Chap 19

_Cảnh báo có yếu tố kinh dị_

Yo Hyun sau khi chạy ra được khỏi cổng trại giam liền cắm đầu cắm cổ chạy. Trong đầu hắn chỉ có duy nhất một ý niệm đó là phải chạy thật xa nơi đây, liên lạc được với tay chân ở nước ngoài để có thể ở ẩn một thời gian, chờ ngày tái sinh. Hắn thấy một tia sáng ở trước mắt, hắn nghĩ rằng đó là lối thoát ra nên cứ thế mà chạy, đến khi dừng lại, hắn thấy trước mặt là 1 căn nhà không thể quen thuộc hơn. Yo Hyun khựng lại, hắn muốn quay đầu chạy đi nhưng ngay khi quay đầu lại, hắn thấy Hayoon phía sau. Lần này, cô không xuất hiện dưới bộ dạng đáng sợ nữa mà xuất hiện trong hình dáng lần đầu tiên hắn và cô gặp nhau với chiếc váy dịu dàng, gương mặt xinh đẹp cùng nụ cười ấm áp như gió xuân. Cơ thể của Yo Hyun cứng ngắc, không thể điều khiển được hành động của bản thân. Hayoon tiến một bước, hắn lùi một bước, lùi cho đến khi cánh cổng nhà bật mở, hắn tiếp tục lùi vào, lùi sát cửa nhà thì Hayoon đã ngay trước mặt hắn rồi. Cửa nhà cũng mở ra, hắn ngã nhào vào trong. Không gian nhà bây giờ chính là cách bài trí trước kia, mà Hayoon đã tự tay thiết kế, tự tay mua từng món đồ với hi vọng về một gia đình ấm cúng ngập tràn hạnh phúc. Cánh cửa đóng lại ngay tức khắc, Yo Hyun hốt hoảng lao ra mở cửa nhưng dùng sức thế nào cũng không mở ra được. Bốn xung quanh tối đen như mực, đến ngay cả chính ngón tay mình cũng không nhìn thấy được. Tâm trí hắn bắt đầu hoảng loạn, hắn cứ tưởng có người giúp hắn thoát ra khỏi phòng giam chật hẹp kia thì hắn sẽ có cơ hội chuyển mình. Hắn rơi vào cùng cực tuyệt vọng. Sự tối tăm xung quanh như phản ánh tương lai của chính hắn vậy.

Trong lúc Yo Hyun đang hoảng loạn tiếp tục dùng sức mở cánh cửa nhà, đột nhiên căn nhà bừng sáng. Không phải ánh sáng trắng của chiếc đèn led trên tường mà ánh sáng từ chiếc đèn nhấp nháy giống như trong quán bar. Nhạc bắt đầu nổi lên, mùi thuốc lá, mùi shisha uốn lượn quanh căn nhà. Tất cả đều được phát ra từ căn phòng của Hayoon. Khung cảnh tái hiện lại bi kịch năm đó. Không gian xoay chuyển đảo lộn, Yo Hyun đang bị bốn gã đàn ông dồn vào bên trong phòng. Đây chẳng phải là những gã đã làm nhục Hayoon và chết cách đây không lâu sao? Tất cả các hành động này đều y như năm đó, và Yo Hyun đang ở vị trí của Hayoon. Bốn gã đàn ông vây quanh gã, ở phía sau là một vài tên khác giương chiếc máy quay phim, tất cả đều cười, nụ cười biến thái ghê tởm. Ánh đèn xanh xanh đỏ đỏ tím tím vẫn quay vòng, chiếu lên mặt những gã đàn ông như ác quỷ. Quần áo trên người hắn bị lột xuống, tất cả lao vào hắn như những con thú, liếm mút, gặm cắn. Các vết cắn ứ máu dần xuất hiện. Hắn đau đớn chỉ có thể ú ớ không thốt ra được thành tiếng. Chiếc quần con cũng là phòng thủ cuối cùng của hắn bị xé xuống, có gì đó đang xuyên vào cơ thể hắn, máu bắt đầu chảy. Cơn đau thốn tới tận óc. Nhưng càng đau đớn hắn lại càng tỉnh táo, đôi mắt hắn mở trừng trừng nhìn vào những con thú đang đến mùa động đực trước mặt. Tiếng nhạc, tiếng cười, mùi khói thuốc, mùi thức ăn ngập tràn trong căn phòng quyện lại với nhau. Yo Hyun cảm thấy đầu mình sắp nứt ra, những gã đàn ông kia thay phiên nhau xâm phạm hắn, cứ người này ra người kia lại tới, có khi là hai người cùng lúc. Cơn đau đớn chưa dứt thì hắn bị giật ngược tóc ngửa mặt lên, đối mặt với hắn lúc này là Hyun Ki, người chết cuối cùng trong số bốn tên chủ chi nhánh. Yo Hyun gào thét trong lòng, nghiến răng nghiến lợi muốn vùng ra, người luôn nịnh nọt hắn, làm tay sai cho hắn bây giờ đang thô bạo đưa đẩy vào bên trong hắn, giật tóc hắn. Đột nhiên có gì đó lạnh ngắt vuốt từ trán xuống má, rồi xuống cằm hắn. Yo Hyun lạnh sống lưng, đó là một con dao gọt hoa quả sắc bén. Hắn chưa kịp hoàn hồn thì con dao đã rạch ngang miệng hắn, kéo một đường dài đến gần mang tai. Hắn đau đớn hét lên, đầu óc quay cuồng, chân tay buông thõng. Tiếng cười vang lên bốn phía. Đối với hắn bây giờ, những tiếng cười này, ánh đèn này, căn phòng này không khác gì địa ngục. Bên tai hắn liên tục được rót vào những tiếng thì thầm kinh tởm: "Bên trong em thật chặt." "Em sẽ là cô dâu của tất cả bọn anh, ngoan ngoãn nào." " Máu của em chảy rồi này, sẽ là chất bôi trơn tuyệt vời đấy. Hahahahahaha"... Yo Hyun đau chết lặng, thở hổn hển, mồ hôi túa ra. Cái cảm giác đau đớn thấu xương tủy len lỏi trong từng tế bào của hắn. Hắn bắt đầu muốn kêu cứu, ai có thể cứu hắn ra khỏi cảm giác đau đớn này.

Cảm giác đau đớn này chưa qua đi, không gian một lần nữa thay đổi. Yo Hyun cố nhìn xung quanh, hắn không thể nhìn được bất cứ cái gì ngoài chiếc ghế đặt giữa nhà, bên trên là dây thừng đã được cột sẵn. Cơ thể không nghe theo ý hắn, đôi chân hắn bước lên chiếc ghế, cổ tròng vào chiếc dây thừng, cái ghế bị rút ra. Hắn quẫy đạp, tay bám chặt vào chiếc dây đang siết chặt cổ hắn. Hơi thở của hắn như bị rút ra từng hồi. Hắn há miệng, muốn hít thở nhiều hơn, hắn muốn sống.

.

.

Hanbin ngồi trên ghế sofa, cả căn nhà chỉ mở đúng ánh đèn xanh đỏ nhấp nháy. Gương mặt anh lạnh tanh nhìn vào căn phòng kia, nơi mà kẻ thù giết cả gia đình anh đang đau đớn trong cảm giác mà chị gái anh đã phải trải qua, đang vùng vẫy trong khoảnh khắc mà ba mẹ anh trút hơi thở cuối cùng. Ánh đèn đang nhấp nháy thì dừng lại, bên ngoài kia bình minh cũng bắt đầu ló dạng. Hanbin đứng lên, bước vào trong căn phòng nhìn gã đàn ông không một mảnh vải che thân đang quằn quại, há miệng hít từng ngụm không khí. Anh cười ra thành tiếng, cười thật lớn nhưng nước mắt lại chảy ra.

- Ba mẹ, chị Hayoon, mọi người thấy không? Con đang trả thù cho mọi người. Xong việc, con sẽ đi cùng mọi người.

Hanbin dùng hết sức lôi Yo Hyun lên trên giường, trói chặt tay chân hắn vào bốn góc giường rồi kéo rèm ra. Tia sáng đầu ngày chiếu vào căn phòng. Ảo giác biến mất, Yo Hyun bắt đầu mở mắt, hơi thở vẫn chưa thể ổn định. Hắn nhìn sang phía có ánh sáng, thấy một người con trai hướng mặt ra cửa sổ. Tuy chỉ nhìn một góc mặt nhưng quả thật, Hayoon và Hanbin rất giống nhau, nhất là khi nhìn nghiêng như vậy. Hanbin quay mặt lại, nhìn Yo Hyun như nhìn một thứ rác rưởi ghê tởm. Anh chủ động mở miệng trước.

- Thế nào? Cảm giác tuyệt không?

Cơ thể hắn run lên, không thể phủ nhận rằng hắn đang hoảng sợ. Hắn chỉ có thể ú ớ, không phát ra được âm thanh nào. Hanbin cảm thấy ghê tởm hắn, vậy cho nên không muốn nghe hắn nói bất cứ điều gì. Anh muốn một phát giết chết tên đàn ông khốn kiếp này ngay lập tức, nhưng nếu chỉ như vậy thì quá dễ dàng cho hắn, quá dễ dàng cho những gì mà Hayoon phải chịu, quá dễ dàng cho cái chết của ba mẹ anh, và... quá dễ dàng cho cuộc sống khổ sở người không ra người ma không ra ma của anh những năm qua. Phải, nếu chỉ như thế thôi thì quá dễ dàng rồi. Hanbin vẫn chỉ quay lưng lại với Yo Hyun, anh cần lấy bình tĩnh, trước khi đối diện với con quỷ đã hại gia đình anh.

- Ưm... Ưm... Ưm mmmmmmm...

Yo Hyun vẫn giãy giụa trong vô vọng. Chiếc giường chưa gã đàn ông đang bị trói chặt liên tục rung lên. Hanbin hít một hơi thật sâu, quay người lại tiện tay cầm con dao nhỏ nhưng sắc lẹm trên tủ giường. Yo Hyun hít một ngụm khí lạnh khi con dao lạnh toát chầm chậm lướt trên cơ thể hắn.

- Mày biết không? Năm đó, chị tao đã yêu mày biết bao nhiêu... Lúc chị ấy gọi cho tao, ánh mắt chị ấy đã rất rất hạnh phúc.

Hanbin ngẩng đầu nhìn lên bên cạnh giường, một cô gái với chiếc váy trắng muốt cùng mái tóc thả dài đứng đối diện anh. Cô gái trong suốt gần như không thể nhìn thấy được. Cô ấy nhìn gã đàn ông trên giường, đôi mặt đầy sự thù hận, và còn cả... đau thương. Bị người mình yêu lừa đến mạng cũng không còn, không những mạng mình còn cả gia đình mình, liệu còn có thể thánh thiện được không? Ai mà có thể chứ? Anh tự nhủ rằng trước kẻ thù thì không được khóc, nhưng thấy chị gái bây giờ chỉ là một cô hồn không định dạng, anh lại không thể nén nổi đau lòng.

- Khi pháp luật đã bị mày mua chuộc, tao chỉ có thể tìm đến thế lực tâm linh. Một màn tái hiện lại năm ấy này, tao đã mất rất nhiều thời gian và công sức. Mày thích chứ? Hả? Hả?

Mỗi một từ "hả", Hanbin lại cứa một đường dao vào bên hông Yo Hyun. Hắn nhăn mặt đau đớn, cổ họng vẫn không thoát ra được bất cứ lời nào. Mồ hôi trên trán hắn túa ra. Hanbin mỉm cười, đứng dậy kéo lên thùng đá đã được chuẩn bị từ trước, lấy ra dí lên vết thương vừa rỉ máu. Đau đớn tăng lên gấp bội. Ánh mắt anh ngập sự hận thù, gương mặt không cảm xúc, đôi môi anh thi thoảng nhếch lên lạnh lẽo trái ngược hoàn toàn so với lúc ở cùng Jaewon. Anh không muốn Jaewon thấy anh như bây giờ, anh chỉ muốn cậu nhớ về anh với hình ảnh một Hanbin đáng yêu, một Hanbin có nụ cười rạng rỡ hay ngay cả khi anh khóc, thì đó cũng là một Hanbin hiền lành, tinh nghịch. Nhớ đến Jaewon, trái tim anh nhói lên đau đớn, nhưng con đường anh lựa chọn đi đã không thể dừng lại nữa rồi. Anh là kẻ có tội, sao xứng với Jaewon được. Anh nghĩ rằng, cậu xứng đáng có một cuộc sống thật tốt, sẽ gặp một người thật tốt. Thiên sứ thì phải được hạnh phúc. Còn anh, anh không phải thiên sứ. Vì trả thù, anh chấp nhận trở thành ác ma.

Khuôn mặt Hanbin khi nhớ đến Jaewon dịu xuống một chút, khi ngấng đầu nhìn Yo Hyun lại lạnh tanh như lúc đầu. Anh lại mỉm cười, mỗi lần anh mỉm cười hắn lại thấy da đầu tê dại. Anh lướt con dao từ hông tiến tới nơi trọng yếu nhất của người đàn ông. Lưỡi dao lê quanh nơi đó, cơ thể hắn run lên bần bật. Hắn muốn giãy giụa nhưng không dám, chỉ sợ giãy một cái, thứ sắc lẹm kia sẽ cứa ngay vào "cậu em" của hắn.

- Chị Hayoon đã từng trao tất cả cho mày. Chắc hẳn cái thứ này cũng đi gây họa cho rất nhiều cô gái rồi. Giờ tao cắt nó, để tự mày cảm nhận cái thứ dơ bẩn này của mày.

Yo Hyun lắc đầu, nước mắt hắn trào ra. Miệng "ưm.. ưm..." vô nghĩa liên hồi.

Hanbin đanh mắt lại, chuẩn bị tiễn biệt "cậu em" quý giá của hắn thì nghe tiếng Poo sủa liên hồi. Anh mở to mắt, miệng thì thầm.

- Jaewon...

.

.

.

- JAEWON... SONG JAEWON....

Tiếng hò hét ngay bên tai khiến Jaewon nhăn mặt. Cậu tự nói trong đầu rằng đã đi chơi cùng Hanbin hyung ở tận đây rồi mà vẫn còn nghe thấy tiếng của tên bạn trời đánh Hyuk văng vẳng nữa. Nhưng... cuộc sống mà, đâu như mơ. Hyuk lay cậu liên hồi, vừa lay vừa hét vừa tát bốp bốp vào mặt cậu. Jaewon cuối cùng cũng mở mắt, cậu mơ màng, toàn thân giống như mới bị xe ô tô lăn qua vậy. Cậu quay đầu sang bên cạnh, đúng là Hyuk thật.

- Sao mày lại ở đây? Hanbin hyung đâu?

- Còn ở đâu nữa, nhanh tao đưa về nhà. Xảy ra chuyện rồi.

Jaewon bừng tỉnh, nhớ lại lúc cậu đang lúi húi xếp đồ, tự nhiên người bị giật một cái. Và rồi... cậu chẳng biết gì nữa. Nhanh chóng theo Hyuk lên xe. Cậu muốn phóng thật nhanh về nhà, muốn túm lấy Hanbin và hỏi anh tại sao lại làm như vậy. Đầu óc cậu bây giờ đang quay mòng mòng. Và tất nhiên, Hyuk rất quý sinh mạng mình nên tự lái xe rồi, không thể để tên đầu óc không tỉnh táo kia lái xe được. Vừa lái xe, Hyuk vừa kể.

- Vừa nhận được tin nhắn là tao phóng đến đây luôn đó. Làm tao hết hồn.

Để biết được tại sao Hanbin nhắn cho bố mẹ Jaewon tới đón mà Hyuk lại có mặt ở đây thì phải quay về mấy ngày trước, khi Hyuk ghé nhà JaeBin. Vì những âm thanh mang đậm mùi vị cẩu lương của 2 con người này khiến Hyuk tức tối, mà tất nhiên là Hyuk không làm gì được Hanbin rồi, nên mới lén lút lấy điện thoại của Jaewon, đổi tên của mình trong danh bạ là "Mẹ" vì Hyuk biết Jaewon và bố không hợp tính nhau nên ít khi gọi điện qua lại. Và thế là một màn hết sức trẻ trâu như vậy đã đưa Hyuk đến đây đón Jaewon về.

Còn Jaewon bây giờ không còn tâm trí nào mà để ý đến trò đùa của Hyuk nữa, trong đầu cậu bây giờ chỉ có Hanbin mà thôi. Con người ngốc nghếch ấy thật khiến cậu không thể an tâm. Sau buổi tối hôm ấy, cậu cứ nghĩ anh đã suy nghĩ thông suốt, sẽ không rời bỏ cậu, sẽ để cậu bên cạnh chia sẻ với anh. Nhưng không, anh dành cho cậu sự vui vẻ ngọt ngào rồi bỏ cậu lại. Cậu phải tìm anh tính sổ, phải ôm anh thật chặt để anh không thể chạy mất khỏi cậu. Chiếc xe của Hyuk lao nhanh trên con đường quốc lộ, hướng về phía ngôi nhà vừa mang nhiều đau thương, vừa là nơi bắt đầu tình yêu giữa anh và cậu. 

P/s: Ây ya, câu chuyện đã sắp đến hồi kết rồi, vẫn chưa biết nên cho SE hay HE. Đây là chiếc fanfic dài hơi nhất trong số tất cả các fanfic trước giờ mình từng viết, cũng là thử sức viết fic có yếu tố kinh dị các kiểu. Mình đã rất lo không biết mình có viết cái gì quá lố lăng hay trong quá trình viết có bị càng về sau càng đuối, hay cốt truyện càng lúc càng dở tệ hay không. Mình rất cảm ơn mọi người đã đón nhận fic của mình. Thực sự rất cảm ơn mọi người!!!!!! <3 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip