Chap 21

Mắt Hanbin đỏ sọc lên hằn các tia máu, ngay khi anh đang mỉm cười lia đầu dao đến ngón tay của Yo Hyun, cánh cửa phía sau anh bật mở. Jaewon lao vào giật lấy con dao trong tay Hanbin ra, kéo anh ôm chặt vào lòng. Hanbin ngơ ngác nhìn một người đàn ông trung tuổi chạy vào, thở dài mở khóa cho Yo Hyun. Phía sau ông là 2 người lạ mặt.

- Bác Sukchin, đó là kẻ thù của gia đình cháu. TẠI SAO BÁC LẠI THẢ HẮN RA.

Hanbin kích động gầm lên, hai mắt lại càng đỏ hơn nữa. Jaewon cố gắng giữ chặt lấy anh để anh không xông về phía Yo Hyun. Cậu không ngừng siết chặt vòng tay, không ngừng thì thầm "Hanbin, bình tĩnh..."

Hanbin liên tục vùng vẫy, miệng gào thét:

- TAO PHẢI GIẾT MÀY... PHẢI GIẾT MÀY...

Ngay khi Jaewon sắp không giữ được Hanbin nữa, bác Sukchin rút trong túi ra 1 ống tiêm, dứt khoát tiêm vào cổ anh. Thuốc ngấm dần vào cơ thể, Hanbin ngất đi trong vòng tay cậu. Jaewon nhìn anh đau lòng, rồi nhìn sang Yo Hyun cơ thể đang tím tái có dấu hiệu co giật. Bác Sukchin bật hệ thống sưởi trong nhà, bình tĩnh đắp chiếc chăn lên người hắn. Bác như đoán trước được sự việc, bảo Hyuk ra mở cửa để xe cấp cứu vào đưa Yo Hyun đi. Bác cũng đã dặn Hyuk sau khi đưa hắn vào viện thì nhờ điện thoại của các bác sĩ, gọi 1 cuộc điện thoại đến sở cảnh sát báo vị trí của Yo Hyun. Sau khi Hyuk rời đi đưa Yo Hyun vào viện, trong nhà chỉ còn 3 người. Jaewon đau lòng nhìn Hanbin nằm trên giường, gương mặt tái nhợt, thời tiết đang rất lạnh nhưng trên trán anh lại lấm tấm mồ hôi. Bác Sukchin thở dài đưa cho Jaewon một lọ thuốc.

- Giữ lấy lọ thuốc này, 3 ngày cho thằng bé uống 1 viên.

Nói rồi bác đi ra ngoài. Jaewon ghém chăn lại cẩn thận, cúi người hôn lên trán anh rồi theo chân bác Sukchin ra phòng khách. Cậu còn rất nhiều thắc mắc cần được giải đáp. Thời gian đầu, khi mới ở cùng với Hanbin, cậu thấy anh luôn thoắt ẩn thoắt hiện, tâm trạng thay đổi liên tục, thậm chí cậu còn nghĩ rằng Hanbin hyung là một... hồn ma. Nhưng cậu để ý, rõ ràng là anh có bóng in xuống mặt đất, ăn uống như người bình thường, mọi thứ đều rất chân thật. Không phải hồn ma thì thường không thể chạm vào sao? Khi cậu nhận ra tình cảm với anh, thì việc anh là ai, là gì hay như thế nào, mọi thứ đều không còn quá quan trọng. Cậu chỉ một lòng muốn bảo vệ anh, chăm sóc cho anh, mong anh hạnh phúc. Dù cho... anh có bí mật gì đi nữa.

- Bác...

- Cậu là Jaewon đúng không? Con trai của tập đoàn họ Song.

- Vâng, là cháu.

- Tôi biết cậu đang có rất nhiều thắc mắc đối với Binnie. Thằng bé vô tội, cậu tin không?

- Cháu tin.

- Cậu yêu Binnie thật lòng.

- Cháu yêu anh ấy thật lòng, cháu có thể làm bất cứ điều gì để bảo vệ anh ấy. Kể cả có dùng cả mạng cháu, cháu cũng sẽ không tiếc.

Bác Sukchin phì cười, đúng là tuổi trẻ thì thường hay hứa hẹn. Nhưng nhìn vào đôi mắt kiên định của Jaewon, bác dần thu lại nụ cười, lại thở dài một cái, ra dấu cho cậu ngồi xuống bên cạnh mình.

- Cậu đã nghe kể về gia đình của Hanbin rồi đúng không?

Jaewon gật đầu, thậm chí cậu còn không thể ngờ được người anh họ mà cậu luôn ngưỡng mộ lại là kẻ hình người dạ thú, làm ra những việc đáng kinh tởm đến vậy. Cậu cũng không ngờ được, trong khoảng thời gian không gặp, hắn ta đã lôi kéo được thế lực lớn đến nỗi có thể đổi trắng thay đen, lấp liếm tất cả tội ác mà hắn cùng tay chân gây ra.

- Vậy chắc cậu cũng đã nghe, tôi ngoài hỗ trợ bố của Hanbin kinh doanh, thì còn là một pháp sư nữa chứ?

Jaewon lắc đầu. Từ trước đến giờ cậu là một người sống theo khoa học, không tin vào ma quỷ, không tin vào các câu chuyện tâm linh. Cậu cho rằng các thầy bà gì gì đó đều là những kẻ lừa đảo mang ma quỷ đi hù dọa người yếu vía hòng bòn rút tiền.

- Hanbin là một đứa trẻ đặc biệt, nó có khả năng giao tiếp được với 1 số linh hồn. Nhưng khả năng này không ổn định nên đôi khi tinh thần hơi mất kiểm soát. Khi Hanbin nhận thức được khả năng này, thì đã đòi tôi dạy cách khống chế và điều khiển nó.

Bác Sukchin thở dài, đôi mắt hướng vào căn phòng Hanbin đang nằm, ánh mắt giống như một người bố yêu thương đứa con trai của mình mặc dù bác không phải người sinh thành ra anh. Mặc dù không gần gũi với anh nhiều, nhưng bác là người thấy anh được sinh ra, thấy anh lớn lên. Bác Sukchin không lập gia đình dù ba Oh đã nhiều lần mai mối, mong bác có thể tìm được một người chăm sóc bác khi tuổi xế chiều. Bác coi Hayoon và Hanbin như con ruột. Biến cố xảy ra, ai cũng đau đớn, và bác cũng vậy. Lần lượt, lần lượt từng người một chỉ còn là thi thể lạnh ngắt. Bác cũng phát điên, cũng muốn liều mình báo thù cho đến khi bác biết vẫn còn Hanbin. Bác đã tìm thấy anh trước khi anh quyết đem sinh mạng ra sống mái với kẻ thù của gia đình. Thời điểm ấy, bác còn cứu được cả một đứa trẻ chung tình đáng thương là Ju.

- Mặc dù Ju đã nói sẽ trả thù cho gia đình Hayoon, nhưng với người làm con, làm em như Hanbin, làm sao nó chịu nghe lời. Vậy nên, tôi đành lừa nó, để nó nghĩ rằng nó có thể điều khiển được âm binh, khiến những kẻ đã hại Hayoon phải trả giá đắt.

- Như vậy là những vụ án mạng kia... không liên quan đến Hanbin hyung đúng không ạ?

- Haiz... Binnie, là một đứa nhỏ ngốc nghếch. Tôi hi vọng quãng đời sau này, cậu sẽ đối tốt với nó. Có thể là sau hôm nay, tôi sẽ không ở đây nữa. Ju nó cũng có những kế hoạch của cuộc đời nó. Binnie, không còn ai bên cạnh nữa rồi.

- Cháu nhất định sẽ dùng cả cuộc đời còn lại để che chở cho anh ấy. Bác hãy tin cháu.

- Vậy thì tôi yên tâm rời đi rồi. - Bác Sukchin mỉm cười, thở dài lần nữa.

- Bác...

- Tất cả mọi hành động đều sẽ có sự trả giá. Có những điều không thuộc vòng pháp luật. Tôi không biết sau khi Binnie biết chuyện nó có hận tôi không, nhưng cậu biết đấy, tôi đã đáp ứng Chung Hee sẽ bảo vệ thằng bé...

Không gian chìm vào im lặng. Jaewon không biết mở lời thế nào với bác Sukchin, có lẽ cậu mãi chẳng thể hiểu được thế giới tâm linh diễn ra như thế nào, cậu chỉ biết hiện tại, điều quan trọng nhất cậu cần làm đó là phải bảo vệ người cậu yêu thương nhất. Mọi đau khổ ở lại trong quá khư, tương lai kia, cậu muốn Hanbin được hạnh phúc, không còn hận thù, không còn đau khổ.

Trong căn phòng đối diện, người đáng nhẽ đang nằm trên giường lại đứng nép cạnh bức tường, cánh cửa phòng hơi hé, tay tự bịt chặt miệng để không thoát ra tiếng khóc nức nở. Hanbin tự dằn vặt chính mình, hóa ra đến cuối cùng, anh vẫn là người vô dụng nhất, chẳng thể trả thù được cho gia đình. Đến cuối cùng, anh vẫn như một đứa trẻ được bao bọc trong vòng tay của những người xung quanh. Hóa ra, việc hàng ngày anh mất đi ý thức từ 6h sáng và xuất hiện lại lúc 6h tối là do bác Sukchin tác động, để anh tưởng rằng anh đang luyện âm binh. Hóa ra, những vụ án mạng kia, anh chỉ là xuất linh hồn của bản thân đứng nhìn, còn lại đều là do bác Sukchin điều khiển. Bác ấy... luôn luôn che chở cho anh, thay anh bán linh hồn cho ác quỷ. Vậy bây giờ, anh phải làm sao đây? Sao có thể sống tiếp khi tất cả người thân xung quanh không còn nữa đây. Càng nghĩ, tâm trí Hanbin càng hỗn loạn, hơi thở dần trở nên mất kiểm soát. Hanbin đau đớn ôm lấy tim, ngã gục xuống đất.

Jaewon và bác Sukchin thấy Hanbin ngã nhoài ra khỏi cửa, hốt hoảng gọi xe cấp cứu. Trước khi mất đi ý thức, anh thấy Jaewon rơi nước mắt, trái tim anh lại nhói lên, anh vẫn còn Jaewon cơ mà. Jaewon rất yêu anh. Hanbin níu lấy áo Jaewon, miệng mấp máy...

- Jaewon, anh xin lỗi...

P/s: Huhu không biết m.n quên tui chưa. Cuối năm bận quá :((((((

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip