Chương 39 : Tiểu Vũ.

Vương Nguyên ngủ một giấc tới trưa hôm sau mới chịu tỉnh dậy. Cả người đau ê ẩm nhìn phần giường bên cạnh liền cảm thấy có chút mất mát. Căn phòng bây giờ chỉ còn mình cậu đối mặt với bốn bức tường, cậu xốc chăn lên định đi rửa mặt thay quần áo thì bị bộ quần áo đã mặc sẵn trên người làm cho ngạc nhiên, cảm giác khó chịu nhớp nháp của hôm qua cũng không còn, drap giường cũng được thay mới hoàn toàn. Vương Nguyên phì cười một tiếng, Vương Tuấn Khải lúc nào cũng chu đáo như vậy cả, nhưng rồi nụ cười ấy thoáng chốc lại đượm buồn.

"Thật sự muốn đi tiễn anh nhưng mà anh đi mất rồi."

Vương Nguyên thất thỉu vốn muốn đi tìm gì ăn lại bị tiếng mở cửa phòng dọa sợ một phen. Căn nhà này chỉ có cậu và Vương Tuấn Khải ở căn bản là không có người nào khác, đột nhiên có tiếng mở cửa như vậy khiến Vương Nguyên có chút sợ sệt nhưng khi người kia bước vào cậu liền thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười lấy lại tâm trạng Vương Nguyên lên tiếng hỏi.

"Em làm gì ở đây vậy Nhã Đình?"

Vương Nhã Đình bê một khay thức ăn bước vào, vẻ mặt có chút ai oán mà nói.

"Là do ông anh của em đấy, mới sáng sớm đã đến lôi kéo em đi đến đây còn nói em phải đợi anh dậy hâm nóng thức ăn cho anh nữa."

Vương Nguyên nghe thấy liền ngượng nghịu cười cười.

"Xin lỗi em nhé Nhã Đình."

Vương Nhã Đình nghe vậy liền khua tay cười xòa.

"Không cần xin lỗi em đâu, em trách anh trai em chứ không trách anh. Với lại em cũng không phải ở đây một mình còn có Như Nguyệt nữa a."

Thẩm Như Nguyệt ngay lập tức xuất hiện phía sau Vương Nhã Đình trên tay cầm theo một ly sữa, nhàn nhạt mà nói không biết ngại ngùng là gì.

"Cậu uống sữa rồi ăn một chút gì cho lại sức, ngủ đến tận trưa thế này thì nhất định hôm qua rất là....."

"Thẩm Như Nguyệt!!! "

Vương Nguyên nghiến răng trừng mắt nhìn Thẩm Như Nguyệt, gương mặt phút chốc đỏ bừng cũng chẳng rõ là đang giận hay đang thẹn nữa. Vương Nhã Đình cười ha hả đặt khay thức ăn lên bàn quay sang nhìn Vương Nguyên cười khúc khích.

"Anh trai em đúng là không biết tiết chế gì cả."

"Nhã Đình cả em cũng....."

Vương Nguyên chưa kịp nói hết câu đã bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang, cậu với tay lấy điện thoại sau đó liền liếc mắt sang nhìn hai người kia vẻ mặt rất phân vân không biết nên chấp nhận hay từ chối nữa. Vương Nguyên còn đang lưỡng lự thì Thẩm Như Nguyệt đã giành lấy điện thoại trong tay cậu chạy tới chỗ Nhã Đình, cô hí hửng ấn nút chấp nhận cuộc gọi sau đó chính là bật loa ngoài. Vương Nguyên còn chưa kịp lấy lại giọng nói của người kia đã vang lên khắp phòng rồi.

"Nguyên Nguyên em dậy chưa đấy? Đã rời giường chưa? Em còn đau chỗ nào không?"

Vương Tuấn Khải thao thao bất tuyệt khiến Vương Nguyên ngượng chín cả mặt, Nhã Đình và Như Nguyệt nhìn nhau cười tủm tỉm. Đầu Vương Nguyên nổ bùm một tiếng hai người kia nhất định sẽ chọc cậu ngượng chết mất. Vương Nguyên rất muốn lấy điện thoại, nhưng mà làm sao cậu có thể lấy được từ tay họ chứ? Vương Tuấn Khải bên này không thấy Vương Nguyên trả lời liền tiếp tục gọi tên cậu.

"Nguyên Nguyên em đâu rồi?"

"Nguyên Nguyên em còn nghe máy không? "

Vương Nhã Đình cao hứng trả lời Vương Tuấn Khải.

"Không có Nguyên Nguyên có Đình Đình được không anh?"

Vương Tuấn Khải phì cười một tiếng cũng không tỏ ra khó chịu mà nói.

"Nhã Đình em vẫn còn ở đó sao?"

Vương Nhã Đình nghe thấy liền mày nhíu mặt nhăn, cười haha hai tiếng lạnh nhạt đáp.

"Anh nói em phải ở đây đợi anh Vương Nguyên thức dậy còn gì."

"Nhã Đình em khi nào mới thông minh lên đây? Anh nói đùa mà em cũng tưởng thật?"

Vương Nhã Đình nghe thấy trong lòng như có gió lạnh thổi quá lại nhìn Thẩm Như Nguyệt đứng bên cạnh đang khổ sở nhịn cười, cô liền nộ khí kinh thiên to tiếng với Vương Tuấn Khải.

"Anh được lắm Vương Tuấn Khải, đợi bổ cô nương về Bắc Kinh sẽ tính số với anh cả vốn lẫn lời."

Vương Tuấn Khải bật cười thành tiếng hắn vui vẻ nói.

"Được, lúc đó anh cho em mua sắm thoải mái. Còn bây giờ đưa máy cho anh nói chuyện với Nguyên Nguyên đi."

Vương Nhã Đình vui sướng muốn reo lên tới nơi, trong lòng thầm nghĩ về đến Bắc Kinh sẽ càn quét các khu trung tâm thương mại cho người anh này phải khóc không thành tiếng. Cô nhảy chân sáo đến chỗ Vương Nguyên đưa điện thoại cho cậu sau đó còn giúp Vương Tuấn Khải kéo Thẩm Như Nguyệt ra khỏi phòng.

"Vậy em đi trước nha không làm phiền hai người. Vương Tuấn Khải anh nhớ kĩ những gì anh đã hứa đấy."

Thẩm Như Nguyệt chỉ cười trừ miễn cho ý kiến cùng Vương Nhã Đình rời khỏi phòng. Không gian phút chốc yên tĩnh hẳn ra, đột nhiên Vương Tuấn Khải bật cười khiến Vương Nguyên có chút ngạc nhiên.

"Anh cười gì vậy?"

"Không có gì chỉ nghĩ đến lúc nãy em bất lực không thể lấy lại được điện thoại nên thấy buồn cười thôi."

"Anh...."

Vương Nguyên sụ mặt muốn ấn nút kết thúc cuộc gọi nhưng mà lại không nỡ ra tay, trong lòng liền thở dài thườn thượt, cậu trầm ngâm nói tiếp.

"Bỏ qua chuyện đó đi. Em hỏi này, anh về tới Bắc Kinh lâu chưa?"

Vương Tuấn Khải bên này vừa sắp xếp lại mấy bản hợp đồng, chậm rãi mà trả lời Vương Nguyên.

"Anh về cũng khá lâu rồi, hiện đang ở công ty sắp xếp lại giấy tờ một chút."

"Anh ăn trưa chưa đấy?"

"Chưa, chắc lát nữa sẽ ăn."

"Vương Tuấn Khải, anh bỏ tài liệu xuống đi ăn ngay cho em."

Vương Tuấn Khải nghe thấy giọng điệu uy vũ kia trong lòng liền như trăm hoa đua nở, tâm tình phải nói là vô cùng vui vẻ.

"Anh biết rồi, em không cần quá lo lắng cho anh."

Vương Nguyên ỉu xìu lí nhí nói vào điện thoại.

"Làm sao em không lo cho anh chứ? Cái đồ hay bỏ bữa nhà anh, kêu em an tâm em an tâm không nỗi."

Vương Tuấn Khải nghe thấy tất cả chỉ là vờ như không nghe thấy, hắn không muốn Vương Nguyên lại vì hắn thêm lo lắng vẩn vơ. Vương Tuấn Khải ôn nhu nói.

"Anh hứa với em ngày ba bữa đều ăn đầy đủ có chịu không?"

"Ừm, anh đi ăn đi. Em chuẩn bị đến cô nhi viện."

"Đừng làm việc quá sức đấy."

"Em biết rồi, anh cũng vậy."

Vương Nguyên đưa điện thoại lên gần miệng, moa moa hai tiếng sau đó ngượng nghịu nhanh chóng kết thúc cuộc gọi. Vương Tuấn Khải bên này nghe thấy tiếng moa moa còn chưa kịp nói gì liền nghe một dãy tiếng tút tút, hắn bật cười lắc đầu vài cái.

"Đúng là da mặt mỏng mà."

[...]

Vương Nguyên sau khi ăn uống xong xuôi, thay quần áo tươm tất liền đến cô nhi viện Hòa Trần. Vương Nhã Đình vì có chút việc bận nên không đi cùng kết quả chỉ còn cậu và Thẩm Như Nguyệt đến đó. Vừa đến đã bị lũ trẻ trong cô nhi viện quay quanh, chúng tíu tít hỏi chuyện hai người họ.

"Anh Vương Nguyên, anh Tuấn Khải có đến nữa không ạ?"

"Chị Như Nguyệt anh Tuấn Khải có gửi quà cho tụi em nữa không?"

"Chị Như Nguyệt có phải anh Tuấn Khải đã về Bắc Kinh rồi mới không đến?"

Tất cả những câu hỏi được đặt ra đều liên quan tới người tên Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên lúc đấy chỉ biết nhìn Thẩm Như Nguyệt cười trừ cô nhún vai làm ra bộ dáng không biết gì. Bọn trẻ thấy vậy liền nắm lấy tay của Vương Nguyên lắc qua lại làm nũng mọi kiểu, cậu cuối cùng vẫn là chịu thua chúng. Vương Nguyên ôn hòa ngồi xuống ngang tầm với chúng, giọng nói trong trẻo quen thuộc lại vang lên.

"Ừ, anh ấy về Bắc Kinh rồi."

Bọn trẻ nghe thấy liền ỉu xìu, ủ rũ tản ra. Vương Nguyên nhìn thấy liền dở khóc dở cười một trận, này là đang nói cậu mất giá trị rồi sao? Vương Tuấn Khải chỉ ở đây hơn hai tháng liền chiếm được hảo cảm của tụi nhỏ này nhiều như vậy à? Vương Nguyên đứng dậy xoa đầu Tiểu Thành, cười xán lạn với cậu nhóc.

"Sớm thôi, anh Tuấn Khải sẽ quay lại đây với mấy đứa."

Tiểu Hạ háo hức nắm lấy tay Vương Nguyên, đôi mắt lấp lánh nhìn cậu đây hi vọng.

"Thật không anh?"

Vương Nguyên chun mũi trả lời.

"Anh đã nói dối mấy đứa lần nào chưa?"

Bọn trẻ cười rạng rỡ, hí hửng bàn tán đủ thứ chuyện nào là không biết khi nào Vương Tuấn Khải quay lại, nào là hắn có dẫn chúng đi chơi nữa hay không, Vương Nguyên nhìn thấy chỉ phì cười sau đó lại nhìn Thẩm Như Nguyệt nhún vai một cái lại bị cô lườm nguýt.

"Đừng có làm như bản thân không biết gì."

Vương Nguyên cười hì hì.

"Thật sự không biết mà."

Bất chợt tay áo Vương Nguyên bị kéo mấy cái rất khẽ, cậu đưa mắt nhìn thì thấy một cô bé có tóc buột hai bím đang e ngại nhìn cậu. Trong trí nhớ của Vương Nguyên, cậu nhớ cô bé này là Tiểu Ân có thể nói là đứa trẻ rụt rè nhất ở cô nhi viện này. Vương Nguyên cười một cái nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô bé dịu dàng hỏi

"Tiểu Ân sao vậy?"

Cô bé dè dặt nhìn Vương Nguyên, môi nhỏ ngập ngừng lên tiếng.

"Anh Vương Nguyên.... Anh và anh Tuấn Khải có phải... Có phải thích nhau không?"

Nụ cười của Vương Nguyên như đông cứng lại, cậu gượng gạo nhìn Tiểu Ân cố giữ nét nhu hòa mà lên tiếng.

"Em sao lại nói vậy?"

"Vì...cách anh đối với anh Tuấn Khải rất khác so với cách anh đối với mọi người"

Thẩm Như Nguyệt thấy vậy liền cười cười xoa đầu Tiểu Ân, cô véo lấy má của cô bé một cái ôn hòa mà nói.

"Tiểu Ân thấy anh Vương Nguyên có đối xử đặc biệt với em không?"

Tiểu Ân gật đầu, Vương Nguyên nhìn Thẩm Như Nguyệt nhíu mày không biết cô định làm gì. Thẩm Như Nguyệt vẫn giữ nụ cười nhu hòa ấy dịu dàng nói.

"Vậy anh Vương Nguyên cũng thích em rồi không phải sao?"

Tiểu Ân nhìn Vương Nguyên một cái sau đó lại gật đầu rất hiểu chuyện. Thẩm Như Nguyệt chỉnh chỉnh lại mái tóc của cô bé.

"Em đi chơi với các bạn đi."

"Dạ"

Tiểu Ân cười tươi rói vẫy tay với Thẩm Như Nguyệt và Vương Nguyên nhanh chóng chạy đến bện cạnh Tiểu Hạ mà chơi đùa. Vương Nguyên lúc này đột nhiên bật cười khiến Thẩm Như Nguyệt không khỏi ngạc nhiên.

"Sao đấy?"

Vương Nguyên lắc đầu.

"Không có gì. Cảm ơn cậu nhé."

"Bạn bè cả mà, không cần khách sáo."

[...]

Vương Tuấn Khải sau khi giải quyết xong mấy bản hợp đồng quan trọng liền theo như lời đã hứa với Vương Nguyên mà đi ăn trưa sau đó hắn thong thong thả thả lái xe về nhà. Chị giúp việc đang dọn dẹp vườn tược vừa thấy chiếc Audi màu đen quen thuộc liền biết Vương Tuấn Khải đã về. Hắn sau khi cất xe và garda liền bày ra bộ mặt lãnh đạm bước vào nhà.

Căn nhà này vẫn không có gì thay đổi, Vương Yên vẫn như bao lần ngồi trên sofa xem ti vi vừa thấy Vương Tuấn Khải về tới mà nở một nụ cười vui vẻ.

"Tuấn Khải anh về rồi."

Vương Tuấn Khải không nói gì chỉ gật đầu một cái với cô, hắn vốn định đi về phòng của mình kết quả lại bị một giọng nói trẻ con níu kéo lại.

"Chú Tuấn Khải, chú về rồi."

Vương Tuấn Khải tâm tình thả lỏng ra một chút, cơ mặt cũng dãn ra vài phần không còn mang theo nét nghiêm nghị thường này. Hắn bế cậu nhóc kia lên, véo má véo mũi đầy cưng chiều nói.

"Tiểu Vũ luôn đợi chú à?"

Cậu bé ôm lấy Vương Tuấn Khải nũng nịu nói.

"Mẹ nói hôm nay chú sẽ về nên con đợi chú từ sáng đến giờ đó."

Vương Yên cười nhẹ bước đến ôm lấy Tiểu Vũ.

"Được rồi, chú Tuấn Khải mới về để chú nghĩ ngơi đi con."

Tiểu Vũ lắc đầu liên tục đẩy tay Vương Yên ra.

"Không chịu, Tiểu Vũ muốn chơi cùng chú Tuấn Khải. "

"Tiểu Vũ!!! "

Vương Yên nghiêm giọng khiến Tiểu Vũ sợ đến mếu máo cậu nhóc càng ôm chặt Vương Tuấn Khải. Hắn vuốt lưng Tiểu Vũ quay sang nói với Vương Yên.

"Được rồi, không sao đâu."

"Tiểu Vũ để chú đi nghỉ ngơi đi, để ba chơi với con chịu không? "
________________________

Hello mọi người, đã lâu không gặp ^^

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip