Chương 34 : Chưa đủ tốt với em?
Ở lại nhà của Vương Viên đến tận xế chiều cậu mới đồng ý quay về trong sự lưu luyến khó tả. Trong lòng cậu vẫn canh cánh lo lắng chuyện ba của cậu sẽ quay lại cuộc sống xung quanh chỉ là thức ăn nhanh. Cứ như vậy sức khỏe của ông sẽ có chiều hướng đi xuống mất.
Đem theo vẻ mặt lo lắng ấy đến tận chung cư vẫn chưa thoải mái ra được chút nào. Người như Vương Tuấn Khải cũng dễ dàng nhận ra sự thay đổi của cậu. Đưa cậu đến cây đàn Piano kia đặt cậu ngồi xuống. Dùng giọng điệu ôn nhu nhất có thể mà trò chuyện với cậu. Khung cảnh này khiến cô gái như Lam Vị Y cũng chỉ biết nấp sau cánh cửa kia dành trọn không gian riêng chi cả hai người.
" Tâm trạng em bây giờ thế nào? "
" Anh cũng nhìn ra mà... "
" Nếu bây giờ em vừa đi học vừa đi làm thì em có bảo đảm là em điều chỉnh được thời gian không? "
" Ý anh là đồng ý cho tôi đi làm? "
" Trả lời tôi trước đã. "
" Được!!! Nhất định được!!! "
" Nhưng em chỉ được đi làm ở phạm vi cách tôi tầm 20 mét trở lại. "
" Có chỗ nào gần anh đến như vậy đâu? Hừ. Anh không cho đi làm thì thôi. Không cần phải như vậy. "
" Thì chỉ cần em vào công ty làm việc thì không phải vẹn cả đôi đường sao? "
Trong đầu suy nghĩ vô vàn hướng đi từ câu nói của anh. Ý anh là Vương Nguyên vào công ty của Vương Gia làm việc? Nếu như vậy đương nhiên sự thiên vị sẽ có. Vậy thì cậu làm sao hòa đồng được với mọi người. Hừm. Vẫn là không thể.
" Không được. Mọi người sẽ xem tôi là người của Vương Gia. Sẽ không phục. "
" Em chỉ cần đến đó khảo sát thay tôi một ngày. Tôi trả em một tháng lương. "
" Một tháng lương chỉ để đổi một ngày khảo sát? "
" Ừm. Bởi vì nếu là tôi đi hoặc ai đó đi thì họ sẽ biết sắp xếp lịch trình để mà qua mắt được chúng tôi. Nhưng họ chưa hề biết em. Nên chỉ cần em giám sát nhân viên cấp dưới một ngày thì đã được xem là có công lớn rồi. Thế nào? Phi vụ này quá là hời cho em rồi. "
" Anh chỉ đơn giản cần như vậy? Tôi còn nghĩ những giám đốc như anh sẽ chỉ biết trục lợi cho mình thôi chứ. "
" Thì với một điều kiện. "
" Biết ngay mà!!! "
Vương Tuấn Khải nhếch môi đem từ phía sau lưng đặt lên bàn phím Piano là bản nhạc tình ca mà cậu viết. Đã bị bẩn đi một vết giày thật to lớn nhưng vẫn nhìn thấy rõ được những nốt nhạc nghiêng nghiêng xiêu vẹo. Cậu nhìn nó rồi nhìn anh. Đôi mắt to tròn cứ như vậy mà chớp liên hồi.
" Sao anh có thể lấy nó được? "
" Tôi xin phép ba em rồi mới lấy. Ngay bây giờ em đàn cho tôi nghe nguyên bản của bài nhạc này. Tôi sẽ sắp xếp công việc cho em. "
" Hơ. Tôi còn nghĩ là anh đang đối tốt với tôi. "
" Như vậy vẫn chưa đủ tốt với em? "
Đôi mắt ấy. Phải. Chính là đôi mắt chứa đầy thâm tình của Vương Tuấn Khải đang nhìn cậu. Cậu liên tục đổi hướng nhìn cố tình tránh đi đôi mắt của anh. Không phải vì điều gì. Mà chính là sợ bản thân lại một lần nữa gục ngã. Thua cuộc trong chính loại tình cảm mà do bản thân phát sinh. Người động lòng nhanh nhất... Sẽ là người thua.
Đọc lại bài nhạc mà cậu viết cách đây không lâu. Kí ức có chút ùa về trong lí trí của cậu. Nếu như không có chuyện gì xảy ra thì có lẽ bài nhã này cậu đã sớm viết lại để chuẩn bị đưa nó lên một sân khấu lớn. Cùng nhau bước đi trên con đường thực hiện ước mơ. Nhưng bây giờ...
Đặt bài nhạc lên khung trên đàn Piano. Cậu chỉnh lại tư thế ngồi một cách chuyên nghiệp nhất có thể. Thở dài một cách khó khăn. Khó khăn để ngăn đi sự nuối tiếc đang dâng lên trong mình. Khó khăn để đem những nốt nhạc kia biểu đạt ra một cách hoàn hảo mà không có chút phiền muộn...
Nhắm mắt ấn tay xuống phím đàn đầu tiên. Dẫn dắt chàng trai bên cạnh dần dần lần lượt đi vào thế giới âm nhạc mà cậu viết ra. Bài nhạc không tên mang theo giai điệu nhẹ nhàng thích hợp nghe vào những đêm khi cận kề bước sang mùa đông. Nghe du dương đến lạ. Dâng lên cho người nghe một loại cảm giác càng nghe càng bị cuốn sâu vào tiếng đàn ấy. Vương Tuấn Khải lặng người đứng bên cạnh. Chầm chậm ghi nhận thứ tài năng cũng như hoài bão và ước mơ mà cậu có được.
Bài nhạc này nếu chỉ để trình diễn cho một mình anh nghe thì... Cũng thật đáng tiếc.
" Em có biết bao giờ ngày biểu diễn quốc tế diễn ra không? "
" Hình như cách một tháng nữa. Đến lúc đó có lẽ ai được tuyển sinh thì sẽ cầm chắc tấm vé tham dự rồi... "
Anh khẽ đưa tay vuốt nhẹ đôi má của cậu ngăn sự xúc động đang dâng trào kia. Anh không muốn nhìn thấy cậu buồn một lần nào nữa. Cuộc sống của cậu anh chỉ muốn nó ngập tràn sự viên mãn cũng như bản nhạc của cậu. Mang ấm áp đến cho người khác.
" Được rồi. Tôi sẽ sắp xếp cho em sớm nhất có thể. Còn hôm nay thì em nghỉ ngơi sớm đi. Tôi còn vài dự án phải thực hiện nhưng nó được để ở lại nhà rồi. Hẹn gặp em vào ngày mai. "
Cúi đầu bất giác hôn nhẹ lên trán cậu một cái khiến cậu một chút phòng bị cũng không có. Anh thản nhiên bỏ đi với tâm trạng đầy hào hứng. Để lại một bầu trời khó hiểu đối với cậu. Nụ cười của anh có ý gì? Cứ như tròn đầu đang toan tính ra điều gì vậy.
_____________________________________
Trở về Vương Gia. Anh thư thái quay nhẹ chiếc chìa khóa trên tay. Vương Tuấn Khải tiến thẳng đến phòng riêng tìm những dự án mà mình nhắc đến. Dừng chân lại tấm lịch lớn được đặt ở cạnh tủ quần áo. Anh chăm chăm nhìn một lúc lâu. Sau đó lại dùng một cây bút ở bàn làm việc gạch nhẹ một con số bất kì. Và con số đó được nằm ở tháng sau...
Đem những dự án trên công ty vừa đi vừa xem với dự định sẽ đi đến phòng sách tìm thêm những tài liệu mà mình cần. Trên dãy hành lang rộng lớn. Anh chợt dừng chân lại bởi sự ngăn cản của người trước mặt. Nụ cười trên mặt bỗng nhiên tắt hẳn. Khác xa so với ban nãy.
" Anh đi đâu cả ngày vậy? Có phải anh đến với Vương Nguyên không? Anh nói thử xem anh giấu cậu ta ở đâu rồi!!! "
" Lúc anh đi chơi với bạn của em anh đã từng tra hỏi em chưa Hạ Niên? "
" Nhưng ít ra em không mang lại cho anh sự bất an nhưng anh đã và đang làm với em!!! "
" Hôm nay anh bận. Hôm khác nói chuyện sau. " - Câu nói của anh nhằm kết thúc một cuộc trò chuyện. Anh bước đi với đống sổ sách trên tay. Dương Hạ Niên không nói không rằng. Nắm lấy toàn bộ những thứ đó hất xuống sàn nhà lạnh lẽo. Đôi mắt như ấn lên từng đường máu mà đay nghiến nhìn anh.
" Anh đừng bịa chuyện anh bận để nói với em. Em nói cho anh biết!! Nếu em chưa tìm ra Vương Nguyên thì em không để yên cho anh đâu. Em cũng muốn biết anh giấu nó kín đến mức nào!!! "
Mím nhẹ đôi môi anh đào của mình lại. Vương Tuấn Khải không nói không rằng. Cúi đầu nhặt lại những dự án của anh. Anh đem đôi mắt bình tĩnh nhất có thể để nhìn cậu. Để nhìn một người anh yêu đã thay đổi đến mức độ nào. Để nhìn một người vì đố kị mà bất chấp thủ đoạn ra sao. Và để nhìn một người từ hiền lạnh lương thiện lại có thể biến đổi thành một người đầy ác ý... Đến cỡ nào.
" Anh đừng thách thức em. Anh hiểu rõ tính tình em mà? Em sẽ không đồng ý cho Vương Nguyên được yên ổn như hiện tại đâu!!! "
" Anh hiểu rõ tính tình của em. Nhưng không phải là em của bây giờ. Anh cũng muốn biết. Người con trai từng dịu dàng trong vòng tay của anh... Còn sẽ làm ra được những gì để khiến anh bất ngờ nữa. "
By_Nguyet_Nu_Anh_Trang
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip