C74: Những Lá Thư của Mai Lan

Mai Lan để lại một lá thư cho Harry. Sau đó không còn ai tìm thấy nàng ấy trong nước Anh nữa. Dù cho Harry có lục tung cả nước cũng tìm không ra một vết tích nào của nàng ấy.Tựa như hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này vậy.

Lá thư mà Mai Lan để lại có nội dung như sau:

"Gửi Harry Snape, bạn thân mến của tôi.
Lúc nhận được lá thư này, mình đã không còn có mặt trên đời nữa rồi. Bồ không cần vất vả tìm kiếm mình làm gì. Mình không có nuối tiếc gì. Chỉ mong bồ thay mình tham dự lễ cưới của Hermione. Thay mình chăm sóc cho bồ ấy!
Mình có để lại một tài khoản ở ngân hàng Gringotts, chìa khoá được đặt cạnh lá thư. Hãy giao lại cho Hermione giúp mình.
Tháng sau, hãy đến nhà mình. Bồ sẽ tìm thấy mình ở đó.
Mai Lan."

Harry vừa canh đúng tháng sau liền đi đến nhà của Mai Lan. Nó vẫn chưa đưa chìa khoá ngân hàng cho Hermione. Nó đợi gặp Mai Lan rồi lại tính. Đến được nhà của nàng ấy, là một khu hẻo lánh trong kẹt của Luân Đôn.

Nó vào trong, khắp nhà toàn bụi bặm, tối thui. Nó dùng chú lumos rồi xem xét xung quanh nhà. Đến được phòng khách, thứ đập vào mắt nó là một cái xác. Xác của Mai Lan và xác của Rolleber nằm đối diện nhau.

Nó giật mình bịt miệng lại, mùi hôi thối của xác mục rữa tràn lan. Giây phút của người nhìn thấy, mùi hương bắt đầu toả ra. Nó quay sang bàn thấy lá thư cùng nhiều món đồ đặt ở ngay đó.

"Harry, mình biết là bồ đã đến đây tìm thấy xác của mình. Cùng với một người nữa. Hãy giúp mình chôn cất xác. Chuyện sau này, bồ hãy tự mình mạnh mẽ đứng lên. Mình đi rồi, bồ phải giữ sức khoẻ. Mình sống 19 năm trên đời, mình không thẹn với lương tâm của mình. Mình không có lỗi với tổ quốc, không có lỗi với tình yêu của mình.
Bên cạnh là một thùng thư, hãy thay mình gửi đến Hermione. Không cần thương tiếc cho mình. Không cần hoa, không cần mộ. Hãy thêu xác mình và đem tro cốt mình về quê hương, chôn cất mình ở miền Nam.
Mai Lan."

Nó chỉ biết sốc, nhìn xác nàng ấy mục rửa. Nó kiềm lòng lại đem xác ấy thêu thành tro rồi bỏ vào trong một cái lọ được đặt sẵn. Còn xác của Rollber, nó cũng làm y hệt vậy. Sau đó nó gom hết đồ đạc trên bàn thu nhỏ lại, gom thư của Hermione lại gom luôn cả quyển sổ đặt đó.

Không biết Hermione sẽ đối mặt với sự thật này thế nào đây? Nó không rõ, trái tim nó quặn thắt lại khó chịu lắm.

Tại sao lại có chiến tranh trên đời này vậy? Nó thấy rất buồn và đau đớn sau những cái chết bi thảm. Những cái chết không lường trước được. Nó mang hai cái lọ đựng tro cốt trở về nhà ở đường Bàn Xoay.

Thầy Snape đang bận rộn chuẩn bị bữa ăn trưa. Thấy nó về, ông ấy liền bước ra trao cho nó một cái ôm và thơm trán nó. Ông hỏi:"Mọi chuyện thế nào rồi? Sao nhìn em buồn bã vậy?"

"Mai Lan mất rồi anh ạ." Nó bảo."Em thấy buồn quá, không làm được gì cho bạn ấy. Giờ ai cũng rời xa em. Em chỉ còn lại mỗi một mình anh thôi. Em thấy mệt lắm, dường như muốn hoàn toàn sụp đổ. Mọi thứ tệ với em quá."

"Còn tôi đây, tôi ở đây." Thầy Snape kiên nhẫn vỗ về, bế nó lên đến chỗ ghế sô pha ngồi xuống. Nó ngồi trong lòng ông im lặng không nói gì. Ông vuốt lưng nó thì thào:"Tôi đã giải quyết xong những vấn đề khác rồi nên em không phải lo. Còn lại, em chỉ cần vui vẻ, ăn rồi ngủ nghỉ, làm những gì mình thích là được."

Bàn tay của ông ấy to dày dặn, tạo cảm giác an toàn vững chãi đặt ở lưng nó. Nó ngước mặt lên đăm đăm nhìn vào mắt đen chiếu ngược hình bóng nó.

"Harry, kể cả khi có chuyện gì, em hãy nhớ, tôi rất thương em, rất yêu, rất yêu em." Tay ông đặt tóc nó, đàn vào trong những sợi tóc đen. Giọng ông mềm mỏng trầm trầm đầu tình cảm."Tôi sẽ luôn bao dung mọi thứ của em. Tôi bảo vệ em. Dù cho bản thân tôi không thể hoàn toàn che được toàn bộ những tiêu cực từ bên ngoài. Nhưng chắc chắn, tôi luôn cố gắng mang lại hạnh phúc cho em."

"Em thấy hạnh phúc khi có người yêu em như anh." Harry đáp."Cảm ơn anh vì đã gánh vác mọi thứ thay em. Kể cả chuyện ba mẹ, chuyện này chuyện kia. Em ngỡ như em đã bảo vệ anh. Nhưng lúc nào cũng là anh bảo vệ em."

Ông thơm lên mặt nó, chôn đầu ngay cổ nó. Ông thì thào:"Đó là lẽ đương nhiên thôi. Em là người tôi yêu nhất trên đời. Sao tôi có thể không bảo vệ em được. Tôi chẳng còn người thân, cũng chỉ có mình em. Em cũng vậy. Từ nay về sau, em và tôi nương tựa nhau mà sống, cùng nhau già đi, có được không?"

"Sao này anh ngọt ngào thế?" Harry nghe giọng điệu của ông chỉ biết lí nhí hỏi.

"Tôi nghĩ việc nói thật lòng mình tuy rằng có sến súa đi nữa, em nghe sẽ thấy vui. Điều đó với tôi ổn. Em có ghét không?"

"Không, sao lại ghét được."

"Ừ, tôi cũng không biết có nên nói những lời này không. Chỉ là tôi đang moi hết những gì mình nghĩ trong đầu để nói. Dù điều đó khiến tôi trở nên nông cạn. Không sao cả, em vui và chấp nhận tôi. Làm gì tôi cũng chấp nhận."

"Thật à?"

"Tôi đã bao giờ nói dối em chưa? Tôi chỉ hi vọng em có thể mãi mãi ở cạnh tôi. Kể tôi nghe xem, có chuyện gì đã khiến em buồn trong hôm nay nào? Tôi muốn nghe em nói."

"Hôm nay em vừa tìm thấy xác của Mai Lan trong nhà bạn ấy cùng với Rolleber. Em không nghĩ là bản thân sẽ lại phải chịu cảnh chia ly thêm một lần nữa. Bạn ấy nhờ em mang những lá thư và thẻ ngân hàng giao cho Hermione. Anh biết không, bạn bảo rằng cả đời này của bạn không có lỗi với tổ quốc, không có với tình yêu. Nghe điều đó làm em thấy buồn và cũng thấy bạn đã sống một cuộc đời đáng sống." Nó mủi lòng.

"Hẳn là bạn em đã rất yêu Granger." Ông nói."Bạn em vẫn luôn là một người chín chắn và gần như hiểu hết tất cả mọi thứ. Em nên tự hào vì mình có một người bạn tốt. Tuy rằng giờ chẳng có nghĩa gì. Nhưng tôi nghĩ là bạn em cũng không muốn em luôn giữ mình có tâm trạng buồn mãi."

"Em mới nhận ra một chuyện đấy."

"Chuyện gì?" Ông hỏi.

"Từ khi nào mà anh đã có thể nói nhiều lời để an ủi em thế nhỉ. Anh lúc trước đâu có nói nhiều vậy đâu. Lúc nào cũng kiệm lời, đã vậy mở miệng là mỉa mai người khác cay đắng."

Ông đưa tay mình đan từng ngón với tay của Harry. Đưa mặt lên thơm má nó, bảo:"Tôi thay đổi để em không rời bỏ tôi. Nếu tôi giữ mình mãi trong khuôn khổ, một ngày nào đó em sẽ không chịu nổi mà đi mất. Tôi rất sợ."

"Trừ anh ra em cũng đâu còn ai nữa đâu mà sợ."

"Chẳng lẽ tính em thế nào tôi lại không biết. Nhưng kể cả không là vấn đề sợ mất, việc thay đổi mình có thể an ủi em tốt hơn, có thể nghe được những câu chuyện từ em. Chỉ cần tôi ăn nói không gay gắt nữa là một chuyện nhỏ. Tôi trân trọng em cũng như cảm xúc của em. Thay đổi đi phần lời nói chẳng là gì to tát."

Nó chớp chớp đôi mắt lấp lánh nhìn ông ấy. Người đang xem nó là cả thế giới, đang ôm chặt lấy nó thật tha thiết và dịu dàng.

"Đồ ăn đã nấu xong rồi, em cùng tôi ăn nhé!" Ông quay sang khi đống thức ăn dùng phép làm cho xong sau bếp đã lên bàn.

Nó gật đầu, chưa kịp đứng dậy đã được ông bế đến chỗ ghế ngồi. Chẳng cần đụng tay chân gì nhiều, nó chỉ ăn uống thôi. Xong thì thầy Snape dùng phép rửa chén bát dọn dẹp.

Ông ngồi ở sô pha cùng nó. Ngồi chung rồi bật ti vi lên xem hết cả một ngày. Tâm trạng của nó cuối cùng cũng ổn hơn một chút. Thầy Snape hôn trán mặt nó mãi không biết chán. Chắc tại trong mắt ông ấy, nó dễ thương quá nên ông đâm ra cứ muốn thơm mãi.

Đến tối ngủ, ông lại thơm lên trán nó, bảo:"Ngủ ngon." Mắt thì nhìn nó quài. Nó cũng chúc lại:"Anh yêu ngủ ngon."

Nghe tiếng cười khẽ của thầy Snape mà nó ngượng. Chui trong ngực ông, ngửi mùi hương của ông ấy. Cái mùi đàn ông thoang thoảng ở mũi. Ông vòng tay kia ôm nó, một tay còn lại thì đang bị nó gác đầu. Người nó nhỏ nhắn, nép trong lòng ngực ông ngủ.

Ông ấy có cảm giác mãn nguyện đến lạ lùng. Chẳng còn cần điều gì hơn nữa. Ông cũng nhắm mắt dần chìm vào giấc ngủ sâu.

Bữa sau, nó mang đống lá thư đến nhà Hermione. Nàng còn bận rộn trong nhà. Ba mẹ nàng thì bận công việc đi mất. Nó biết nàng chưa hay tin Mai Lan mất. Nó có chút không nỡ nói thẳng.

Hermione thấy nó liền réo lên:"Harry, bồ đến đây sao không cho mình hay. Mọi thứ thế nào rồi? Mai Lan đâu? Mọi chuyện có ổn hon chưa?"

Từ sau khi chiến tranh nổ ra, Mai Lan đã nhốt Hermione ở lại trong nhà ở Muggle bằng một loại phép thuật gì đấy. Không cho phép nàng tham dưh vào cuộc chiến. Ba mẹ nàng thì đi đi về về. Không ít lần nàng tìm cách đi ra đều thất bại. Dù cho có thông minh sáng dạ cũng không ra nổi cái loại bùa chú này.

Nàng hứa là nếu gặp Mai Lan sẽ tẩn nàng ấy một trận ra trò. Vì dám nhốt nàng ở lại đây rồi đi vào nguy hiểm một mình.

"Mai Lan mất rồi." Harry nói thật."Đây là những thứ mà Mai Lan bảo mình giao lại cho bồ."

"Hả?" Hermione hỏi lại như không nghe thấy gì.

"Mai Lan mất rồi."

"Bồ nói xạo, Mai Lan kêu bồ giếm mình để bồ ấy trốn đúng không?" Hermione không tin. Nhưng đối diện với nàng là gương mặt phờ phạc của Harry, như thể không đành lòng nhìn nàng. Nàng biết chẳng khi nào nó nói dối chuyện chết sống thế này. Bàng hoàng, nàng ôm lấy thùng thư mà Harry trao qua tay.

"Hermione, đừng quá đau buồn. Mai Lan chỉ là đi đến một hành trình mới mà thôi. Đây là tro cốt của bồ ấy. Bồ ấy nhờ mình đưa tro cốt về quê hương chôn cất. Mình nghĩ là giao lại cho bồ sẽ là một lựa chọn tốt. Bồ biết đấy, bồ là tất cả của Mai Lan mà. Bồ ấy hi vọng bồ sẽ hạnh phúc."

"Đủ rồi, để mình một mình đi." Hermione không có đủ kiên nhẫn lắng nghe thêm nữa. Cầm lấy lọ đựng tro cốt trong tay. Nàng run lẩy bẩy cả người như sắp sụp đổ.

Nó không biết nói gì chỉ đành rời đi, để nàng một mình ở đó. Đằng sau lưng nó là tiếng khóc nức nở, đau muốn xé nát lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip