Chương 49 : Còn có thể làm bạn... Thật tốt

Vương Tuấn Khải đặc biệt dành hôm nay cho cậu với một sự tình nguyện không điều kiện. Sau bữa ăn tại nhà hàng quen thuộc kia. Bạch Ngôn ra ý kiến sẽ cùng nhau bốn người đi dạo một vòng tại trung tâm thành phố. Tìm những trò chơi gì đó mà dạo hết hôm nay. Cậu đương nhiên không từ chối... Anh cũng vậy.

Lái xe thẳng đến khu trung tâm mà hôm qua anh để cậu ở lại một mình. Anh chính là cố ý lái xe đến đây. Nơi mà cậu đã đi qua một mình. Anh nhất định sẽ đi lại lần nữa cùng cậu.

" Em nói xem. Hôm qua em gắp thú ở đâu? "

" Vậy anh nói xem. Ngày mai chúng ta đi đâu? "

Quay người nhìn cậu một cái. Con người cậu sao lại nhớ dai đến như vậy chứ. Ăn hết cơm rồi vẫn không thể nuốt được chuyện này xuống sao?

" Hmmm. Anh nói tối nay em sẽ nói em biết còn gì? "

" Nhưng mà... "

Đột nhiên có một bàn tay nho nhỏ kéo lấy vạt áo của anh xuống khiến anh quay đầu. Cũng khiến cậu ngừng hỏi nữa. Ánh mắt hướng về phía sau lưng anh mà nhìn ngó.

" Chú ơi? Chú mua hoa ủng hộ con đi. "

Hắc tuyến từ từ rải đều lên khuôn mặt điển trai của anh. Anh nhìn thẳng vào đôi mắt của cậu nhóc kia mà nhếch miệng. Tay nhóc cầm một giỏ hoa cũng không còn nhiều. Trời cũng đã xế chiều mà vẫn còn lang thang ở đây. Vương Tuấn Khải quỳ chân xuống đối mặt với cậu nhóc bán hoa kia để nói chuyện.

" Hoa này mua dùng để làm gì? "

" Để tặng bạn gái. Chú có bạn gái chưa? "

" Bạn gái chưa có. Thì làm sao? "

" Vậy chú mua tặng cho tiểu ca ca đứng cạnh đi. "

" Nè nhóc. Gọi cậu ấy là tiểu ca ca. Nhưng lại tôi là chú? "

" Chú mặc quần áo nghiêm túc như vậy. Với lại nhìn chú chắc lớn tuổi rồi. Còn tiểu ca ca bên cạnh chú mặc quần áo nhìn dễ thương hơn nhiều. "

Vương Nguyên bất giác nhịn không được. Khẽ ôm bụng cười phá lên giữa dòng người đông đúc. Mỗi một tiếng cười như đánh vào trái tim đang tổn thương của anh. Nhưng mà chính là... Không cười không được.

" Gọi chú. Không mua. "

" Bác ơi!!! "

" .............!!! "

Cậu dường như sắp cười đến mất kiểm soát. Ôm lấy cổ của anh mà vỗ về an ủi: " Anh thử phản biện lần nữa. Nó sẽ gọi anh là ông luôn cho xem!!! "

" Em có vẻ vui nhỉ!!! "

" Haha. Em không có!!! Haha. "

Liếc mắt nhìn cậu nhóc ấy một lần nữa. Anh kìm nén lại cảm giác muốn cắn người này xuống. Dù sao nụ cười của cậu cũng đã sớm xoa dịu anh ất rồi. Con nít... Ha... Không biết không có tội.

Anh không nói không rằng. Lục tìm chiếc bóp trong túi. Đem toàn bộ số tiền mặt còn lại đưa cho cậu nhóc kia. Lấy toàn bộ hoa kia về phía mình đến tiền thừa cũng phất tay không lấy. Khẽ tựa lưng về phía lan can gần đó. Nhìn ngắm một chút.

" Wei? Anh bị gọi chú đến lú lẫn rồi sao? "

" Không có. Hoa này... Tặng em. "

" Hừm. Con trai như em cầm hoa đi lòng vòng trong đây... Kì lắm. "

" Đây là lần đầu tiên anh tặng hoa cho người khác đó. "

Vội vàng nhận lấy. Cứ như sợ anh sẽ đổi ý. Vương Nguyên cũng lùi về sau lưng cùng một chỗ với anh. Cứ im lặng như vậy mà bên nhau ngắm nhìn dòng người qua lại. Cảm giác cũng không tồi.

Hút một ngụm trà sữa vào miệng. Bạch Ngôn đứng từ xa mà quan sát hai người họ. Đôi môi cũng khẽ cong lên.

" Em làm sao vậy? "

" Học trưởng. Anh xem. Hai người họ có phải rất đẹp đôi không? "

" Ừm. Thế nào? Ghen tỵ rồi? "

" Nào có. Chỉ là trước đây em còn lo là Vương Nguyên sau cuộc hôn nhân này sẽ bị mất đi niềm tin ấy chứ. Xem ra vẫn còn có thể cứu được. "

" Thật ra ấy... Tình cảm chính là thứ khó nói trước nhất trong đời. "

" Ý anh là mai sau anh cũng sẽ thay lòng đổi dạ đúng chưa? "

" Anh nào có ý đó? "

" Anh rõ ràng... "

" Anh đem nước cho hai người họ trước đã!!! "

" Đánh trống lãng với em hả!!! "

Một tay cầm hoa. Một tay cầm trà sữa. Cứ như vậy mà đi dạo khắp trung tâm với anh cùng hai người bạn cách phía sau. Mọi thứ cậu nhìn thấy đều đẹp đẽ. Chỉ là không muốn mua sắm. Cũng không có tinh thần để mua sắm.

Bước vài bước nữa lên trên tầng 3 của trung tâm. Vương Nguyên đưa anh ly trà sữa của mình. Đi một đoạn đường dài như vậy chắc cũng đã khát rồi. Vừa cầm cho anh uống vừa nhìn quanh. Miệng chỉ kịp cong lên một chút đã hạ xuống. Đối diện cậu là một thanh niên ngồi một mình ở bàn order phía trước. Người này vừa nhìn thấy cậu cũng đã sững lại vài giây. Cuối cùng người đó vẫn là miễn cưỡng đưa ly nước trong tay mình lên chào cậu một cái.

Vương Tuấn Khải liếc mắt nhìn theo hướng nhìn của cậu. Người mà cậu và anh cùng nhìn thấy chính là Lục Đạt Sinh. Anh vừa gặp đã không vui. Đưa tay kéo cậu đi trong nháy mắt.

" Anh. Khoan đã. "

" Em còn định qua chào hỏi sao? "

" Còn không phải sao? Anh ghét người ta đến mức đó luôn rồi? "

" Nếu không có luật pháp anh giết cậu ta lâu rồi!!! "

" Anh xem anh kìa. Em muốn qua đó chào hỏi. Anh đi hay không tùy anh. "

" Em...!!! "

Anh nhíu mày chạy lên phía trước chặn đường. Đôi mắt cứ như biết nói. Ngàn vạn lần nói không được.

" Anh đừng quên Đạt Sinh không có làm gì em cả. Đến giờ em vẫn tin là anh ấy không tự nguyện đâu. "

Hạ tay xuống mà vẫn chưa mãn ý. Đứng đó đợi cậu quay lại. Mỗi một động tác của cậu anh cũng không muốn bỏ qua.

Vương Nguyên cầm theo ly nước kia đến ngay bàn của Đạt Sinh. Không cần mời cậu cũng tự kéo ghế đến ngồi. Khiến cho người đối diện cũng không thoát khỏi sự ngại ngùng. Rất ít khi dám nhìn thẳng vào mắt cậu.

" Em...? "

" Bạn bè. Đến chào nhau không được sao? "

" Ha. Đùa sao. Được chứ. Chỉ là... Anh không nghĩ chúng ta còn có thể gặp lại... "

Nhướn mày một cái. Câu nói của anh ấy cũng có phần đúng. Nếu như ngày ấy thật sự có gì xảy ra... Có lẽ người không muốn gặp lại nhất chính là cậu.

" Hôm ấy anh vì cái gì mà làm vậy? "

" Vì bản thân thôi. "

" Anh biết chúng ta giống nhau chỗ nào không? "

" Chỗ nào? "

" Đó là chúng ta nói dối rất tệ. "

Trong mắt Lục Đạt Sinh từ lúc quen cậu đến hiện tại cảm nhận vẫn không thay đổi. Là một người con trai ngây thơ. Hiểu chuyện. Và thông minh.

" Anh không muốn nói em cũng không ép. Từ ngày ấy chúng ta cũng không gặp. Hôm nay sẵn tiện em muốn nói với anh là... Cảm ơn anh. Vì hôm ấy vẫn còn tôn trọng em. "

Đưa ly trà sữa của mình đến gần anh. Chờ đợi một lời đáp. Bất giác Lục Đạt Sinh cười một cái. Người con trai này vẫn còn một tính nết nữa... Chính là lương thiện.

Đem ly nước của mình chạm ly với cậu một cái. Thay cho một câu nói giữa tình bạn với tình bạn. Cậu chỉ chờ có như vậy. Tay cố ý cầm không hết số hoa kia. Để lại một cành hoa cho anh. Muốn đem một chút hạnh phúc của mình. Chúc người bạn này mau chóng tìm được một nửa còn lại. Xứng đáng hơn. Tốt đẹp hơn Vương Nguyên bây giờ.

Quay lại với Vương Tuấn Khải. Cậu không ngần ngại ôm lấy tay anh kéo đi. Vui vẻ cười đến không thấy mặt trời.

" Em nói gì với hắn vậy? "

" Hmmm. Chào hỏi bạn bè. "

" Hừm... "

" Thôi nào. Chúng ta về đi. Tối rồi. Em muốn nghe cuộc hẹn ngày mai có gì!!! "

Nhìn Vương Nguyên hạnh phúc như vậy Lục Đạt Sinh cũng mỉm cười nhìn theo. Nhìn đến lúc bóng lưng họ không còn nữa. Anh cũng dự định sẽ trở về. Cùng lúc đó anh mới nhìn thấy cành hoa mà Vương Nguyên cố tình để lại trên ghế của cậu khi nãy. Cầm bông hoa trên tay. Có lẽ quyết định từ bỏ của anh sẽ không khiến anh của sau này sẽ hối hận. Đôi khi không phải cứ yêu thì phải trở thành của nhau. Nhìn cậu vui vẻ như vậy... Anh cũng tự mình cảm thấy hạnh phúc.

Cầm cành hoa vào lòng. Lời chúc ẩn ý này anh nhất định sẽ giữ.

" Còn có thể làm bạn... Thật tốt... "








By_Nguyet_Nu_Anh_Trang

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip