được nó ở cạnh mày mãi mãi không? Đến ngày nó biết mày thật ra cũng là một Tử Thần Thực Tử. Mày nghĩ gương mặt của thằng bé nhìn mày sẽ như thế nào?

...

Thật đau đớn, Severus Snape, thật đau đớn quá. Tao đau đớn thay cho chính mình.

Im miệng đi.

Mày lại chối bỏ chính bản thân mày nữa rồi.

Tao tin Harry sẽ không đối xử như thế với tao...

Chà, mày muốn thử không?

"Trò sẽ thấy.. tôi đáng ghê tởm và rẻ rách hơn những gì trò nghĩ.." Giọng thầy Snape yếu ớt dần.

"Con đã nói rằng con chấp nhận mọi thứ, mọi đặc điểm trên cơ thể thầy.." Nó buồn bã."Thầy không tin lời con sao hả thầy?"

"Không.." Ông ấy nhẹ nhàng kéo tay áo bên trái lên, lồ lộ dấu hiệu đen xấu xí trước mặt nó. Cứ như đang thẻo tim cho người xem.

Cái biểu cảm sợ hãi và căm ghét như Lily năm đó tưởng chừng sẽ xuất hiện trên gương mặt nó thêm một lần nữa. Nhưng đổi lại cho ông ấy là cái hôn khẽ lên dấu hiệu đen từ nó. Nó vuốt ve ngay đó và xót xa."Chắc hẳn thầy đã chịu nhiều đau đớn lắm khi mang thứ này. Nó đã từng là mọi hi vọng và ước mơ của thầy mà đúng không?"

"..."

Mắt ông ấy đỏ lên, lại phải kiềm chế lại. Trái tim cứ như đang bị bỏng rát. Khiến ông phải cố bình tĩnh cái cảm xúc cồn cào, thiêu đốt mọi bóng tối trong lòng ông. Khiến ông như đang được giải thoát.

Mày thấy chưa? Tao đã thắng, tao đã thắng..

Mày thắng, mày đang xúc động quá. Mày chỉ muốn khóc thôi nhỉ? Suốt gần 30 năm qua, chẳng có kẻ nào hiểu thông cho mày.. thật đáng buồn.. cũng thật đáng mừng..

Ông ta chưa từng thấy thứ suy nghĩ mâu thuẫn trong lòng ông ta sẽ chịu thua như vậy. Ông ta chớp mắt nhiều lần, để cái nóng hổi nuốt ngược lại về trong lòng dạ. Cậu ấy đầy lo lắng mà vẫn vuốt ve cái dấu hiệu đen của thầy Snape. Cứ như muốn mọi cơn đau mà thứ này mang lại sẽ biến mất hoàn toàn.

"Tôi không sao.." Giọng thầy Snape nghẹn ngào. Mắt đen vơi đi chút lạnh lẽo, mang theo chút tình người ấm áp nhìn nó. "Ăn trưa đi."

Bữa trưa đã được chuẩn bị, toàn những món mà nó yêu thích. Nó ngồi trên ghế, ăn ngon lành những món mà nó thích. Rồi ngồi ở sô pha tiêu thực cùng với thầy Snape.

Thầy Snape lấy mấy quyển sách đọc. Nhiều khi nó tự hỏi, không biết là thầy Snape đọc sách gì mà đọc mãi chẳng hết. Mỗi lần lại thay một quyển sách khác nhau. Thầy Snape yên tĩnh lướt từng trang sách. Còn nó thì lại bắt đầu vẽ vời này kia nọ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip