Chương 2: Là yêu thương hay là thương hại? Không biết nữa chỉ là muốn quan tâm
Vương Tuấn Khải ngồi trên bàn với laptop của mình mà vùi đầu vào công việc để quên đi chuyện vừa mới xảy ra, nhưng mà mỗi lúc lại nhớ rõ hơn chứ không tài nào quên được. Lần đầu tiên hắn khiến cậu bị thương. Hắn vò đầu khiến mái tóc trở nên lòa xòa, thầm mắng mình vài tiếng cuối cùng vẫn là không nhịn được mà ôm hộp cứu thương đi tìm cậu.
Lúc hắn đứng trước cửa phòng thì nghe được tiếng máy điều hòa hoạt động rất mạnh giống như là hoạt động hết công suất vậy, tiếng gió vù vù dù cách một cánh cửa vẫn nghe rõ mồn một. Vương Tuấn Khải nhíu mày tự hỏi Vương Nguyên là đang làm gì, vội đẩy cửa vào thì thấy thân ảnh của Vương Nguyên nằm co ro trên sàn nhà, hắn cả kinh một phen lật đật chạy đến mà ôm cậu đem lên giường.
Mọi hành động ấy tuy xuất phát từ sự hốt hoảng nhưng đâu đó lại cảm nhận được sự ôn nhu mà Vương Tuấn Khải dành cho Vương Nguyên. Khóe mắt cậu phút chốc trở nên ươn ướt, tại sao hắn lại giày vò cậu nữa rồi? Hắn cho cậu sự dịu dàng ấm áp rồi lại bảo là đừng lầm tưởng, hắn cho cậu hi vọng rồi lại chính tay hắn đạp đổ những hi vọng đó cuối cùng chính là khiến trái tim cậu như ngày hôm nay, đau và chằng chịt vết xước.
Vương Tuấn Khải thấy khóe mi Vương Nguyên còn đọng lại vài giọt nước, hắn bất tri bất giác đưa tay lau đi những giọt nước mắt đau khổ ấy. Thời điểm chạm vào gương mặt hao gầy của cậu trong đầu hắn liền bật ra một suy nghĩ con người này vì sao lại ốm yếu đến như thế? Vương Tuấn Khải có chút thất thần miệng vô thức bắt đầu lẩm bẩm.
"Tôi không có ghét bỏ cậu, nhưng tại sao cậu cứ cố gắng khiến tôi phải ghét bỏ cậu vậy, Vương Nguyên?"
Câu nói vừa thốt lên, Vương Tuấn Khải không ngờ rằng bản thân mình có thể nói ra điều đó liền nhanh chóng thu hồi mọi hành động cùng tâm trạng của mình lại. Liếc mắt thấy nơi cổ tay cậu vết bỏng vẫn chưa được xử lí, hắn không hiểu vì điều gì mà trong lòng lại sinh ra sự tức giận.
Vương Tuấn Khải ngồi xuống cạnh Vương Nguyên tay hắn thoăn thoắt nhanh chóng xử lí vết thương cho cậu, hắn lúc này vô cùng ân cần, nhẹ nhàng như sợ rằng mình sẽ phá hỏng giấc ngủ của cậu nhưng ngàn vạn lần hắn cũng không biết được là cậu đã tỉnh dậy từ rất lâu rồi chỉ là không muốn đối diện với hắn. Vương Nguyên lúc này thật sự rất sợ, cậu sợ bản thân mình lại lầm tưởng sự thương hại này là yêu thương mà hắn dành cho cậu. Nhưng hắn nói không ghét cậu điều này đã làm cõi lòng vốn lạnh tanh của Vương Nguyên ấm áp trở lại.
Mọi thứ đều đã xong xuôi lúc Vương Tuấn Khải định rời đi mới chú ý đến lọ thuốc trợ tim để trên đầu giường của cậu. Từ lúc lấy cậu đến giờ xem như cũng đã gần ba tháng vậy mà tới bây giờ hắn mới biết là cậu mắc bệnh tim, trong khi cậu dường như đã quá hiểu rõ con người hắn hoặc giả là cậu hiểu hắn hơn cả chính hắn nữa. Vương Tuấn Khải có thể cảm nhận được bởi trong những món ăn mà cậu nấu hầu như đều theo khẩu vị của hắn. Vương Tuấn Khải đưa mắt nhìn Vương Nguyên lần này không giống như những lần trước, ánh mắt của hắn như phức tạp lại như trống rỗng không có gì.
"Đồ ngốc."
Để lại cho cậu hai chữ đó rồi hắn cũng rời đi. Lúc này cậu mới chầm chậm mở mắt ra, đôi môi vẽ lên một nụ cười chua xót. Vương Tuấn Khải vừa đấm vừa xoa như thế bảo cậu buông bỏ tình cảm của mình đối với hắn làm sao cậu buông bỏ được đây?
"Anh đối với em, rốt cuộc là dùng loại cảm xúc nào để đối đãi vậy Vương Tuấn Khải?"
Cậu lại ôm lấy thân thể gầy gò của mình thật chặt như muốn xoa dịu những vết thương vô hình trong tim.
[...]
Hôm sau lúc cậu đang lau dọn phòng ốc trong nhà thì bất ngờ nhận được cuộc gọi từ Vương Tuấn Khải. Vương Nguyên cầm điện thoại do dự một hồi quyết định vẫn là nên bắt máy biết đâu hắn có việc gì thì sao.
"Alo. Anh..."
Vừa mới đưa điện thoại lên kề tai còn chưa kịp nói hết câu ngay lập tức đã bị người kia mắng té tát.
"Cậu làm gì mà bắt máy chậm thế? Cậu biết rõ tôi ghét những điều trễ nải là cậu đang cố tình chọc tức tôi phải không Vương Nguyên."
Đúng là Vương Nguyên biết Vương Tuấn Khải ghét những việc trễ nải. Cậu bắt máy trễ không phải vì muốn chọc tức hắn mà là sợ hắn thì đúng hơn. Vương Nguyên sợ lúc bắt máy lại không kiềm được mà hỏi han hắn vài thứ, mà so với việc bắt máy trễ thì cái này hắn ghét hơn nhiều. Trước mặt mọi người thì cậu tha hồ quan tâm Vương Tuấn Khải nhưng sau lưng một câu nói chào buổi sáng hắn cũng không cho cậu nói ra. Vương Nguyên rất khổ tâm đối với Vương Tuấn Khải.
—Muốn yêu anh nhưng anh lại né tránh. Muốn quan tâm anh, anh lại bảo không cần. Muốn rời bỏ anh thì anh lại níu kéo. Anh rốt cuộc muốn em như thế nào mới chịu buông tha em đây?—
"Em... Em xin lỗi, vì tiếng máy hút bụi lấn át tiếng điện thoại, em lại không nghe thấy rõ nên bắt máy chậm trễ."
Đúng là lúc cậu mới bắt máy quả thật có tiếng máy hút bụi, nghe được lí do nên tâm tình Vương Tuấn Khải cũng dịu đi phần nào. Hắn gọi cho Vương Nguyên chỉ đơn thuần muốn biết xem cậu giờ như thế nào rồi, thời điểm Vương Tuấn Khải ra khỏi nhà Vương Nguyên vẫn còn giam mình trong phòng khiến hắn không thể biết được cậu đã ổn hay chưa nhưng giờ còn có tâm trạng dọn dẹp nhà cửa thì chắc là không sao rồi nhỉ?
"Anh gọi em có việc gì sao?"
Vương Nguyên ở đầu dây bên này lo lắng chờ đợi trận lôi đình từ Vương Tuấn Khải nhưng đã qua một lúc chỉ có sự im lặng khiến cậu dù có sợ đến đâu cũng phải lên tiếng hỏi.
Thanh âm trong trẻo của Vương Nguyên vừa kết thúc ngay lập tức Vương Tuấn Khải trở nên lúng túng, hắn chưa nghĩ đến lí do để gọi cho cậu chẳng lẽ nói là muốn biết cậu đã ổn chưa nên gọi hỏi thăm hay sao? Như vậy có chút không phải, từ trước đến giờ ngoài trừ mắng cậu, làm cậu chịu tổn thương ra có bao giờ hắn quan tâm, ôn hòa đối đãi với cậu đâu chứ? Nghĩ đến có chút nực cười, đã là chồng của người ta vậy mà đến cả một nụ cười cũng không thể cho người ta nữa có phải thất bại quá rồi không? Nhưng mà người hắn yêu vốn dĩ đâu phải cậu thì tại sao hắn phải tạo dựng hạnh phúc cho cậu chứ? Vương Tuấn Khải tâm tình trở nên rối bời, hắn không biết bản thân mình rốt cuộc dùng loại cảm xúc gì để đối đãi với Vương Nguyên nữa.
Thấy Vương Tuấn Khải vẫn lặng im không đáp, Vương Nguyên càng phập phồng lo sợ hơn lên tiếng một lần nữa chắc hắn không khó chịu đâu nhỉ?
"Vương Tuấn Khải, anh còn nghe máy không?"
"Hả...à vẫn còn."
"Vậy anh gọi cho em là có việc gì?"
"À thì... Phải rồi, cậu vào phòng tôi lấy sấp tài liệu màu vàng mang đến công ty giúp tôi."
Vương Tuấn Khải thở phào một cái, lúc hắn rối ren nhất không biết trả lời thế nào may thay lại nhớ đến sấp tài liệu mà trợ lí mới gửi hôm qua liền lấy nó làm cái cớ vậy.
"Vâng, em biết rồi."
Ở đầu dây bên đây cậu cũng thở phào nhẹ nhõm, thì ra là mang tài liệu cho hắn. Vương Nguyên định cúp máy nhưng nghĩ nghĩ một chút lại nói vào điện thoại.
"Anh... Anh đừng làm việc quá sức, em thấy mấy hôm nay anh hay mệt mỏi. Em... Em biết công việc với anh rất quan trọng nhưng mà...sức khỏe của anh vẫn là quan trọng hơn."
Vương Nguyên nói ra hết những gì mình muốn nói, cậu lại nơm nớp lo sợ, hắn sẽ mắng cậu mất thế nhưng đáp lại chỉ là một chữ "ừm" kèm theo câu "tôi biết rồi" cuối cùng là tiếng tút tút. Trái ngược hoàn toàn những gì cậu đang nghĩ Vương Tuấn Khải một câu cũng không mắng cậu. Vương Nguyên thầm nghĩ chắc tâm trạng hắn phải tốt lắm nên mới không mắng cậu.
Vương Tuấn Khải lúc nghe cậu nói mấy lời quan tâm kia liền sửng người trong giây lát. Từ trước đến giờ cậu luôn quan tâm hắn một cách chu đáo như vậy sao? Hắn có phải quá vô tâm tuyệt tình với cậu rồi không? Tay mở khóa điện thoại, ảnh nền là một cô gái đang tươi cười chụp cùng hắn, ánh mắt ưu tư nhìn chăm chăm màn hình điện thoại mà thì thầm.
"A Yên em là đang ở nơi đâu?"
[...]
Tại một khách sạn xa hoa tráng lệ, bên cạnh là biển xanh rì rào với bờ cát trắng trải dài, có một cặp tình nhân đang nắm tay nhau dạo bước. Người con gái có nét đẹp kiêu sa mĩ miều, nhìn có sáu bảy phần giống với Vương Nguyên, điểm khác biệt lớn nhất của họ có lẽ chính là nằm ở đôi mắt. Đôi mắt cậu trong sáng, đầy bao dung và vị tha nhưng đôi mắt cô lại là sự sâu xa cùng tâm địa khó đoán. Người con trai đi bên cạnh cô ta cũng không gọi là điển trai lắm, cũng chỉ có thể xem như là ưa nhìn mà thôi. Anh ta đột nhiên dừng bước lại hỏi.
"A Yên, em bỏ đi hơn ba tháng rồi liệu Vương Tuấn Khải có để cho gia đình em yên không?"
Vương Yên chậm rãi quay lại nhìn anh mỉm cười.
"Hàn Văn anh đừng quá lo, nếu Vương Tuấn Khải làm gì gia đình em thì em đã biết lâu rồi."
Hàn Văn có chút khó hiểu hỏi lại cô
"Ba tháng nay chúng ta đâu có về nhà làm sao em biết nhà em vẫn ổn chứ?"
Cô cười hì hì đáp.
"Thật ra mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của em và mẹ."
"Hửm???"
Thấy Hàn Văn khó hiểu nhìn mình, Vương Yên mỉm cười bước lại gần tay vòng qua cổ anh mà nói.
"Hàn Văn anh không cần nghĩ nhiều chỉ cần ở bên em là được."
Hàn Văn vòng tay sang eo cô, ánh nắng chiều tà kéo dài chiếc bóng của hai người. Trong lòng anh lúc này có nhiều điều muốn hỏi cô nhưng không biết bắt đầu từ đâu, ánh mắt nhìn về phía biển mà hỏi bâng quơ.
"Em không phải là yêu Vương Tuấn Khải sao? Vì điều gì mà lại cùng anh bỏ trốn thế này?"
"Em không yêu hắn ta, người mà em yêu là anh, Hàn Văn ngốc ạ"
Nói rồi cô liền trao cho anh một hôn nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước.
[...]
Vương Nguyên sau khi chuẩn bị xong xuôi mọi thứ thì cũng bắt một chiếc taxi hướng đến công ty của Vương Tuấn Khải. Thời tiết đầu đông se se lạnh, cậu lại có thể chất yếu hơn người bình thường nên khiến cho Vương Nguyên càng rút sâu vào không chiếc khăn len to sụ của mình.
Chiếc xe phanh lại trước công ty của Vương Tuấn Khải, trả tiền cho bác tài xế xong cậu cũng hướng về phía cửa công ty mà bước vào.
Vương Tuấn Khải ở trên phòng làm việc của mình cứ đứng ngay cửa sổ mà ngóng chờ thân ảnh của cậu. Không rõ vì điều gì nữa, sau khi làm cậu bị thương hắn lại muốn quan tâm cậu một chút, xem như là có qua lại đi. Vừa thấy Vương Nguyên bước khỏi chiếc taxi kia, Vương Tuấn Khải liền quăng bỏ mọi thứ với lấy một chiếc áo vest trên ghế mà khoác lên người chạy thẳng vào thang máy.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip