Yo Hyun lái xe đến công ty, vừa bước chân vào sảnh đã thấy cánh nhà báo vây vòng lớn vòng bé trực chờ đưa tin. Hắn vội xoay người đi bằng cửa sau vào. Trợ lý thấy hắn bước vào phòng liền vội vàng ngó xung quanh rồi đóng cửa, lôi ra 1 sấp giấy tờ đưa cho hắn, đều là những chứng cứ trốn thuế, tham ô,...
- Tổng giám đốc, tất cả giấy tờ tôi đã mang ra để hết ở đây. Chúng ta cần thiêu hủy ngay trước khi cảnh sát lấy được lệnh khám xét.
- Bí mật đem đốt hết đi. Còn bản nào khác nữa không?
- Tôi đã xử lý xong xuôi hết rồi. Thời gian này tổng giám đốc cần cẩn thận, chúng ta cần đóng băng một thời gian.
- Được, xử lý ổn thỏa rồi báo lại cho tôi là được. Tôi sẽ tạm thời vắng mặt một thời gian, khi nào mọi chuyện lắng xuống rồi tính tiếp.
- Vâng, thưa tổng giám đốc.
Người trợ lý cúi người rồi ra ngoài. Yo Hyun mệt mỏi thở dài một lần nữa, gần đây vận xui cứ theo đuổi hắn mãi, bắt đầu từ cái chết của Join. Hắn đã cử người đi điều tra nhưng thực sự là không thể tìm ra được điều gì. Nếu cứ như thế này, sớm muộn gì sự nghiệp mà hắn vất vả giành lấy sẽ sụp đổ. Hắn sẽ quay lại trở thành một kẻ trắng tay, bị người khác khinh thường. Yo Hyun nhắm mắt, kí ức mà hắn muốn chôn vùi dần hiện về.
- Mày cút ra ngoài, thứ con rơi đê tiện mà cũng đòi trèo cao à.
Người phụ nữ liếc mắt nhìn đứa bé đang run rẩy dưới đất, nước mắt rơi lã chã. Nó là sự cố ngoài ý muốn sau một đêm lầm lỡ của ba và mẹ nó – một cô gái làng chơi chuyên kiếm những gã đàn ông có vợ lắm tiền mà ăn vạ. Nó chỉ nhớ lúc nó lên 6, mẹ dẫn nó đứng trước cửa một ngôi nhà thật lớn, cánh cổng vàng to đùng nó ngửa cổ lên nhìn không hết. Mẹ nó bấm chuông cửa, người đàn ông cao lớn với đôi mắt đào hoa đi ra. Rồi hai người kéo nhau ra một góc, rồi cãi cọ lớn tiếng. Nó mở to mắt nhìn, nhìn mẹ nó cười ngặt nghẽo phe phẩy chiếc thẻ màu đen mà nói với nó.
- Bố mày đấy, từ giờ mày ở với bố mày.
Rồi mẹ đi mất, và chưa 1 lần quay lại thăm nó. Lúc ấy nó còn quá nhỏ, nó nhìn ngôi nhà to lớn, trong cái suy nghĩ ngây ngô của một đứa trẻ, nó thầm mừng vì nó được ở nhà lớn, sẽ không phải nhịn đói, không phải thấy cảnh mẹ nó vui vẻ với những người đàn ông khác nhau, sẽ không phải chịu những đòn roi khi mẹ nó say rượu. Người đàn ông thở dài, quay lại nhìn nó.
- Tên con là gì?
- Hyun. Mẹ gọi con là Yo Hyun.
- Được rồi, giờ chúng ta vào nhà.
Đôi mắt nó ánh lên sự vui vẻ, theo bố vào trong nhà. Nhưng... người phụ nữ nhìn sang trọng trong nhà không ngừng gào lên, chỉ vào nó nói nó là đồ con hoang, đòi đuổi nó ra khỏi nhà. Cũng may, bố bảo vệ nó. Quãng thời gian tiếp theo của nó cũng không hề dễ chịu. Người phụ nữ kia là vợ của bố, tất nhiên là nó không được phép gọi bà ta là mẹ, bữa ăn cũng không được ngồi chung bàn, thấy bà ta thì phải vòng đi chỗ khác. Lúc bà ta vui thì nó được yên ổn, lúc không vui thì nó sẽ phải ngồi nghe bà ta đay nghiến, chỉ chiết. Nó không hiểu, nó đã cố gắng ngoan ngoãn, tại sao bà ấy vẫn không thích nó.
Lớn hơn 1 chút, 10 tuổi. Nó hiểu nhiều chuyện hơn, nó ý thức được bản thân nó ra đời như thế nào. Nó nghe lén được việc người phụ nữ kia không thể sinh con, nên nó mới được đưa về đây. Nó biết được người phụ nữ đó căm ghét nó như thế nào, nhưng khi mang nó ra ngoài người phụ nữ vẫn ngọt nhạt gọi nó một tiếng "con".
15 tuổi, nó thấy một đứa nhỏ sơ sinh trong bữa tiệc mà bố cùng người phụ nữ kia dẫn nó tới. Đứa bé như một thiên thần, nó lén lút đến bên cạnh chọt chọt má đứa nhỏ. Nó nghe thấy mọi người gọi nó là Jaewon, đây là em họ nó. Người phụ nữ kia nhìn thấy, liếc nó một cách khinh miệt
- Cút ra chỗ khác, thứ rác rưởi.
Nó lầm lì quay lại đằng sau bố, nó đã quá quen với những câu nói như vậy. Thậm chí, ở trường học nó cũng thường xuyên nghe thấy những điều như vậy. Nó bị cô lập, vì nó là con rơi. Nó bị bắt nạt, vì nó là con rơi. Không ai có thể đứng ra giúp nó, không ai đoòng cảm với nó. Ngày trước nó nghĩ rằng bố không biết những gì nó phải chịu, cho đến khi bị người phụ nữ kia đánh đập, nó thấy rõ ràng, bố quay lưng và đóng cửa lại. Tiếng đóng cửa vô tình và lãnh lẽo, lạnh như tâm hồn nó lúc ấy vậy. Nó đã tự nhủ bằng mọi cách, nó phải đạp tất cả xuống, nó phải có quyền lực, phải ngạo nghễ đứng trên cao để cho bố cùng người phụ nữ kia thấy giá trị của nó thế nào. Không ai được phép coi thường nó.
Dòng suy nghĩ đột ngột bị cắt ngang bởi tiếng ồn ào bên ngoài. Có lẽ đám phóng viên đợi mãi không thấy hắn, nên nhốn nháo chuẩn bị ra về.
.
.
.
Hanbin sau khi khóc 1 hồi thì lặng yên đợi Jaewon về. Cô gái váy trắng kia cũng dần biến mất vào căn phòng của Hanbin. Từ khi cả hai xác nhận mối quan hệ yêu đương, Hanbin như lộ nguyên hình là một chú mèo bám người. Phòng của Hanbin trước đã bí ẩn, nay anh chuyển luôn sang phòng cậu ngủ, thế là căn phòng đó gần như bị bỏ quên mất.
Anh ngồi bó gối trên ghế, bên cạnh là mèo Goro đang lười nhác gối đầu lên cún Poo mà lim dim ngủ. Cả cơ thể anh trong suốt như muốn chìm luôn vào chiếc ghế sofa, ngoài trời ánh nắng đang dần tắt, Jaewon cũng sắp về rồi. Tiếng mở cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của anh. Thấy Jaewon về, anh lập tức chạy tới ôm chầm lấy, thơm lên má cậu cái chụt. Có người yêu dễ thương lại còn biết lấy lòng làm nũng như vậy ai mà cưỡng lại được, và tất nhiên chỉ một cái thơm má không thể thỏa mãn được chú cáo đang ở độ tuổi sung sức rồi. Jaewon thả chiếc cặp sách xuống sofa, nhanh chóng ôm lấy vòng eo nhỏ, đầu cúi xuống tìm đến đôi môi đỏ mọng ngọt ngào kia. Cậu bắt đầu bằng một cái chạm nhẹ lên môi, như nếm được quả ngọt, cậu đưa nụ hôn vào sâu hơn, môi lưỡi quấn quýt. Cả căn phòng chỉ còn lại tiếng hôn cùng với tiếng thở dốc của cả hai. Sau khi thỏa mãn với sự ngọt ngào, Jaewon mới tách ra, cậu nhìn sâu vào mắt Hanbin, ánh mắt dịu dàng đầy sự yêu thương và che chở. Cậu ôm anh vào lòng, đôi tay rắn chắc siết lấy anh giống như chỉ cần buông ra thôi là anh sẽ biến mất vậy. Cậu thì thầm vào tai anh, thật nhẹ.
- Hanbin, dù thế nào đi nữa, em sẽ mãi bên cạnh anh.
Hanbin nhắm mắt, vòng tay cũng ôm chặt lấy cậu. Anh không đáp lời cậu, chỉ gật đầu, khẽ hôn lên vành tai của cậu.
- Nào, để em đi tắm đã rồi chúng ta cùng ăn tối nhé. Người em hôi rình nè.
Hanbin cười cười, gật gật cái đầu bông xù, nhưng tay vẫn không buông Jaewon ra. Cậu phì cười cưng chiều, dứt khoát bế anh vào trong, thả anh lên giường.
- Sao thế? Em ở đây, em đi tắm rồi ra ngay với anh.
- Không thể tắm chung sao?
Làm nũng mãi Hanbin mới nói chuyện, vậy mà thốt lên một câu chí mạng, đánh thẳng vào não cậu. Vành tai cậu từ từ đỏ ửng lên.
- Cái này... Em... Em...
Hanbin vẫn chớp chớp đôi mắt to tròn chờ Jaewon trả lời. Cậu cứ ấp úng mãi rồi nhắm mắt nhắm mũi phi thẳng vào nhà tắm, chỉ để lại 1 câu nói.
- Để... để mai nhé em đói lắm rồi.
Hanbin ngồi trên giường ngơ ngác nhìn cơn gió vù vù vào nhà tắm kia, nghĩ nghĩ lại 1 lúc. Gương mặt từ ngơ ngác chuyển sang đỏ hồng, xấu hổ nằm lăn xuống giường vùi mặt vào gối. Bên trong nhà tắm, Jaewon với đôi tai đỏ ửng đang thở hổn hển, vội vàng cởi quần áo ra tắm nhanh để ra với Hanbin. Nhưng lúc nãy, vì xấu hổ quá nên chạy vội vào trong, cậu đã quên... không mang quần áo vào thay. Jaewon thở dài vò đầu bứt tai, đôi tai mới bớt đỏ đi 1 chút giờ lại đỏ ửng lên, hai má cậu do vừa hơi nước vừa ngại nên cũng đỏ bừng. Nhìn Jaewon bây giờ không khác gì con tôm luộc. Cậu khẽ he hé cánh cửa nhà tắm, nhìn ra ngoài thấy Hanbin không còn ngồi trên giường nữa, nghĩ rằng anh ra đã ngoài bàn ăn đợi rồi nên mạnh dạn đẩy cửa ra ngoài.
CẠCH
Hanbin từ phía bên kia giường đứng lên, vừa kịp lúc Jaewon bước ra, 4 mắt nhìn nhau.
- Anh... à anh... anh làm rơi... rơi cái sạc... - Hanbin mặt mũi đỏ bừng, câu từ cũng lắp ba lắp bắp – Anh... ra ngoài trước.
Và sau đó là cơn gió tiếp theo lao ra khỏi phòng kèm tiếng đóng cửa rầm rầm mất bình tĩnh. Jaewon vẫn giữ nguyên tư thế như vậy trước cửa phòng tắm, rồi bất ngờ cậu ngồi xuống ôm đầu, nội tâm gào thét vì xấu hổ.
....
Bữa ăn diễn ra khi mặt cả hai vẫn chưa có dấu hiệu hạ nhiệt. Cả Jaewon và Hanbin đều im lặng vùi đầu vào ăn cơm, Jaewon còn giữ được sự bình tĩnh chứ Hanbin thì cứ lúng ta lúng túng, muỗng thìa rơi liểng xiểng. Vậy mà lúc đầu còn bày đặt tắm chung. Đúng là con mèo này lúc thì giảo hoạt làm nũng, lúc thì ngây thơ vô (số) tội.
- Khụ khụ... Hanbin... anh đang dùng đũa để múc canh kìa.
Hanbin lắc lắc cái đầu, hình như không nghe thấy lời Jaewon nói, tay vẫn dùng đôi đũa để múc canh.
- HANBIN!!!!!
- AH! TO THẬT...
- Hả? Cái gì cơ?
Hanbin giật mình, nhìn Jaewon cười hề hề, tay với sang đĩa dưa chuột trên bàn.
- Dưa chuột to, hôm nay anh đi siêu thị mua được dưa chuột to. Hề hề.
- ...????.....
P/s: Để truyện bớt u tối thì ngọt ngào vui tươi với 2 bạn trẻ 1 chút nhé!!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip