Chương 37: Tin tưởng tuyệt đối.
Vương Tuấn Khải khuôn mặt âm trầm không mấy vui vẻ khiến cho những người xung quanh đến thở cũng không dám thở mạnh. Hắn nhìn Vương Nguyên đang giương đôi mắt đầy mong chờ nhìn hắn. Môi Vương Tuấn Khải nhếch lên một độ cao quen thuộc, hắn bước đến kéo tay Vương Nguyên về phía mình, giọng nửa thật nửa đùa mà nói.
"Nếu tôi đồng ý kết hôn với cô ta liệu còn mặt dày chạy tới đây dùng đủ trò cưa cẩm em không? Hơn nữa tôi chỉ kết hôn với người tôi yêu, mà đã yêu thì có cần chạy đi ôm ấp người khác như hôm qua "
Vương Nguyên nghe xong mặt phút chốc đỏ bừng lên, cứ cúi đầu không nói bất cứ điều gì. Đây có được tính là đang tỏ tình không? Nhưng mà hắn đâu có nói yêu cậu đâu chứ, vẻ mặt từ cao hứng đột nhiên ỉu xìu, Vương Tuấn Khải nhìn thấy cũng biết cậu nghĩ cái gì giọng hắn dịu dàng mà nói.
"Tôi lúc đầu da mặt không tính là dày nhưng mà vì yêu thích em nên không biết từ lúc nào hóa dày như vậy. Phải, chính là vì yêu thích em nên em phải chịu trách nhiệm."
Vương Nguyên ngơ ngác nhìn Vương Tuấn Khải vẻ mặt hắn không có gì giống như đang trêu đùa cả. Cậu mím môi hít thở sâu, hai chữ trách nhiệm này vô cùng nặng nề với cậu mà. Vương Nguyên mấp máy muốn nói gì lại bị Thẩm Như Nguyệt hét toáng lên làm cho giật mình.
"Tiêu rồi Vương Nguyên, chúng ta có hẹn với Tiểu Du cùng tới nhà ăn trưa cậu nhớ không?"
"A? Nhưng chúng ta vừa mới ăn rồi. "
"Đến muộn còn hơn không đến, thay vì ăn trưa đổi thành ăn tối đi."
"Cũng được."
Vương Nguyên vốn muốn cùng Thẩm Như Nguyệt rời đi lại nhớ đến Vương Tuấn Khải cùng Vương Nhã Đình, cậu suy nghĩ một chút liền mở lời.
"Hai người có muốn đi cùng không?"
Nhã Đình thích thú cầm tay Vương Nguyên, hai mắt cô lấp lánh ánh sao.
"Thật a? Em có thể sao?"
Vương Nguyên mỉm cười.
"Thật mà."
Nhã Đình hào hứng khoác tay Vương Nguyên cùng Thẩm Như Nguyệt rời đi bỏ Vương Tuấn Khải chậm rãi theo phía sau, mặt hắn vẫn âm trầm không đổi sắc.
[…]
Vừa thấy Vương Nguyên và Thẩm Như Nguyệt Tiểu Du và Tiểu Bảo hồ hởi chạy ra đón, kết quả lại bị sự xuất hiện của Vương Tuấn Khải và Vương Nhã Đình mà đâm ra ngốc ngốc luôn. Vương Nhã Đình nhìn thấy hai đứa trẻ đáng yêu này liền không ngừng véo má hai đứa.
"Ai nha, hai đứa đáng yêu quá. Vương Nguyên đây là em trai với em gái anh sao?"
Vương Nguyên gật đầu, ánh mắt vô cùng vui vẻ.
"Ừ, là em họ thôi, con của dì anh. Bé gái là Tiểu Du, bé trai là Tiểu Bảo."
Vương Nhã Đình ngồi xổm xuống ngang với hai đứa trẻ cười tươi mà nói.
"Chị là Nhã Đình, là em chồng của anh Vương Nguyên."
Vương Nguyên đang uống nước thì bị sặc ho không ngừng, Vương Tuấn Khải vẻ mặt lo lắng đến vuốt vuốt lưng cậu, hắn lườm nguýt cô em gái lắm lời. Thẩm Như Nguyệt chỉ biết cười trừ cho vẻ ngoài trẻ con của Nhã Đình.
Tiểu Du sợ sệt nhìn Vương Tuấn Khải.
"Anh ta là.... Vương Tuấn Khải phải không chị?"
Thẩm Như Nguyệt nghe thấy còn chưa kịp ngăn cản đã nghe Vương Nhã Đình ríu rít.
"Đúng anh ấy là Vương Tuấn Khải, CEO cấp cao của KW, mà sao mấy đứa biết anh ấy vậy?"
Tiểu Bảo nhìn Tiểu Du sao đó đồng loạt chạy đến trước mặt Vương Tuấn Khải mà lớn tiếng.
"Anh mau cút khỏi nhà chúng tôi đi. Chỗ này không chứa chấp loại người như anh."
"Phải đó, anh làm anh trai của chúng tôi buồn phiền khiến anh ấy ngày đêm đều khóc lóc, nhốt mình trong phòng không ăn không uống mấy ngày liền, thậm chí còn ngất xỉu phải đưa đi nhập viện."
"Anh mau biến đi."
"Đi nhanh đi."
Thẩm Như Nguyệt cùng Vương Nhã Đình ôm lấy hai đứa trẻ lại, Vương Nguyên lúc này mới cau mày ngồi xổm xuống ngang tầm với tụi nhóc.
"Lớn hết rồi nên muốn nói gì thì nói nhỉ?"
Tiểu Bảo nổi giận mà cau có.
"Anh à, anh ta đối với anh không tốt em là đang đuổi kẻ xấu đi thôi mà."
Tiểu Du hậm hực bồi thêm.
"Tiểu Bảo nói không sai là anh ta phụ lòng anh trước, anh không cần sợ có bọn em ra mặt bảo vệ cho anh."
Vương Nguyên vừa tức giận vừa thấy buồn cười muốn nói gì đó nhưng lời chưa kịp mở đã bị hành động của Vương Tuấn Khải làm cho giật mình. Hắn ta ngồi xổm xuống cạnh cậu, ánh mắt ôn hòa môi khẽ mỉm cười dịu dàng mà nói với hai đứa trẻ.
"Anh biết là anh không tốt đã làm tổn thương Nguyên Nguyên vậy nên Tiểu Du và Tiểu Bảo có thể cho anh một cơ hội sửa chữa lỗi lầm có được không? "
Hai đứa nhìn nhau trao đổi qua ánh mắt, ai cũng thấp thỏm chờ đợi câu trả lời, Tiểu Du dè dặt nói.
"Nhưng làm sao chúng tôi tin là anh sẽ không làm anh ấy tổn thương nữa."
Vương Tuấn Khải trầm ổn ánh mắt tràn đầy sự ôn nhu, hắn cao hứng mà nói
"Em không tin cũng không sao vì thời gian sẽ chứng minh mọi thứ."
Vương Nguyên nhìn hắn cười như vậy trái tim phút chốc lại quay về năm đó, quay về cái cảm giác yêu người ta bằng tất cả những gì mình có. Cậu nhìn Vương Tuấn Khải thật lâu, hắn đột nhiên quay sang nhìn cậu nhưng Vương Nguyên lần này không né tránh trực tiếp mắt đối mắt, mặt đối mặt với Vương Tuấn Khải.
"Có phải thấy tôi soái lắm không?"
Vương Nguyên phì cười.
"Phải anh rất soái, Vương Tuấn Khải của Vương Nguyên lúc nào cũng soái hết a!"
Vương Tuấn Khải thụ sủng nhược kinh nhìn Vương Nguyên, những người còn lại vì biểu hiện của Vương Tuấn Khải mà cười ha hả rôm rả cả phòng. Mộng Giao vừa từ ngoài trở về vì tiếng cười mà bị dọa một phen còn tưởng bản thân vào nhầm nhà nữa.
Buổi cơm hôm nay sẽ do Vương Nguyên, Thẩm Như Nguyệt cùng Vương Nhã Đình phụ trách nấu nướng. Hai đứa trẻ cứ lượn lờ quanh phòng bếp như muốn giúp đỡ kết quả đều bị đuổi ra ngoài. Vương Tuấn Khải thì ngồi ở phòng khách nói chuyện với Mộng Giao. Bà nhìn Vương Tuấn Khải cười hiền mà mở lời trước.
"Vương tổng, cảm ơn con đã chiếu cố cho Vương Nguyên."
Vương Tuấn Khải giật mình hỏi Mộng Giao.
"Dì nói vậy là?"
Mộng Giao bật cười.
"Thằng bé Tiểu Nguyên này từ bé đã thiếu đi tình thương của mẹ, lớn lên lại bị mẹ con Tôn Tuyết hành hạ đủ kiểu, dì ở xa nên không thể ở bên an ủi thằng bé, khiến cho tuổi thơ của nó không may mắn như những đứa trẻ khá. Con biết không cái lúc mà Tiểu Nguyên nói nó sẽ kết hôn với người nó yêu thích dì lúc đó rất vui mừng cho nó, dì cứ nghĩ nó sẽ hạnh phúc nhưng nào ngờ....."
Mộng Giao ngập ngừng một chút quan sát biểu tình của Vương Tuấn Khải thấy hắn vẫn chăm chú lắng nghe, ánh mắt kia có chút bối rối, ân hận khiến bà vô cùng hài lòng. Mộng Giao trầm ngâm nói tiếp.
"Năm đó khi nó quay về đây dì thật sự rất lo lắng. Cơ thể của nó gầy đi rất nhiều, ăn uống ít ỏi, suốt ngày cứ nhốt mình trong phòng có lần còn muốn tự sát, dì khi đó bị nó dọa cho mấy lần. Khoảng một năm sau đó tâm tình bắt đầu ổn định lại, khi thấy nó cười dì cũng bớt lo âu phần nào."
Vương Tuấn Khải ánh mắt xót xa nhưng không biểu hiện quá nhiều, hắn có chút hít thở không thông nghèn nghẹn lên tiếng.
"Con xin lỗi, vì con mà em ấy... "
Mộng Giao thở dài vỗ vai Vương Tuấn Khải.
"Dì nói ra không phải muốn nghe con xin lỗi, dì muốn con hiểu thêm về Tiểu Nguyên, dì thật sự muốn thấy nó hạnh phúc như bao người."
"Dì an tâm, con không để em ấy bơ vơ một mình chống chọi với mọi thứ đâu. Con sẽ cùng em ấy đối mặt với tất cả."
"Ừm, dì tin con."
Vương Nguyên từ trong bếp chạy ra, mặt mày lấm lem mồ hôi tươi cười xán lạn.
"Hai người nói dì mà tin với không tin thế?"
Vương Tuấn Khải nhìn thấy cậu như con nít vậy chỉ biết phì cười cầm vài tờ khăn giấy đứng dậy lau mồ hôi cho Vương Nguyên, vừa lau vừa trả lời câu hỏi của cậu.
"Chỉ nói chuyện phiếm thôi, mà xem kìa chẳng khác gì trẻ con cả, mặt mũi như thế cũng không thèm lau?"
Vương Nguyên bĩu môi nhìn Vương Tuấn Khải mà tỏ thái độ.
"Chẳng phải có anh lau rồi sao?"
"Thế không có tôi ở đây liền không lau à?"
Mộng Giao nhìn hai người đôi co qua lại mà cười vô cùng thích thú.
"Được rồi, vào ăn cơm thôi. Trễ rồi ."
Bữa cơm hôm nay vui vẻ hơn mọi ngày, tiếng cười nói không ngớt lời người này kể về người kia vô cùng thích thú. Vương Tuấn Khải chỉ lặng im dùng bữa thi thoảng sẽ gắp thức ăn bỏ vào bát của Vương Nguyên mà hành động nhỏ của hắn đều được mọi người nhìn thấy. Vương Nguyên vì mải mê nói chuyện khiến Vương Tuấn Khải cau mày sau đó dưới bàn lấy chân mình cọ cọ chân cậu. Vương Nguyên bị cọ mà giật mình nhìn sang Vương Tuấn Khải thấy hắn chỉ vào bát cơm của cậu. Vương Nguyên ỉu xìu gật đầu đã hiểu, nhanh chóng ăn hết bát cơm.
Sau khi ăn uống xong xuôi thì chính là nhà ai nấy về. Tiết trời lúc về đêm se se lạnh Vương Nguyên lại ăn mặc khá phong phanh Vương Tuấn Khải lúc ấy chỉ thở dài đem áo khoác to sụ khoác lên người cậu rồi nhanh chóng đem cậu nhét vào trong xe.
"Anh làm gì mà gấp gáp thế?"
"Sợ em lạnh."
Vương Nguyên không nói gì chỉ nhoẻn miệng cười, chiếc xe chầm chậm lăn bánh cảnh vật dần trôi ngược về phía sau.
"Thật đẹp."
Vương Nguyên dõi mắt theo những chiếc đèn trời vừa được thả lấp lánh cả một vùng trời tối đen. Cậu liền không kiềm được mà cảm thán.
"Em muốn đi dạo không?"
"Muốn a!"
Vương Tuấn Khải dừng xe lại bên đường sau đó cùng Vương Nguyên đi dạo dưới bầu trời đêm lãng mạn.
"Thật giống như năm đó."
Vương Nguyên đứng tựa vào thành cầu ngắm nhìn những đóm sáng trên bầu trời rồi lại nhìn xuống mặt nước đang gợn sóng. Vương Tuấn Khải nghe Vương Nguyên nói vậy hắn không đáp gì trực tiếp ôm Vương Nguyên từ phía sau.
"Xin lỗi, để em chịu ủy khuất nhiều rồi."
Vương Nguyên mỉm cười tựa người về phía sau.
"Như vậy là tốt lắm rồi, quá khứ cứ để nó ngủ yên đi."
Vương Tuấn Khải cùng Vương Nguyên ngắm nhìn mọi thứ thêm một chút mới chịu quay về nhà. Vương Tuấn Khải bảo không muốn về Vương Nguyên cũng không có ý kiến gì cứ như vậy mà cho phép hắn ở đây.
Đêm đó Vương Nguyên nhìn Vương Tuấn Khải rất lâu, sau đó ôm hắn thật chặt.
"Em chưa ngủ à?"
"Vương Tuấn Khải."
"Hửm?"
"Vương Tuấn Khải ~"
"Ừ, anh đây."
"Vương Tuấn Khải? "
"Sao vậy Nguyên Nguyên?"
"Vương Tuấn Khải!!!"
"Có chuyện gì nói anh nghe nào."
Vương Nguyên cười hì hì trong vô cùng hạnh phúc.
"Thật tốt vì mỗi lần em gọi 'Vương Tuấn Khải' đều sẽ có một người đáp lại 'ừ, anh đây' "
Vương Tuấn Khải bị sự ngây ngô của Vương Nguyên chọc cho cười không ngừng.
"Được rồi, bé hư mau đi ngủ nào thức khuya không tốt đâu."
Vương Tuấn Khải với tay tắt đèn, không gian chìm vào một mảng đen tĩnh mịch. Một lúc sau liền nghe thấy tiếng thở đều đặn của Vương Nguyên, trong mơ cậu gọi một tiếng "Vương Tuấn Khải" liền có một Vương Tuấn Khải dịu dàng nói "Ừ, anh đây."
________________
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip