VII
"Jisoo... Jisoo. Hong Jisoo! Này cậu kia!" Jeonghan khoát khoát tay trước mặt tôi, mặt mày nhăn nhó.
Tôi mất một lúc mới hoàn hồn, "Jeonghan gọi gì đấy?"
Trông anh có vẻ rất không hài lòng, "Ngồi ăn mà cứ nhìn đi đâu ấy. Mì thì không chịu ăn mà cứ chọc chọc. Ăn nhanh lên không trương mì bây giờ."
Nghe thế, tôi cũng giật mình, bèn quấy quá ăn nốt bát mì cho xong bữa. Nhưng mà nuốt thế nào cũng cảm thấy không trôi. Như là có cái gì nghẹn ứ lại ở cổ. Tôi đi ra rót cho mình một cốc nước. Dòng nước mát lạnh trôi từ cổ họng xuống dạ dày, đem lại cảm giác khoan khoái.
Tôi muốn hỏi Jeonghan rằng Kim Mingyu là ai thế, hai người từng là gì của nhau, nhưng nghĩ lại, tôi chẳng có quyền gì để tọc mạch như thế cả. Tôi là ai chứ? Một thằng chui từ tường nhà người khác ra theo đúng nghĩa đen. Nghe đã thấy nực cười. Lại còn ăn nhờ ở đậu nhà người ta, được người ta bao nuôi từ A đến Z. Nhiều khi, tôi cũng tự hỏi mình, Jisoo, sao mày không biến đi cho nhanh?
Lúc thấy tấm thiệp đó, tôi cảm thấy khó chịu một cách kì quái, như là bứt rứt trong tâm can mà không biết nguyên nhân vì đâu. Lạ thật. Tôi không kì thị gì chuyện đàn ông yêu nhau, nhưng căn bản là nhìn Jeonghan như thế kia chẳng giống với loại người đó gì cả.
"Cậu đang nghĩ gì thế?" Chợt một giọng nói vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. Xương sống tôi cứng lại, và tí nữa tôi đã làm rơi cái cốc trên tay mình.
"Dạo này Jisoo kì lạ lắm nhé." Jeonghan bước đến bên cạnh tôi, đoạt lấy cái cốc trên tay tôi và ngửa cổ uống một ngụm lớn. Có giọt nước tràn ra, chảy xuôi xuống yết hầu Jeonghan... Tôi gần như nín thở. Tôi muốn đưa tay ra, chạm vào con người ấy, luồn tay qua mái tóc mềm, dùng tay mân mê làn môi ngọt... Tôi chợt cảm thấy mình vô lí, nhưng càng ngày, tôi càng muốn thân cận hơn với Jeonghan, muốn yêu quí anh đến hết cuộc đời này.
Và vì thế, sự xuất hiện của thằng nào đó tên là Kim Mingyu thực sự khiến tôi khó chịu – tuy chỉ là sự hiện diện trong tinh thần.
Tôi hỏi lại Jeonghan, "Tôi kì lạ thế nào?"
Jeonghan quay người, mặt đối mặt với tôi; anh chợt dí sát lại gần, mắt anh như một đại dương sâu thăm thẳm cứ chực chờ hút lấy người ta. Với ánh mắt như muốn nhấn chìm tâm hồn tôi, lột trần những bí mật của tôi, anh ngước lên, nhìn thẳng vào mặt tôi, và nói, "Cậu không muốn thân thiết với tôi như trước nữa. Tuần vừa rồi cậu toàn tránh mặt tôi. Tôi nói gì cậu cũng ậm ừ. Như kiểu cậu không muốn quan tâm ấy." Kèm theo đó là một nụ cười chua chát.
Không phải thế đâu, Jeonghan. Chỉ là sự xuất hiện của một Kim Mingyu nào đó làm tôi bối rối... Nhưng không nói thế được. Tôi nào có quyền gì?
Jeonghan nhìn đăm đăm vào tôi, anh buồn rầu nói – có lẽ vì thấy tôi lưỡng lự không trả lời, "Tôi đã làm gì sai sao? Nếu cậu bực tôi vì vụ chụp ảnh đó... thì có lẽ tôi nên nói gì đó, nhỉ? Jisoo,..."
Và tôi chặn họng anh lại trước khi Jeonghan kịp nói ra cái từ xin-lỗi thần thánh đó. Nhìn Jeonghan tự dằn vặt tôi cũng chẳng thấy khá hơn. Nhưng tôi muốn anh vui, nên tôi đã nói mà không kịp suy nghĩ, "Jeonghan, anh nghĩ gì nếu tôi bảo... tôi thích anh?"
Nói xong, tôi đơ ra mấy giây như một cái máy in bị kẹt giấy. Mãi cho đến khi nhìn thấy vẻ mặt bối rối khủng khiếp của Jeonghan, tôi mới phát hiện ra: ôi đệch, mình lỡ miệng rồi...
Làm thế nào bây giờ làm thế nào bây giờ? Tôi muốn quay ngược thời gian để tát chết Hong Jisoo của một phút trước – đã bảo là phải uốn lưỡi bảy lần trước khi nói cơ mà, bây giờ thì ngon nghẻ rồi, dọa người ta đơ ra như tượng rồi. Đúng là cái miệng làm hại cái thân.
Sau khi trải qua một loạt những sắc thái cảm xúc khác nhau, Jeonghan gượng gạo ho khan hai cái như muốn đánh tan cái bầu không khí quái dị giữa chúng tôi, "Cho tôi thời gian suy nghĩ đã, được không?"
Okayy, Jeonghan thích kiểu bình tĩnh thì tôi cũng sẽ bình tĩnh lại vậy.
Anh đẩy cửa bước ra ngoài ban công, thò tay vào túi quần, nhưng sau đó hơi giật mình và quay ra bảo tôi một cách ấp úng, "Jisoo lấy tiền đi mua hộ tôi bao thuốc lá... Rồi về ta nói chuyện."
Ủa khoan đã, Jeonghan hút thuốc lá bao giờ? Tôi nghi hoặc định hỏi lại, nhưng rồi chợt vỡ lẽ... Jeonghan muốn ở một mình. Được thôi. Tôi ngoan ngoãn lấy tiền rồi đi thẳng ra cửa, không quên chào anh, "Em đi một lát rồi về."
----------------------------------------------------------
Cứ tưởng đi mua thuốc lá về rồi là ngồi ngay ngắn nói chuyện với nhau, nào ngờ tự dưng xuất hiện một vị khách không mời mà đến. Lúc về nhà tôi thấy cửa khép hờ chứ không đóng chặt, thầm nghĩ có chuyện gì xảy ra rồi đây.
Mà đúng thế thật. Qua khe cửa, tôi nhìn thấy Jeonghan đang ngồi đối diện một người đàn ông khoảng độ 30, nét mặt cương nghị, dáng ngồi nghiêm chỉnh, nếu không nói là có hơi cứng nhắc. Cặp chân dài bắt chéo nhau tạo nên nét ngang tàn, nhưng cúc áo sơmi cài đến nút trên cùng lại chứng tỏ điều ngược lại. Con người này không đơn giản. Ít nhất là qua cách anh ta ngồi cũng như cách anh ta cầm cốc nước mà như đang xoay xoay một ly rượu vang sóng sánh. Ở người anh ta toát ra cái vẻ thần bí mà rất lạnh lùng, tạo cảm giác khó gần ngay từ lần chạm mặt đầu tiên.
Không hiểu sao, tôi bắt đầu thấy ngột ngạt. Đứng nép vào cánh cửa, tôi căng tai nghe hai người họ nói chuyện trong khi mồ hôi lạnh không ngừng chảy.
Jeonghan mở lời trước, "Anh đến đây làm gì? Nếu chỉ để gặp tôi thì anh cút về đi." Khẩu khí ngang tàn mà giọng run run.
Người đàn ông nở một nụ cười rất chừng mực, "Tôi không đến chỉ để gặp em, mà là để báo với em một chuyện... Đảm bảo khi em nghe xong sẽ rất bất ngờ đấy."
"Chuyện gì?" Jeonghan hỏi, giọng ngờ vực. Jisoo thoáng cảm thấy có điều không ổn.
"Hiệp hội Chiêm Tinh đã bất ngờ khám phá ra rằng, hai thế giới kia đã giao nhau. Mọi chuyện xảy ra rất bình thường, nhưng đã tạo ra một hố đen không gian rất lớn nối hai thế giới lại. Nếu không cẩn thận người ta sẽ dễ bị hút vào đó và lạc sang chiều bên kia..."
"Ở đâu? Cái hố xuất hiện ở đâu?" Jeonghan trông có vẻ nóng ruột. Từ cái dáng ngả hẳn người vào ghế bành, anh dựng thẳng người dậy, thậm chí còn có xu hướng chồm người về bên kia.
"Cái đấy mới là vấn đề." Người đàn ông cũng cúi người xuống, cốt để nhìn thẳng vào mắt Jeonghan, "Đoán thử xem nào."
"Anh làm ơn thôi ngay cái kiểu nói nửa chừng xuân đó đi! Một là nói, hai là cút về! Anh đã hủy hoại toàn bộ cuộc đời tôi rồi, anh còn muốn cái gì nữa?"
"Hai năm qua xem ra em đã thay đổi đi nhiều nhỉ? Bình tĩnh nào. Chuyện này liên quan đến em đấy, biết không?" Người đàn ông lạ mặt tiếp tục trưng ra cái vẻ ngang tàn của mình, anh ta đứng dậy và đi về phía cái cửa không mở được ở góc khuất của căn nhà. Phải, là cái cửa mà tôi bay ra từ đó. Tôi nín thở, bàn tay cầm bao thuốc run run...
Anh ta đưa ngón tay cái lên miệng, dùng răng nanh rạch một vết nhỏ cho máu rỉ ra, và đặt lên cánh cửa gỗ, "Em biết tại sao cái cửa lại không mở được không?"
Cánh cửa đột nhiên lóe lên một thứ ánh sáng màu đỏ kì quái, và gần như ngay lập tức, nó mở bung ra, thốc vào trong căn phòng một luồng gió lạnh ngắt. Trời bên ngoài bỗng tối sầm lại, mây đen vần vũ trên bầu trời. Cánh cửa phòng bị đẩy bật ra, và tôi biết mình sắp bị lộ đến nơi rồi.
Quả nhiên, người đàn ông kia đã nhìn thấy tôi, anh ta gằn giọng nói, "Cậu là thằng nào? Đứng ngoài đó làm gì hả?"
Jeonghan ngạc nhiên quay đầu lại, trâng trối đứng nhìn tôi, rồi đột nhiên anh sải bước tới, dứt khoát nắm tay tôi, kéo tôi vào phòng. Đứng giữa căn phòng mênh mang gió lạnh, Jeonghan đứng lên trước, tay vẫn nắm chặt tay tôi, và nói bằng một giọng mỉa mai, "Kim Mingyu, đừng nói như thế với người tôi yêu."
A/N: này các thím, đọc chùa là xấu đấy. Mà nội dung bây giờ gay cấn lắm rồi. Tôi đang phân vân không biết nên để BE hay HE đây. Nếu vui thì BE mà nếu buồn thì SE nhé ok??
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip