Chương 26: Trường quay
Chương 26: Trường quay
Vì lịch quay vẫn đang đúng tiến độ lại thêm đoàn đội của Vương Tuấn Khải vẫn còn đang tắm biển ở Tam Á, ngoài thời gian lên công ty xử lý công việc Vương Tuấn Khải vẫn dành phần lớn thời gian cho Vương Nguyên. Buổi sáng thì đưa đồ ăn sáng, buổi tối thì đón tan làm, cuộc sống yên bình đến nỗi Vương Tuấn Khải tưởng mình đã sang ở một thế giới khác.
Đến sáng hôm nay mới chính thức quay trở lại với công việc.
- Chỉnh lại ánh sáng chút đi, makeup dặm lại cho host đi nào.
Vương Tuấn Khải xem lại đoạn vừa quay, cảm thấy thế này cũng khá ổn rồi, nếu quay xong sớm có thể quay lại, còn nếu không thì lấy luôn đoạn này cũng được.
- Giám đốc Vương, điện thoại của anh.
Trợ lý giữ điện thoại cho Vương Tuấn Khải cũng giật mình vì cái hình trái tim trong tên người gọi đến.
Vương Tuấn Khải đang bận còn tính sẽ không nghe nhưng liếc thấy tên người gọi liền đi ra một góc.
- Ừm...không phải anh nói hôm nay quay ở gần quảng trường The Wall mà, em đang gần đó...ừm...vừa bị bùng một đơn bánh, anh có muốn ăn thử không?
- Em đang ở gần đây?
- Ừm, gần.
- Vậy anh gửi vị trí cho em, đến thì gọi cho anh nhé?
Hôm nay Vương Nguyên gọi ship nhưng nửa đường thì người ta bị hỏng xe, mà Vương Nguyên vốn cũng định sẽ đến khu đó nên tiện tự đi luôn. Cậu không bị bùng đơn nào cả, chỉ muốn kiếm cớ để đưa bánh cho Vương Tuấn Khải thật tự nhiên mà thôi.
Việc bản thân đồng ý "thử" với Vương Tuấn Khải cũng khiến Vương Nguyên cảm thấy bản thân cũng muốn được yêu thương, có lẽ cậu không nên quá khắt khe với bản thân mình.
- Em gửi bảo vệ, anh xuống lấy nhé?
Vương Nguyên nhìn trời, không về nhanh sợ là sẽ mưa mất.
- Anh xuống đến nơi rồi, chờ một chút thôi.
Vương Tuấn Khải ở trường quay cả ngày, căn bản chẳng biết trời đất bên ngoài ra sao, lúc nhìn thấy mây đen đầy trời còn bị dọa sợ.
Vương Nguyên đội mũ bảo hiểm, ngồi trên xe điện ngoan ngoãn chờ.
- Có mệt không? Trời âm u thế này...
- Anh cầm bánh đi, em về trước.
Vương Tuấn Khải vừa nhận bánh thì "ầm" một cái, tia sét rạch ngang trời.
Vương Nguyên bị dọa cho giật mình theo phản xạ mà ôm chặt eo Vương Tuấn Khải.
Tiếp đó trời bắt đầu mưa như trút nước.
- Em xin lỗi, không phải cố ý ở nơi làm việc của anh mà làm thế này.
Vương Nguyên nhìn xung quanh, xác nhận cũng không phải quá nhiều người liền cắm chìa khóa vào xe muốn đi ngay.
- Không có áo mưa, trời lại mưa thế này, em ở lại đi.
- Không sao, chỗ này gần tiệm bánh, em đi nhanh lắm.
Tiệm bánh có gần đây hay không Vương Tuấn Khải có lẽ chẳng phải chờ Vương Nguyên nói mới biết, anh dứt khoát rút chìa khóa xe đưa cho bảo vệ đứng gần đó, nhờ họ cho xe vào gara.
- Nhưng anh đang làm việc mà, em đi về thì hơn.
Ban nãy gọi Vương Tuấn Khải xuống nhận bánh Vương Nguyên vẫn còn nghe có người gọi anh lại.
- Hơn một giờ chiều rồi, để mọi người nghỉ trưa cũng hợp lý.
Vương Tuấn Khải bấm thang máy, gần đến nơi mới nhớ ra.
- Nhưng sợ là em sẽ không thoải mái lắm, ở đó có...
Ting!
Tiếng thang máy cắt đứt câu nói của Vương Tuấn Khải, mà đối diện hai người là hai người mà Vương Nguyên không bao giờ muốn gặp nhất.
- Anh Vương vừa đi đâu về vậy?
Nữ diễn viên nhìn Vương Tuấn Khải tươi cười.
- Chúng tôi định ra ngoài ăn, anh có muốn đi cùng không?
- Bên ngoài đang mưa to lắm.
Như để minh chứng cho câu nói của Vương Tuấn Khải tiếng sét "ầm" một cái, rồi cả tòa nhà mất điện.
- May mà không bị kẹt trong thang máy.
Vương Tuấn Khải xoa xoa lưng trấn an Vương Nguyên, có vẻ cậu là người dễ giật mình, hoặc không cũng là một người sợ sấm sét, nãy giờ đã giật mình mấy lần rồi.
- Cũng muộn rồi, mọi người tranh thủ nghỉ trưa luôn đi, tôi gọi bảo vệ xem sao.
Mọi người ai nấy đều hoang mang, mỗi góc đều lấp lánh ánh đèn flash điện thoại. Vương Nguyên nhìn đám đông chìm trong bóng tối lại nhìn Vương Tuấn Khải đang gọi điện đằng kia, cảm thấy Vương Tuấn Khải cũng không sung sướng hơn mình là bao. Quả nhiên đã là đi làm thì ai cũng vất vả cả.
- Em qua đây.
Vương Nguyên bị kéo ra cầu thang bộ, chỗ cầu thang bộ có cửa kính bao quanh mới nhìn rõ đối phương là ai. Vương Nguyên hiện tại đến hít thở chung một bầu không khí cậu còn thấy ghét liền bỏ đi ngay nhưng bị mối tình mười năm kéo lại, tức giận quát lớn.
- Anh làm cái gì vậy?
- Em nhỏ tiếng thôi. Em đến đây làm gì chứ?
Mối tình mười năm vội bịt miệng Vương Nguyên lại, thái độ không mấy hoan nghênh cậu, có vẻ rất sợ nếu cậu tới đây tìm hắn.
- Anh sợ gì à?
- Nguyên...em biết là anh chưa từng hết yêu em mà, chỉ là hoàn cảnh ép buộc.
- Anh nói lại đi để tôi ghi âm làm bằng chứng.
Vương Nguyên rút điện thoại nhưng được nửa đường thì bị mối tình mười năm giữ lại.
- Anh biết có lẽ em đã bị sốc nên mới chặn anh nhưng anh cũng có cái khó mà.
- Anh là người chủ động chia tay đó tên khốn!
Vương Nguyên tức tối gạt tay hắn ta ra. Đây là lần đầu tiên hai người có không gian riêng để nói chuyện sau hơn hai năm chia tay.
- Anh biết anh biết, nhưng do lúc đó anh còn chưa có tiếng nói trong giới. Bây giờ đã không giống vậy rồi, chúng ta quay lại giống trước đây được không?
- Vậy còn người yêu của anh?
Mối tình mười năm bị hỏi khó, trên mạng ai cũng tung hô hắn và người yêu là cặp đôi trời sinh, tiên đồng ngọc nữ, xứng đôi vừa lứa hắn tất nhiên không thể từ bỏ cái danh xưng tốt đẹp này được.
- Anh muốn tôi làm cái bóng sau lưng anh nữa sao? Anh chán ả ta thì tìm đến tôi à? Anh có bệnh hoạn thì cũng bệnh hoạn một mình thôi chứ?
- Nguyên...
- Anh im mồm đi! Tốt nhất là đừng làm như quen biết tôi.
Vương Nguyên thật sự không thể nghe thêm một câu nào của cái người đứng đối diện cậu nữa, từ bao giờ mà tư tưởng của anh ta trở nên bệnh hoạn như thế, không lẽ ngày trước cậu bị mù hay sao.
Hết chương 26.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip