Vẫn là một viên kẹo ngọt | 40 |

40. Bá Hiền_ Lộc Hàm.

Thật ngu ngốc khi cố gắng hy vọng câu trả lời sẽ thay đổi khi chính mình biết trước kết quả.

Tôi thấy Ngô Thế Huân đi xa mất, bỏ lại tôi một mình.

Tầm mắt tôi bắt đầu hẹp lại, sau đó là bóng tối bao trùm.

Dù có với tay cố gắng níu giữ cậu ấy, cậu ấy vẫn chậm rãi chậm rãi bước đi, bóng lưng rộng lớn hiện giờ chỉ để lại cho tôi một cái bóng lớn, nhưng nó cũng từ từ rời đi xa.

Mắt tôi vẫn nhắm lại, không dám đối diện với sự thật, mũi đau xót ê ẩm đến tan vỡ, nước mắt ào ạt chảy ra như trút nước, chỉ là dù có chảy thành sông, có hay không Ngô Thế Huân sẽ quay lại ?

Không.

Thật ngu ngốc khi cố gắng hy vọng câu trả lời sẽ thay đổi khi chính mình biết trước kết quả.

Tuyệt đối không.

" Không ! "

" Lộc Hàm, làm sao vậy, Lộc Hàm ? "

" Lộc Hàm, anh làm sao vậy ? "

Trái tim tôi từng cơn co rút, khiến tôi khó thở, thật cực nhọc thật cực nhọc để hô hấp, miệng tôi mở ra hút từng đợt khí, tôi còn cảm nhận được mồ hôi lăn dài trên trán, được một bàn tay nhẹ nhàng lau.

Khi tôi mở mắt ra, tôi vẫn ngồi trên chiếc giường của tôi và Thế Huân, cậu ấy đang ở cạnh tôi, bàn tay vuốt lưng tôi lên xuống, rồi ôm tôi vào lòng.

" Thế Huân. . "

Tôi đưa tay muốn nắm lấy tay của cậu ấy, nhưng do đã tối nên tôi không nhìn thấy gì cả, bàn tay tôi lần mò mãi vẫn không tìm được, đến lúc tôi buông lỏng tay xuống thì một bàn tay khác đã bao trọn tay tôi.

" Em ở đây. "

" Em không đi đâu cả. "

" Đừng khóc. "

" Ngủ với em đáng sợ như vậy sao, còn gặp ác mộng. "

Cậu ấy xoa đầu tôi, giọng nói có phần chua xót, tôi nhanh chóng nắm chặt tay cậu ấy.

" Không có. . "

" Vậy sao ? "

Cằm cậu ấy đặt lên vai tôi, dù không nhìn thấy gương mặt cậu ấy lúc này nhưng tôi cảm nhận được cậu ấy đang cười.

" Ừm. "

" Ngủ đi. "

" Ngủ ngon, Lộc Hàm. "

-

Sáng hôm sau tôi thức dậy từ rất sớm, Thế Huân vẫn còn ngủ, đã lâu rồi tôi không nhìn cậu ấy khi ngủ.

Đôi mắt nhắm nghiền trông thật đẹp đẽ, cậu ấy vẫn thở đều đều, làn da trắng nõn như sữa tươi, dáng vẻ như một đứa trẻ, lại như một thiên thần, người trông thấy cậu ấy lần đầu tiên, chắc chắn không nghĩ cậu ấy lại là tổng giám đốc của một công ty lớn.

Tôi nhẹ nhàng xuống giường, chậm rãi từng bước, tôi sợ làm Thế Huân thức giấc.

Quản gia Lý đã dậy, ông ấy nhìn thấy tôi, có vẻ ngạc nhiên, cũng đúng, tôi rất hiếm khi thức sớm.

" Chào buổi sáng, Lộc thiếu gia. "

" Chào buổi sáng. "

Nhớ lại buổi sáng hôm ông ấy phát hiện tôi ngủ ở phòng khách, gương mặt ông ấy nhìn tôi khó hiểu, nhưng ông không nói gì, điều đó làm tôi cảm thấy có chút may mắn.

" Tối qua Lộc thiếu gia ngủ có ngon không ? "

" Ưm, cảm ơn ông, tôi ngủ rất ngon. "

Tôi mỉm cười nói với ông ấy.

" Hôm nay tôi muốn tự tay đi siêu thị, tôi muốn mua một vài thứ. "

" Vậy tôi sẽ gọi tài xế ngay. "

" Không cần. "

Dừng một tí.

" Tôi tự đi được. "

-

Siêu thị cách khu nhà của tôi cũng không xa lắm, có thể đi bộ.

Tâm tình đã tốt hơn, nhưng không thể phủ nhận rằng tôi vẫn còn dằn vặt bản thân mình.

Vốn dĩ tôi không được quyền hạnh phúc.

Nghĩ đến đó, tôi không thể nào không chùn lòng xuống.

Mua đã đủ, tính tiền xong thì vẫn còn sớm, tôi đi dạo qua những con đường mình chưa từng đi.

Từ khi chuyển đến đây, tôi rất ít khi ra khỏi nhà, đường xá vẫn xa lạ, tôi chỉ biết đường đến siêu thị, tiệm tạp hoá hay công viên.

Mặt trời còn chưa lên cao, chốc chốc tôi lại ngẩng đầu lên nhìn, cảm giác thanh bình làm tim tôi không còn nhói đau nữa.

Màu nắng không gay gắt chút nào, nhẹ nhàng nhảy nhót trên từng tán cây, con đường nhựa không rộng không hẹp được những tán cây rộng che chở, nhờ vậy mà dù cho có nắng gay gắt, người ta cũng không thấy khó chịu.

Bây giờ có rất ít người qua lại, có lẽ họ đang say ngủ.

Khi tôi dời tầm mắt từ bầu trời nhìn về phía trước, quán cà phê nằm ngay góc ngã tư, lặng lẽ phát từng bài nhạc, có thể nghe thấy âm thanh nho nhỏ phát ra từ đó.

Không thể kìm được, chân tôi bước nhanh về phía trước, trong chốc lát đã đứng trước cửa quán, tôi đưa tay mở cửa.

" Chào buổi sáng. "

Chàng trai nhỏ người mặc tạp dề cúi đầu chào tôi, bất giác tôi cũng cúi chào cậu ấy.

Cậu ấy có vẻ cao gần bằng tôi, làn da trắng sứ, nét mặt như trẻ con, tròn tròn thịt thịt thật đáng yêu.

Tôi lại gầy nhom như vậy, khiến người ta có cảm giác ghét bỏ a.

" Chào buổi sáng. "

Tôi ngồi vào một bàn gần cửa sổ, trên bàn còn có một chậu cây nhỏ trông rất dễ thương, nhìn xung quanh, quả thật quán cà phê này dễ dàng làm người ta thấy yêu thích.

" Anh muốn uống gì ? "

" Một cốc sữa nóng. "

" Được thôi. "

" Cảm ơn. "

Giọng nói của cậu ấy nghe rất êm tai.

Không lâu sau, trước mặt tôi đã xuất hiện một cốc sữa nóng.

" Của anh. "

Cậu ấy tặng tôi một nụ cười.

Cười thật là đẹp a, đâu như tôi, nụ cười của tôi méo mó rồi méo mó.

" Anh thức sớm nhỉ ? "

Cậu ấy hình như không có ý định rời đi, mà còn ngồi xuống ghế đối diện tôi, bàn tay nghịch chậu cây trước mặt, môi nhếch lên thành một vòng cung xinh đẹp.

" Chỉ riêng hôm nay thôi. "

" Vậy sao ? Thật giống tôi, hôm qua ngủ không ngon giấc, sáng nay thức sớm, có chút mệt mỏi. "

Người trước mặt có vẻ rất thân thiện, nói rất nhiều, nhưng không làm người ta khó chịu, ngược lại còn khiến người ta muốn nghe giọng của cậu ấy nhiều hơn.

" Cậu có tâm sự à ? "

" Không hẳn, chuyện tình cảm thôi. "

" Dù không biết là chuyện gì, nhưng tôi chắc rằng cậu cười sẽ đẹp hơn. "

" Thật à ? "

Tôi gật đầu.

" Cảm ơn anh. "

Trong lòng tôi lại dấy lên thứ cảm giác gì đó không rõ tên, tôi đoán là tôi muốn kết bạn với cậu ấy.

" Cậu tên là gì ? "

" Bá Hiền, Biên Bá Hiền. "

" Tôi là Lộc Hàm. "

Tôi lướt nhìn đồng hồ ở góc quán, không còn sớm nữa, tôi đành đứng lên chào cậu ấy.

" Thật xin lỗi, tôi có việc phải đi, gặp lại sau. "

" Được thôi, phải quay lại đó. "

Cậu ấy cũng đứng lên, trông có vẻ lưu luyến tôi, tôi liền bật cười.

" Chắc chắn rồi. "

Lời tác giả : Tui lại siêng một bữa đây, 8-3 vui vẻ ! Có ai trông fic không huhu ? À có ai phát hiện gì không ta ? :> Chính xác là chap đã được nâng lên dài hơn, mỗi chap hơn 1000 chữ nhé mọi người ! Vì cốt truyện còn rất nhiều chi tiết nên mình quyết định gia tăng số chữ, đồng nghĩa với việc mọi hôm các cậu đọc 5 trang thì hôm nay trở đi đã gấp 2 lên là 10 trang đó ahihi. Cùng trông ngóng nhé, vì fic này có nhiều thứ để suy đoán lắm hehe ^~^ Sẵn tiện mình nói luôn ở đây, vì có vài bạn hối fic nên mình xin lỗi, và vì mình còn phải suy nghĩ cách hành văn và cốt truyện cho từng chap nên mất thời gian khá lâu, và dạo này đang kiểm tra liên tục, rất là bận. Cốt truyện vẫn đang được hoàn thành từng ngày, mình cam đoan là mỗi ngày trước khi ngủ đều trích ra 1 tiếng để suy nghĩ, đây là hậu quả của việc lười suy nghĩ cốt truyện trước khi viết fic mà mình vẫn luôn gặp phải. Mình hứa rằng sẽ mang lại cho các bạn những chap hoàn thiện nhất ! Thanks for reading, guys !

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip