Chương 14: Nụ hôn Whisky!!!

Vương Tuấn Khải lặng người ngồi trong phòng làm việc của mình, thất thần nhìn sấp tài liệu đó cũng đã hơn một giờ đồng hồ. Hắn ngàn vạn lần cũng không muốn tin vào điều này, những điều mà hắn đọc được chắc chắn đều là bịa đặt cả.

Nhưng mà.

Vương Tuấn Khải làm sao không tin được đây, những tấm ảnh chân thật như vậy mà. Tay hắn run run lật lại từng trang giấy, xem lại từng tấm một lòng hắn lúc này nặng trĩu như có tảng đá lớn đè lên khó chịu vô cùng.

"Là em dối gạt tôi sao?"

Tay Vương Tuấn Khải xiết chặt mấy tấm ảnh kia khiến chúng biến dạng, hết thảy đều nhăn nhúm. Từng tấm ảnh có thể mơ hồ thấy được là bóng dáng của một cô gái đang ôm ôm ấp ấp cùng một chàng trai, mọi góc độ đều rất sắc nét gương mặt cũng hiện lên rất rõ ràng, nụ cười đó, ánh mắt đó, thứ tình yêu mà hắn luôn nhung nhớ hằng đêm rốt cuộc lại phản bội hắn đem sừng cắm lên đầu hắn không biết bao nhiêu cái rồi đi. Người con gái Vương Yên khiến hắn yêu say đắm bởi tiếng dương cầm trầm bỏng lại trơ trẽn như thế này?

Vương Tuấn Khải càng nghĩ sự bức bối trong lòng hắn càng dâng cao lên, hắn vô cùng mạnh bạo đem tất cả cho vào máy cắt giấy, chiếc máy kêu rè rè một chút số giấy tờ kia đều bị cắt thành những mảnh vụn, tình yêu mà hắn dành cho cô có lẽ cũng giống như mấy tờ giấy kia, đã nát vụn hết rồi.

"Vương Yên cô vì sao lại phản bội tôi?"

"Tại sao???"

Vương Tuấn Khải nổi cơn thịnh nộ, tay không khống chế được mà đánh đổ hết tất cả mọi thứ trên bàn. Điện thoại lúc này reo lên vài tiếng hắn làm sao có tâm trạng nghe, không nhìn xem là ai gọi tới trực tiếp tắt máy không thèm trả lời. Điện thoại lại sáng lên mặt hắn càng tối sầm lại, gương mặt đó...hắn cảm thấy kinh tởm lắm rồi, hắn không muốn thấy nữa.

Vương Tuấn Khải ném điện thoại mình vào trong góc tường, choang choang một tiếng liền bể nát, liền tự động sập nguồn. Nhân viên bên ngoài gần như đã về hết chỉ còn lác đác vài người, đột nhiên nghe thấy tiếng động lạ từ phòng làm việc của Vương Tuấn Khải họ liền nảy sinh cảm giác lo lắng, hoảng loạn.

Nhưng cho dù họ có lo lắng cho hắn đi chăng nữa kết quả vẫn không dám đến gần, từ trước đến giờ đều như vậy cả. Vương Tuấn Khải mà nộ khí tức giận tốt nhất là không nên đến gần hắn.

[...]

Vương Nguyên cứ đi đi lại lại đứng ngồi không yên tuy rằng Vương Tuấn Khải nói cậu không cần phải đợi cửa hắn nhưng mà theo thói quen rồi, nếu còn chưa thấy Vương Tuấn Khải về Vương Nguyên tuyệt đối sẽ không đi ngủ.

Nhìn con lắc của đồng hồ cứ đung đưa theo nhịp điệu làm nỗi lo lắng của Vương Nguyên ngày một tăng dần. Đã hơn 11h đêm rồi tại sao hắn vẫn chưa về, bình thường trễ lắm thì 10h đã về đến rồi, hôm nay vì sao vẫn chưa về? Điện thoại gọi hơn chục cuộc tất cả đều thuê bao, không có ai trả lời. Vương Nguyên lúc này lòng như có lửa, cứ bất an không yên sợ rằng Vương Tuấn Khải đã xảy ra chuyện gì rồi.

Nghĩ nghĩ một hồi vẫn là kiềm lòng không được mà gọi cho Diệp Ngân, một lúc sau bà liền bắt máy.

"Alo, mẹ nghe."

"Chủ tịch phu nhân, người có gặp Vương tổng không ạ?"

Diệp Ngân ngơ ngác một chút khi nghe giọng đầy lo lắng của Vương Nguyên.

"Tuấn Khải sao? Mẹ không có gặp nó, có chuyện gì sao Nguyên Nguyên?"

Diệp Ngân khẳng định chắc chắn là đã có chuyện không hay xảy ra rồi, bình thường Vương Nguyên sẽ không bao giờ làm phiền bà vì những điều không quan trọng.

Cậu không kiềm được cảm xúc của mình bắt đầu thút thít qua điện thoại.

"Vương tổng... Anh ấy vẫn chưa về nhà...."

Diệp Ngân ngạc nhiên, con trai bà không có thói quen về trễ như thế này.

"Sao?? Vẫn chưa về??"

Vương Nguyên bên này tích cực gật đầu quên mất rằng là mình đang nghe điện thoại chứ không phải nói chuyện trực tiếp, đầu óc cậu bây giờ trống rỗng rối bời chỉ xoay quanh một câu hỏi Vương Tuấn Khải đang ở đâu?

Diệp Ngân đè nén lo lắng của mình lại, trấn an Vương Nguyên một chút.

"Nguyên Nguyên con an tâm nghỉ ngơi đi, mẹ sẽ gọi người tìm Tuấn Khải về."

Nói rồi lại tắt điện thoại bà bắt đầu nhắn tin cho một người.

【Phiền cậu đến quán bar Ww tìm con trai tôi về 】

Rất nhanh liền có tin nhắn phản hồi.

【Ww?? Phu nhân chắc chắn thiếu gia ở đó?】

【Ừm, lúc buồn nó chỉ muốn đến đoa thôi.】

【Dạ, tôi hiểu rồi thưa phu nhân】

Diệp Ngân để điện thoại xuống, tiếu ý dần hiện lên trên gương mặt phúc hậu của bà.

"Nguyên Nguyên, mẹ thật sự chỉ tin tưởng chỉ có mỗi mình con mới có thể chăm sóc tốt cho Tuấn Khải, ngoài con ra mẹ tuyệt đối không chấp nhận người nào khác bước vào cửa Vương gia này."

[...]

Quán bar với tiếng nhạc xập xình khi to khi nhỏ, ánh đèn mập mờ lập lòe đủ các màu sắc, mấy cô cậu thanh niên không ngừng uốn éo, lắc lư trên sàn nhảy. Nơi này ồn ào và huyên náo lại đối lập hoàn toàn với không gian của Vương Tuấn Khải. Hắn ngồi một mình trong một quầy bar cách biệt hoàn toàn với những tiếng ồn xung quanh, tay hắn giữ chặt chai rượu Whisky của thập niên 90 không ngừng rót rồi uống hết ly này đến ly khác, bên cạnh Vương Tuấn Khải cũng đã có vài vỏ chai rượu rỗng rồi và có dấu hiệu bắt đầu lảm nhảm.

"Vương Yên.... Cô vì sao lại đối xử với tôi như vậy?.... Yêu?? Tình yêu của cô...tại sao lại nhanh thay đổi như vậy?.... Cô đã yêu tôi chưa?...."

Vương Tuấn Khải rót ra một ly rượu đầy sau nó một hơi uống cạn. Triệu Phong là bartender lâu năm ở đây lại là bạn bè của Vương Tuấn Khải, thấy hắn cứ dày vò thể xác bằng thứ chất lỏng sóng sánh này liền lên tiếng khuyên can.

"Vương tổng, cậu ở đây lâu lắm rồi đấy. Cậu xem bên cạnh cậu cũng đã có ba bốn vỏ chai rồi, cậu định ở đây uống tới bao giờ?"

Vương Tuấn Khải vẫn mặc kệ anh chàng bartender đó nói gì, hắn cứ rót rượu rồi lại uống cạn.

"Cô ta....không yêu tôi... Khiến tôi trở thành.... một tên ngốc..."

"Ai nói em không yêu anh chứ? Vương tổng à làm sao em không yêu anh được đây?"

Thình lình một cô gái lả lơi ăn mặc phong phanh đến bám bám víu víu vào người của Vương Tuấn Khải, tay chân không an phận mà làm loạn trên người hắn. Vương Tuấn Khải khó chịu quát lớn.

"Cút...."

Cô ta vẫn không sợ hãi giọng ỏng ẹo nói

"Sao lại quát người ta, người ta sợ lắm a~"

"Tôi nói cô cút, không hiểu tiếng người à?"

Vương Tuấn Khải tức giận như muốn đánh người tới nơi, Triệu Phong liền đứng ra giải hòa.

"Cô gái à đây là Vương tổng, cô không nên động vào, nghe tôi, mau rời khỏi ngay đi."

"Ayzo, anh bartender này làm em sợ a~ Vương tổng người ta sợ, huhu."

Cô ta nhanh chóng nhào vào người Vương Tuấn Khải, ôm chặt rồi lại sờ sờ mó mó người hắn, mặt hắn đầy hắc tuyến nhưng chưa kịp làm gì đã nghe tiếng cô ta hét lên.

"Aaaaaa, đau.... Đừng, đừng mà.....tay tôi ....aaaaaa..."

Một tiếng rắc rắc vang lên giòn rụm, bàn tay vừa mới chạm vào người của Vương Tuấn Khải vậy mà lại bị bẻ gãy bởi một người bận bộ vest đen. Người đó lại quay sang Vương Tuấn Khải cung kính nói

"Thiếu gia, phu nhân bảo cậu mau về nhà Vương thiếu đang rất lo cho cậu."

Vương Tuấn Khải nhíu mày một chút, lo lắng? Là ai lo lắng cho hắn? Vương thiếu? Là đang nói đến Vương Nguyên sao?

Đầu Vương Tuấn Khải có chút ong ong, mấy người bận vest nhanh chóng dìu hắn ra khỏi quán, đưa hắn về nhà.

[...]

Vương Nguyên ngồi trên sofa mà không yên nổi, tay cậu cứ bấu chặt lại ánh mắt lo lắng cứ nhìn lấy điện thoại của mình, sự bất an dần chiếm lấy tâm tình của cậu.

Ừ thì hết yêu rồi, ừ thì không muốn quan tâm nữa nhưng mà cậu vẫn chưa thể dứt khoát được, trong trái tim của cậu vẫn còn để lại một khe hở xem như là cơ hội cuối cùng mà cậu đặt ra cho hai người đi.

Đang thất thần thì có tiếng chuông ding dong vang lên, cậu lật đật chạy ngay ra mở cửa. Cậu ngạc nhiên tột độ về mấy người đang dìu Vương Tuấn Khải miệng lắp bắp hỏi

"Các anh là ai...sao lại dìu Tuấn Khải??? "

"Vương thiếu không cần quá lo, phu nhân nhờ tôi đi đón thiếu gia về."

Vương Nguyên nghe xong liền hiểu vội nép sang một bên để họ dìu Vương Tuấn Khải vào phòng, rất nhanh chóng rồi cũng rời đi. Vương Nguyên bước đến bên cạnh giường hắn, một mùi rượu nồng nặc xọc thẳng vào mũi cậu, khẽ nhíu mày.

"Anh tại sao lại uống nhiều rượu như vậy? Không biết quý trọng sức khỏe mà!"

Cậu bực dọc trách cứ hắn vài ba câu, định bỏ đi lại không đành lòng, quay trở lại đắp chăn ngay ngắn cho hắn.

"Đúng là phiền mà."

Vương Tuấn Khải mơ màng lại vì có tiếng người lải nhải mà tỉnh táo hơn một chút, nghe tiếng nói trong trẻo như thế này lại thích càu nhàu hắn thì chỉ có mỗi mình Vương Nguyên, có cái gì đó thôi thúc. Hắn đưa tay kéo cậu nằm xuống giường, lại giống như đêm hôm đó khóa chặt cậu trong lòng. Đôi môi ấm nóng mang theo hơi rượu nồng nàn áp lên đôi một căng mọng. Vương Nguyên trợn tròn mắt nhìn Vương Tuấn Khải.

Hắn đang làm gì vậy?

Cưỡng hôn cậu sao?

Ngay lập tức phản kháng lại, cậu cố gắng đẩy Vương Tuấn Khải ra nhưng mà hắn lại càng ngày càng xiết chặt hơn, cắn mút môi cậu, hai cánh môi cọ xát với nhau đến mức rỉ máu mà hắn vẫn không chịu dừng lại. Mùi rượu Whisky lan tỏa trong miệng khiến một người có tửu lượng kém như cậu bắt đầu lâng lâng ngà ngà say.

— Mùi rượu nồng nàn.

Nụ hôn lãng mạn.

Nhưng mà nó lại không dành cho em.

Phải không Vương Tuấn Khải?—

_________________

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip